Có vài lời càng không nói trái lại còn khiến người ta cảm thấy áy náy hơn là bị chỉ trích.
Người trẻ tuổi bên cạnh vẫn luôn kiên nhẫn chờ, nghe thấy vậy thì đột ngột nói: “Cậu Tề phải đi rồi sao?”
Anh ta nghe hiểu tiếng Trung, thậm chí còn nói rất trôi chảy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“DoPont đã gửi lời mời cho cậu Tề từ một tháng trước rồi, tôi tự nhận mình có đủ thành ý. Vậy mà bây giờ cậu Tề lại bỏ đi vì một người phụ nữ thì hình như có chút nực cười.”
Người đó nhướng mày, không lộ rõ suy nghĩ trên mặt, trong đôi mắt màu nâu trầm tràn đầy lạnh lùng: “Nói tới là tới, nói đi là đi, có phải quá không biết phép tắc rồi không?”
Hỏng rồi.
Nghe nói gia tộc DuPont giàu lên dựa vào vũ khí quân sự thế kỷ trước, dù người trẻ tuổi trước mặt bọn họ không phải chủ nhân gia tộc, nhưng trông không giống kiểu người dễ nói chuyện. Tuy bây giờ là xã hội pháp trị, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng xảy ra. Nhưng bỏ mặc người ta lâu như vậy mà giờ lại nói muốn đi là đi, có lẽ chuyện hợp tác lần này xong rồi.
Lỡ không hợp tác thành công thì lúc trở về, những nhân viên cấp cao khác chắc chắn sẽ lôi đầu anh ta ra hỏi tội. Làm trợ lý trưởng hối hận đau răng.
Dường như Tề Thịnh cũng không bất ngờ lắm, lạnh lùng thuật lại, thái độ lười biếng khinh thường xua tan đi bầu không khí âm trầm lúc này: “Phép tắc do người thắng định ra, Meillet, chúng ta tiết kiệm thời gian của đôi bên đi.”
“Người thắng?” Người trẻ tuổi hất cằm, ra hiệu về phía trường đua xe trước mặt. Vô cùng hăng hái nói: “Nếu còn một tiếng thì cứ so một trận trước rồi bàn tiếp đi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Thịnh híp mắt, trầm giọng sau đó bật cười nói: “Cậu sẽ không thích trải nghiệm ngày hôm nay đâu.”
Xung quanh trường đua xe toàn là núi, sân đua trống trải rộng lớn, rừng cây xanh um tươi tốt mang tới làn gió mát mẻ, bên cạnh khán đài là một tấm màn chiếu khổng lồ. Xe đua ngừng trên đường đua, nhân viên công tác kiểm tra lần cuối, sau đó nhìn xe đua đã được chuẩn bị sẵn, vốn là dùng cho giới nhà giàu tiêu khiển.
Nhưng bây giờ, nó lại biến thành một trận đánh cược.
Sắp xếp ngẫu nhiên hai chiếc xe đua trên cùng đường đua, đèn chỉ thị phía trước đang lần lượt sáng lên.
3, 2, 1 đếm ngược kết thúc.
Hai chiếc xe đua cùng một hàng nhanh như sét đánh vọt ra khỏi đích một đoạn.
Cùng dùng tốc độ cao nhất để lôi kéo truy đuổi lẫn nhau, trên đường đua thẳng tắp hai bên gần như không có chênh lệch gì, tới khi qua đoạn đường ngoằn ngoèo mới tỏ rõ được sự khác biệt. Meillet là tay đua lành nghề, trình độ đua xe tới mức độ nào không cần nói cũng biết. Chẳng ai ngờ được tốc độ đua xe của Tề Thịnh cũng không hề thua kém.
Xe đua màu xám xanh cua mấy khúc cua, ép tay đua nhà nghề phải đi với tốc độ cao nhất, hoàn toàn coi thường tính mạng của bản thân.
Chỉ còn lại một đoạn đường ngoằn ngoèo, Meillet dựa vào kỹ năng đi trước Tề Thịnh một đoạn.
Khi sắp tới một khúc cua và dốc đứng, bây giờ đã không phải thời cơ tốt để vượt qua nữa. Kết quả Tề Thịnh lại đánh tay lái, đạp mạnh ga.
Bánh xe đua bay khỏi mặt đất.
Trợ lý trưởng bị dọa sợ chết khiếp, đang ngồi trên khán đài lập tức bật dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Khán giả ngồi trên khán đài cũng sợ ngây người.
Đây là dốc đứng, lại còn là khúc đường cong, nếu lúc đua xe vào cua thì bánh sau mất độ ma sát rất dễ xảy ra tai nạn. Không bám chắc sẽ mất khống chế, lật xe rơi xuống bên dưới.
Khoảnh khắc đó, tiếng gió rít gào như tạm ngừng lại, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực đang được phóng to.
Nhưng hình ảnh xe rơi người chết mọi người tưởng tượng đã không xảy ra.
Xe đua bay lên không một đoạn, trực chờ đâm vào vách núi trước mặt, trông thì sợ chứ không nguy hiểm. Trong tình huống không có thời gian để hòa hoãn và khoảng cách, thân xe chuyển ngoặt một cái trong lúc đi với tốc độ cao, đầu xe quay ngược chín mươi độ, lái xe vô cùng hoàn hảo.
Một màn đua rúng động lòng người.
Thời niên thiếu Tề Thịnh khá buông thả, chạy trên đường núi như cơn lốc, sinh tồn nơi hoang dã, tay không leo mỏm đá, đánh đấm nhiều kiểu, tới kỳ nghỉ còn bị ném vào quân khu huấn luyện... Thật ra mấy năm này anh đã thu liễm lại rất nhiều, vì thế trợ lý trưởng vẫn chưa được chứng kiến bộ dạng liều mạng chơi của anh.
Đám con cháu nhà quyền quý cả ngày ở trong một khu kín, dù có chơi bời thì vẫn chơi chưa tới, cả đám vẫn tiếc mạng.
Nhưng mấy người như cậu ba họ Tề, cậu hai họ Cố, cậu chín họ Hạ chơi rất điên cuồng, không phải kiểu liều mạng không muốn sống, mà là lấy mạng ra để chơi. Ngay cả lúc trời đêm giông bão cũng tới trường đua để đua xe.
Người hai bên khán đài im lặng quan sát tình hình trên đường đua, không một ai dám hít thở quá mạnh.
Xe đua màu xám xanh dẫn đầu một đoạn xa.
Sau khi thắng cuộc so tài, xe chiến thắng lượn một vòng, bánh xe và mặt đất va chạm mạnh mẽ tạo ra tia lửa.
Cảnh tượng chỉ kéo dài hơn mười giây.
Ánh sáng mờ tối chiếu vào qua kính chiếu hậu, ánh lên ngũ quan ảm đạm của Tề Thịnh và đôi mắt đen nhánh lạnh lùng.
Anh đưa tay cài lại khuya áo bị tuột, lại nâng cánh tay tựa lên cửa kính ô tô, tác phong vừa lười biếng vừa không đúng đắn, tựa như một con thú dữ vừa thức giấc. Sự tàn bạo yên lặng đã lâu nay bắt đầu nhốn nháo khiến người ta phải sợ hết hồn.
Meillet dừng xe xong rồi xuống xe, thoạt nhìn còn phong độ hơn cả trong tưởng tượng.
“Anh thắng, tôi chấp nhận thua cuộc.” Anh ta giơ tay lên, thư kí lấy bản hợp đồng đã soạn sẵn từ trước. Sau đó anh ta loẹt xoẹt mấy cái ký lên hợp đồng sau đó đóng dấu.
Không ngờ bên kia lại ký hợp đồng đơn giản như thế, khiến tổ dự án cảm thấy rất kinh ngạc.
Ký hợp đồng chỉ vì một trận đua xe nói ra có vẻ rất hoang đường.
Nhưng thay vì nói Meillet bằng lòng thua cuộc thì trông càng giống với việc hai người có quan hệ cá nhân hơn.
Thật ra người của gia tộc DuPont chỉ mời Tề Thịnh tới chơi mà thôi, từ sáng sớm hợp đồng đã soạn xong rồi. Trong tình huống cố tình thúc đẩy sự hợp tác, dù Tề Thịnh có cố tình bắt chờ lâu hơn cũng không sao.
“Không quấy rầy chuyện tốt của anh nữa.” Meillet cào mái tóc ngắn màu nâu, cười đểu: “Tôi chỉ thấy tiếc vì đã chuẩn bị chín người để làm anh ngạc nhiên đấy, xem ra tối nay tôi phải hưởng thụ một mình rồi.”
“Tôi không trông chờ gì vào mắt nhìn của anh cả.” Tề Thịnh nới lỏng cà vạt, không để tâm lắm.
Xe phóng thẳng một đường tới sân bay.
Tề Thịnh ấn gọi điện thoại về trong nước, tiếng chuông đã vang lên nhưng chỉ hai giây sau đã dừng lại. Sau đó tiếng chuông báo bận.
Cúp.
Tề Thịnh xoa ấn đường, kiên nhẫn gọi thêm ba cuộc nhưng đều bị ngắt, cuối cùng đành phải gửi qua một đoạn tin nhắn.
“Bây giờ tôi lập tức về nước.”
Không bị kéo đen, cũng không thấy trả lời.
Tề Thịnh bình tĩnh ném điện thoại sang một bên.
“Tôi quen biết với cô gái này từ khi nào?” Giọng nói trầm thấp của anh vẫn còn khá bình tĩnh, thậm chí khóe môi còn nở nụ cười dịu dàng: “Người ta thì ăn vạ, còn cô ấy thì không thèm nghe điện thoại của tôi?”
Trợ lý trưởng không dám tiếp lời, nhưng cũng không dám không đáp: “Có lẽ cô Thẩm quá để tâm tới anh, vả lại bây giờ còn đang bực bội do bị khích bác nên tâm trạng không tốt, làm loạn với anh mà thôi.”
Tề Thịnh không nói gì, chỉ chậm rãi vần Phật châu ở cổ tay, quanh người tràn ngập khí thế bức người.
“Cậu đã đi theo tôi rất lâu, đã có thể quyết định thay tôi rồi.” Giọng anh trầm xuống: “Tôi không mê gái tới mức mất luôn sức phán đoán, phải để cậu nói mới biết mình nên làm gì.”
“Ông chủ.” Sắc mặt trợ lý trưởng tái nhợt.
Thật ra nghĩ kỹ lại, dù là ba năm trước hay bây giờ thì anh đều có tính toán từ trước. Năm đó bị cụ ông chán ghét vứt bỏ, anh phải ở lại thung lũng nhà họ Tề nhưng vẫn nhân cơ hội đó để loại bỏ những kẻ sinh lòng phản chủ; bây giờ đặt vé máy bay là một tiếng sau bởi vì mối quan hệ cá nhân với Meillet, đủ để ký hợp đồng trong thời gian ngắn.
Nói trắng ra là trợ lý trưởng sợ một ngày nào đó Tề Thịnh không còn năng lực xoay chuyển tình hình, thậm chí là không ngó ngàng tới.
Ông chủ của anh ta quá mức quan tâm tới Thẩm Tự.
Chỉ nói tới đây cũng đủ rồi.
“Phái người đi theo Thẩm Tự, đừng để cô ấy xuất ngoại.” Tề Thịnh mở mắt, trên người tràn ngập khí thế sát phạt đè ép tới mức khiến lòng người hoảng sợ: “Khi về nước nếu không xử lý ổn thoả nhà họ Nhan và cô gái kia thì cậu với cô ta cùng biến luôn đi.”
Trợ lý trưởng liên tục vâng dạ, trong lòng lại thầm ghi nhớ tên Nhan Nhược.
Đêm qua Thẩm Tự buồn bực đến mất ngủ, hôm nay lại bị chọc tức nên bây giờ khá bình tĩnh.
Cô tìm một sơn trang tư nhân để chơi một thời gian.
Cắm hoa, thưởng trà, đám chìm vào triển lãm tranh, vào hầm đoán rượu. Hôm nay ngoài việc liên lạc với bạn bè để xóa bỏ tài nguyên của Nhan Nhược ra thì gần như đều để chơi. Về phần tình hình bên ngoài ra sao thì cô lại không chút quan tâm.
Thật ra bên ngoài đã bắt đầu xuất hiện gió tanh mưa máu.
Cho tới lúc xế chiều, sau khi ăn bữa phụ và thưởng trà xong, cảm giác mệt mỏi ập tới, Thẩm Tự thay áo choàng tắm tới suối nước nóng.
Hòn non bộ cao cao trùng điệp, nước chảy róc rách, rêu mọc trong khe đá lớn lên thành những hình thù kỳ lạ. Con đường mòn ngập tràn sắc đỏ, không bật đèn lên, chỉ có ánh sáng mờ tối trong cột đèn bằng đá, sưởi ấm khiến xung quanh trở nên ấm áp.
Thẩm Tự xoa gáy, tầm mắt vô tình nhìn thấy bóng người cao lớn ở đối diện, cả người cô chợt khựng lại.
Sau đó xoay người rời đi.
Tề Thịnh nắm cùi chỏ của cô từ phía sau, kéo mạnh trở lại, trên mặt xuất hiện lệ khí.
“Chạy cái gì?”
Giọng nói của anh rất trầm, lộ ra sự lười biếng mệt mỏi hiếm thấy, còn có chút khàn khàn.
“Anh buông tay ra!” Thẩm Tự nhìn anh, lạnh nhạt nói.