Nghiện làm nũng

Thẩm Tự bất chợt mỉm cười.
 
Thật ra thì bộ dạng của hai người có chút giống nhau, nhưng một người mang lại cảm giác ngây thơ dịu dàng, người còn lại trông vô cùng quyến rũ, xinh đẹp, hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau, bình thường gần như không thể so sánh liên hệ với nhau. Chỉ khi đứng cùng một ống kính hay so sánh cùng một góc độ mới có thể nhìn ra.
 
Vì thế cô rất lo Tề Thịnh đang chơi trò thế thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không mặt dày tới mức tự cho là Tề Thịnh thu hết những người có nét giống cô, trong vòng của anh ngủ với nữ minh tinh là chuyện thường thấy. Nếu là người lạ còn dễ nói chuyện, chia tay ba năm rồi cô cũng lười hỏi tới. Cô chỉ sợ Nhan Nhược từng dây dưa với anh, nếu thật chắc cô sẽ tức chết mất.
 
Cô chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có ngày bị người ta gọi là thế thân của Nhan Nhược.
 
Thế con mẹ nó thân, cô ghét nhất là cái trò thế thân.
 
“Tuyệt vời, không phải người hâm mộ mang kính lọc dày 800 mét thì chắc chắn sẽ không thể nói bậy được như thế này.” Chu Tử Khâm vô cùng bội phục với câu nhận xét này: “Cậu đứng cạnh Nhan Nhược như thế ai đẹp hơn ai nhìn thoáng qua là biết ngay mà?”
 
Nếu thực sự phải đánh giá dựa theo cái nhìn khách quan không chút thiên vị, quả thực khuôn mặt của Thẩm Tự đúng là không có gì để xoi mói.
 
Còn nếu nói khắt khe hơn một chút phải là:
 
Cùng chung một khung hình thì bị dẫm đạp, đứng chung một khung hình thì sắc đẹp bị chèn ép.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tử Khâm bất bình thay Thẩm Tự, đột nhiên dùng cùi chỏ đẩy cô: “Cậu nhìn trước mặt xem.”
 
Thẩm Tự ngẩng đầu lên nhìn.
 
Cách đám người đông nghịt và một cái thảm đỏ, Nhan Nhược dường như đang nâng ly đế cao nhìn về phía Thẩm Tự, dịu dàng mỉm cười.
 

Bữa tiệc hôm nay không chỉ mời các tổng biên tập, nhà báo, người mẫu, khách hàng VIP và những chuyên gia đánh giá nước hoa có thâm niên, bữa tiệc và buổi họp báo của nhãn hiệu nước hoa còn mời cả các minh tinh trong giới giải trí. Vì thế gặp người trong giới giải trí ở đây cũng không phải chuyện gì lạ. Cô chỉ không nghĩ tới thái độ Nhan Nhược khi thấy cô lại như vậy.
 
Thẩm Tự nhìn cô ta, cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại.
 
Chu Tử Khâm không nhịn nổi thốt lên: “Con mẹ nó” rồi lại nói: “Cô ta có biết xấu hổ không vậy? Đây chắc chắn là khiêu khích rồi.”
 
Cô ấy giận tới mức muốn lao về phía trước: “Dù thế nào hôm nay tớ nhất định cũng phải xé xác con mụ trà xanh này cho cậu.”
 
Thẩm Tự mặt tỉnh bơ kéo cô ấy lại.
 
“Cậu sợ cô ta làm cái gì chứ?” Chu Tử Khâm bày ra vẻ mặt khó hiểu.
 
“Không cần bận tâm.” Thẩm Tử vô cùng bình tĩnh đáp: “Đánh cô ta mỏi tay, mắng cũng mỏi miệng. Cứ bình tĩnh đừng làm hỏng tâm trạng tốt đẹp ngày hôm nay, cậu cứ để tớ xử lý là được rồi.”
 
Sự hào hứng của tối nay đã bị xáo trộn, suốt cả hành trình mặt Thẩm Tự đều không chút cảm xúc, một câu cũng lười nói. Cô vẫn ung dung thong thả thử món ngon trước mặt, lau tay xong thì nhắn tin cho trợ lý:
 
“Bây giờ cô sắp xếp lại các đại ngôn thương mại và tài nguyên mà Nhan Nhược muốn tuyên truyền gần đây rồi gửi cho tôi đi.”
 
Tốc độ của trợ lý rất nhanh, sau khi cô ăn thử vài món đã thấy thư điện tử được gửi tới.
 
Thẩm Tự nhìn danh sách, gấp khăn ăn xong lại nâng ly rượu lên đi về phía người đang đứng trong hội trường.
 
Một buổi tối gió êm biển lặng.
 
Màn đêm ngày càng dày đặc, đèn đuốc tại đế đô sáng rực, chương trình đặt làm nước hoa của cá nhân tại bữa tiệc nước hoa ở ngoại thành đế đô đã gần tới hồi kết. Lúc sắp kết thúc, người pha chế nước hoa cá nhân dựa theo ý kiến của cá nhân của vị khách đó để phối hương nước hoa.
 
Mọi người trong sảnh lục tục rời đi.
 

Chu Tử Khâm có nhiệm vụ phải đi chụp tập san nên vẫn còn ở sau sân khấu làm việc, chưa thấy ra ngoài. Thẩm Tự đứng bên ngoài chờ một lúc thì nhìn thấy Nhan Nhược đang hùng hổ đi về phía mình, còn cúi thấp đầu xuống hỏi một câu.
 
“Hợp đồng đại ngôn của tôi là do cô bày trò đúng không?”
 
“Cô Nhan cần gì phải nổi cơn thịnh nộ như vậy, tôi chỉ nói là nhìn cô có vẻ không phù hợp cho lắm mà thôi.”
 
Thẩm Tự nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, thái độ lạnh nhạt nói: “Chỉ tốn thời gian uống một ly rượu, nói vài câu mà lại có thể khiến bên nhãn hàng đổi người thì có vẻ cô không hợp thật.”
 
“Cô bị anti fan đẩy lên hot search nên mới tìm cách báo thù tôi đúng không?” Nhan Nhược châm chọc nói.
 
“Có phải cô làm hay không thì trong lòng cô tự biết rõ.” Thẩm Tự không chịu thua, nhìn lại cô ta rồi nói: “Thay vì rảnh rỗi chạy tới trước mặt tôi nổi điên, không bằng đi quản lý đám người hâm mộ của mình đi. Nếu không để bọn họ mắng tôi một câu thì người gặp xui xẻo sẽ là cô đấy.”
 
“Cô nghĩ tôi sẽ…”
 
Nhan Nhược bị dáng vẻ ung dung của Thẩm Tự kích thích, định đáp trả thì đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.
 
Cô ta bật cười.
 
“Cô để ý như vậy, hoá ra anh ta thật sự là  ‘kim chủ’ của cô hay là sợ hai chữ ‘thế thân’?”
 
Hứng lấy ánh nhìn chăm chú của Thẩm Tự, Nhan Nhược lại dùng giọng điệu châm chọc nói: “Là do từ bé đã bị vứt bỏ nên cô vô cùng sợ hãi với việc bị người khác thay thế, đặc biệt là sợ sau khi mất anh ấy rồi cô sẽ không còn nhà để về sao?”
 
Thẩm Tự đẩy ly rượu đế cao lên, cảm thấy buồn cười: “Cũng không còn là trẻ con nữa rồi, Nhan Nhược, cô thấy bản thân có ngu ngốc quá hay không?”
 
“Tôi chỉ không ngờ tới cô lại thiếu cảm giác an toàn như vậy. Cũng đúng thôi, dù sao thì ba năm qua cô cũng không biết anh ấy có quen với người khác không.” Nhan Nhược tỏ vẻ vô cùng nuối tiếc, đồng cảm nhìn cô sau đó nhẹ nhàng nói: “Cảm giác này chắc hẳn rất khó chịu đúng không?”
 

Loại thái độ ngấm ngầm trào phúng này của cô ta chỉ thiếu điều viết hai chữ “đáng thương” lên mặt mà thôi.
 
“Nếu cô muốn kích thích tôi thì chúc mừng cô, cô đã thành công.” Giọng nói của Thẩm Tự vô cùng bình tĩnh, chậm rãi cất lên, giọng điệu không hàm chứa chút suy tư nào: “Nhưng cô vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi, cảm giác mất đi có lẽ cô sẽ tự nghiệm thấy trước cả tôi đấy.”
 
“Cô uy hiếp tôi ư?” Nhan Nhược thay đổi sắc mặt.
 
“Tôi đang thông báo với cô.” Thẩm Tự nâng mí mắt lên.
 
Sự thật đã chứng minh, lời uy hiếp ngoài miệng không có tác dụng gì. Mà cô cũng lười tiếp tục so chiêu với Nhan Nhược.
 
“Tại bữa tiệc lần trước tôi đã cảnh cáo cô, bớt trêu chọc tôi rồi.” Thẩm Tự mỉm cười, lại nói tiếp: “Nếu không cô sẽ không chỉ đơn giản là bị giày vò nữa đâu. Giờ tôi thông báo cho cô biết, đại ngôn thương mại, các trang bìa tạp chí và tài nguyên phim điện ảnh, phim truyền hình của cô sẽ tiếp tục bị hủy hợp đồng.”
 
Cũng lười nói thêm, cô đi vòng qua Nhan Nhược.
 
“Thẩm Tự, cô không cần phải uy hiếp tôi. Tôi không sống dựa vào mấy thứ đó. Còn cô, nếu cô không dựa vào việc lên giường người khác, hôm nay cô cũng không có tư cách đứng trước mặt tôi đâu.” Trong mắt Nhan Nhược tràn đầy vẻ ghét bỏ, cười khẩy nói: “Không phải cô sợ tôi trẻ tuổi hơn cô? Để ý tới khuôn mặt tương tự cô này của tôi sao?”
 
Giọng nói của cô ta vẫn đầy vẻ khiêu khích như cũ: “Nếu tôi nói cho cô biết, rằng thật ra tôi với anh ấy có quen biết, cô có tức chết không?”
 
Không để cô ta có cơ hội tiếp tục biểu diễn, Thẩm Tự nghe xong không nhịn nổi đã lên tiếng cắt lời cô ta:
 
“Là người mẹ tiểu tam thượng vị của cô đã cho cô sự tự tin này sao?”
 
Cô ta không ngờ tới cô lại biết chuyện trước kia, sắc mặt tái nhợt, nhất thời không biết phản bác lại thế nào.
 
Trên chuyến bay thẳng từ sân bay quốc nội thành phố Thân tới sân bay quốc tế Kennedy, Tề Thịnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Sau khi thắng kiện vụ lũng đoạn thị trường ở Châu Âu xong, Lam Hạch thành công thu mua lại thương hiệu xe hơi ở Cộng hòa liên bang Đức, dự tính sẽ đẩy nhanh hợp tác với gia tộc DuPont vào cuối năm nay.
 
Lời mời từ tháng trước bị đủ loại nguyên nhân làm chậm trễ tới tận bây giờ, địa điểm gặp mặt là ở New York.
 
Trong nước cứ hai tiếng lại có người báo cáo tình hình một lần, vì thế khi hot search vừa lên đã có tin tức truyền tới. Trợ lý trưởng đưa mắt nhìn về phía Tề Thịnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không dám đánh thức anh.
 

Anh ta cũng không muốn báo cáo lại.
 
Hot search đang gây ầm ĩ xôn xao, nói trắng ra là nói về một minh tinh có tâm tư không đơn thuần, mượn đao giết người, lợi dụng dư luận để hại người khác. Hạng người không tạo ra được sóng gió như này không cần Tề Thịnh phải tự ra mặt, rất nhiều người sẽ biết phải làm như nào.
 
Chuyện này không quá lớn, anh ta không muốn Tề Thịnh vì Thẩm Tự mà bỏ mặc người của DuPont về nước.
 
Vả lại trước kia cũng từng có tiền lệ. Ngày xưa khi Thẩm Tự trả lại toàn bộ tài sản, Tề Thịnh vốn đã chọc ông cụ không vui vì chuyện hôn sự, lại còn dám bỏ bữa tiệc gia đình đêm ba mươi để chạy tới nước Mỹ.
 
Chuyện ba năm trước khiến ông cụ vô cùng tức giận, vị trí người thừa kế của nhà họ Tề suýt thì bị đổi chủ dành mất.
 
Người ở trong nước phải đuổi con thiêu thân đó đi, sợ tới lúc Tề Thịnh quay về sẽ khiến đám nhân viên cấp cao phải đứng tim.
 
Vả lại chuyện này cũng xử lý rất dễ, liên hệ với đài truyền hình để phát trước đoạn phim tranh giải của Thẩm Tự, làm lượt bùng nổ. Còn lại là bỏ tiền ra để xoay ngược lại hướng dư luận. Về phần nữ minh tinh tạo ra việc này thì chỉ cần gây áp lực cho công ty quản lý và bên hợp tác, thế nào cũng có tác dụng lớn hơn.
 
Sau khi cân nhắc xong, trợ lý trưởng thông báo luôn cho người ở trong nước để đè tin tức xuống.
 
Quả thật những người trong nước đã xử lý chuyện này với tốc độ rất nhanh.
 
Bên đài truyền hình đã được đút lót, tổ tiết mục dùng tốc độ nhanh nhất để gửi bài giải thích, cũng đăng đoạn video quay vũ đạo lúc hai người tranh đấu lên mạng; Bên giám khảo lần lượt lên tiếng, khách quan và công bằng giải thích nguyên nhân, phê bình, chấm điểm; Ngay cả tuyển thủ bị loại cũng đăng Weibo lên tiếng, nói mình thua trận này một cách tâm phục khẩu phục.
 
“Đây chính là sức mạnh của tiền bạc hả? Tổ tiết mục lên tiếng tin đồn của mình cũng không nhanh như thế.”
 
“Có lẽ là bị uy hiếp.”
 
"Cô Hoàng, cô bị uy hiếp đúng không? Nếu bị uy hiếp thì cứ chớp mắt mấy cái đi.”
 
“Người qua đường cảm thấy đau lòng thay cho nữ minh tinh và cô Hoàng bị đồ độc ác kia loại, tcl, đồ tư bản không có tâm. Nhược Nhược và thầy Hoàng là người tốt nhất trên thế giới. YLQ hết cứu nổi, ngũ độc có đủ.”
 
“Lòng nguội lạnh rồi, không hổ là tư bản, account marketing không dám ngoi lên luôn, hot search nào không muốn xem lập tức biến mất, hot search nào thích thì đẩy lên cho nóng, chỉ muốn nói bốn chữ thôi: Có tiền sướng thật (mỉm cười).”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận