Gió đầu lướt qua rừng cây, mặt trời và tiết trời nắng nóng dần biến mất theo bóng đêm lặng lẽ hạ xuống. Tại suối nước nóng trong một biệt thự tư nhân, hơi nước mờ mịt bốc lên hòa chung với ánh sáng mông lung của cột đèn đá.
Hai người nhìn nhau, nhìn trọn vẹn suy nghĩ trong lòng của nhau.
Tề Thịnh khẽ nheo mắt nhìn Thẩm Tự, ánh mắt dần hạ xuống: "Em lại định cãi nhau với tôi sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi nào dám."
Thẩm Tự mím môi, nhìn thẳng vào mắt anh. Sau đó bật cười: "Tôi có được như ngày hôm nay đều nhờ ơn của anh cả, tôi cúi mình phục tùng ngài còn không kịp."
Tề Thịnh khẽ cau mày, một tay đè sau gáy cô kéo cô lại gần hơn: "Nói dễ nghe một chút."
"Tôi không biết nói chuyện sao?" Thẩm Tự nhìn anh, cười lạnh: "Cũng phải, sao tôi có thể so được với vài người biết nói ngon ngọt lại hiểu chuyện chứ. Có tình cảm, ơn cứu mạng của anh, đội ơn đội đức, nhớ mãi không quên suốt ba năm."
Nghĩ tới đoạn video trực tiếp của Nhan Nhược, lửa giận mà cô cố gắng nén chặt suốt nửa ngày qua suýt chút nữa lập tức bùng lên.
"Nếu anh chơi tôi chán rồi, muốn đổi người thì nhớ báo trước cho tôi một tiếng."
Cô dùng giọng điệu bình tĩnh, nói ra một câu quái gở: "Tôi có thể dọn ra trả lại chỗ cho cô ta bất kỳ lúc nào, dù không biết điều thế nào tôi cũng không dám, làm chậm trễ chuyện tốt của anh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi không quen biết cô ta."
"Anh thật là bạc tình đấy, anh ba." Thẩm Tự trào phúng anh: "Ngay hôm trước thôi người ta đã lên sóng trực tiếp mấy triệu người xem để bày tỏ tình cảm sâu đậm với anh đây, bây giờ anh lại nói không biết à."
Tề Thịnh nhìn cô, cảm giác khô khan lập tức dâng lên.
Anh thực sự không nhớ nổi người phụ nữ đần độn kia là ai, anh chỉ có kiên nhẫn với mình Thẩm Tự nên mới chịu giải thích chuyện không thể giải thích như vậy: "Trừ lần gặp phải lúc đón em ra thì tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ta"
"Thật ra anh không cần phải giải thích cho tôi biết đâu, anh ba, nó không có ý nghĩa gì cả." Sắc mặt Thẩm Tự không chút dao động, nâng mí mắt lên: "Trước kia có Đào Mẫn Ngọc, sau có Nhan Nhược, tôi đã quen rồi. Anh cũng đừng nói với tôi là không nhận ra cô ta, cô ta gặp ai cũng nói anh đã cứu cô ta, lời kể sống động như vậy cũng không thể là tự mình nghĩ ra được đúng không? Huống hồ..."
Cô cười khẩy: "Khi anh mang theo mùi nước hoa của cô ta ngủ với tôi, tôi cũng không thấy anh để ý gì tới cảm nhận của tôi chút nào."
"Nước hoa gì?" Tề Thịnh càng nghe càng thấy khó tin, trầm giọng nói: "Em đừng được đà lấn tới, Thẩm Tự, ban đầu em làm ầm với tôi vì lời đồn đính hôn, nói đi là đi. Bây giờ cô gái này ngay cả tôi cũng không nhận ra mà em vẫn muốn lật lại nợ cũ với tôi sao?"
Bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn, dùng sức khá lớn, ngón tay với khớp xương rõ ràng khiến cô cảm thấy đau đớn: "Em tranh cãi vô lý với tôi cũng phải có mức độ."
Giọng nói của anh không quá nặng nề, nhưng thái độ của anh quá mức cứng rắn, gần như cấm cô không được nói chen vào.
"Tôi tranh cãi vô lý ư?" Thẩm Tự tức đến bật cười.
"Tôi đã nói với anh là tôi ghét Nhan Nhược bao nhiêu rồi mà? Lúc tôi hỏi anh có quen biết Nhan Nhược không tại sao anh không nói cho tôi biết? Anh lấy việc giúp người làm niềm vui, sao nhất định phải giúp người mà tôi ghét đúng không? Anh thích làm anh hùng cứu mỹ nhân như vậy thì để cô ta lấy thân báo đáp cho anh đi!"
"Anh còn có mặt mũi nói tôi lật lại nợ cũ sao, Tề Thịnh."
"Ban đầu tất cả mọi người đều biết anh sắp đính hôn, chỉ có một mình tôi không biết chuyện gì như một con ngốc. Tôi không đi không lẽ còn chờ anh cưới xong, muốn đi lại khó hay sao?"
"Sau khi chia tay tôi không can thiệp vào cuộc sống riêng của anh, anh bao nuôi nữ minh tinh cũng được, chơi sinh viên đại học cũng được, chẳng liên quan gì tới tôi cả. Nhưng chỉ riêng Nhan Nhược là không thể!"
Thẩm Tự càng nói càng cảm thấy lòng đau nhói, nhấc tay hất bàn tay đang đặt sau cổ mình ra, nói: "Anh đừng chạm vào tôi, tôi muốn chia... Tôi không muốn quay lại với anh, xin anh sau này cách xa tôi ra một chút."
"Mẹ nó, tôi còn không nhớ cô ta là ai, em muốn tôi phải nói gì với em đây?"
Ngồi máy bay hai lần mười tiếng vốn đã rất mệt mỏi, giọng nói của Tề Thịnh lúc này vừa trầm vừa khàn, làm lộ ra sự buồn phiền khó nói.
Nhưng giọng nói của anh không rơi vào tai cô lại giống như đang quở trách và mất kiên nhẫn.
"Nếu em cứ nhất định gán cho tôi cái quan hệ này, vậy tôi hỏi em, người phụ nữ mà tôi coi trọng có cần phải giấu diếm không?"
Lời nói hơi nặng nề, khiến Thẩm Tự thẹn quá thành giận thở hổn hển đẩy anh ra, cô di chuyển người ra ngoài, nói: "Vậy anh cứ chơi của anh đi, bỏ qua cho tôi."
"Ý tôi không phải vậy, Tự Tự." Tề Thịnh đau đầu, anh vốn không có gì để giải thích về người mà mình không có ấn tượng cả. Lệ khí và sự buồn bực càng lúc càng nồng đậm: "Tôi sẽ không làm mấy việc vớ vẩn đó."
"Sao anh lại không chứ?" Thẩm Tự bật cười hỏi ngược lại: "Không phải tôi với anh ở bên nhau cũng vì lý do đó hay sao?"
Lúc hai người gặp nhau ở thành phố Nam, câu chuyện giống y như câu nói của anh.
Cô đắc tội người ta suýt nữa không thể thoát thân, anh chỉ lạnh nhạt nói "Cô gái này tôi muốn" là đám công tử con nhà giàu đang hung hăng càn quấy kia lập tức im hơi lặng tiếng, mặc kệ anh mang người đi, muốn làm gì thì làm.
Vì thế khi Nhan Nhược nói ra khỏi mồm tiết mục tương tự, không cần nói chi tiết Thẩm Tự cũng sẽ không nhịn được mà áp việc mình từng trải qua vào.
Thẩm Tự bị cô chọc tức, anh bật cười nói: "Tôi cứu em không phải là vì người đó là em hay sao, Thẩm Tự?"
Mẹ kiếp.
Cô còn định lấy mối quan hệ của họ để sửa lại tội danh của anh.
"Anh nói thế nào thì là thế ấy, anh vui là được." Thẩm Tự nhắm mắt, nghiến răng nói: "Tôi chỉ thấy hối hận, rằng vì sao lúc đó lại kéo anh lại chứ không phải người khác. Khiến bản thân tôi bây giờ bị rơi vào tình cảnh này những hai lần."
"Em nói gì?" Ánh mắt Tề Thịnh tối sầm lại.
"Đổi thành quyến rũ người khác." Thẩm Tự không tránh ánh mắt của anh, thái độ lạnh lùng nhưng khuôn mặt lại quyến rũ vô cùng: "Ít nhất có thể dễ hợp dễ tan."
Bầu không khí xung quanh như muốn cô đặc lại, nói tới mức này khiến cả hai người đều cứng đờ người.
"Rút lại những lời nói lúc tức giận của em đi, Thẩm Tự." Chút kiên nhẫn cuối cùng trong mắt Tề Thịnh đã bay sạch, anh đột nhiên giơ tay lên siết chặt eo Tề Thịnh: "Em tức giận với tôi cũng được, nhưng đừng nói ra mấy lời khiến cả hai đều phải khó chịu."
Cuối cùng anh cũng mất hết kiên nhẫn, tay dùng thêm sức ôm chặt cô đi thẳng về phía suối nước nóng.
"Là anh khiến tôi khó chịu!" Thẩm Tự bắt đầu thấy luống cuống, bực tức trừng mắt nhìn anh: "Anh còn muốn làm gì?"
"Anh đừng chạm vào tôi! Dựa vào đâu mà anh đòi chạm vào tôi chứ, tôi không có quan hệ gì với anh cả."
"Em nói muốn thì muốn, không thích thì đổi, em xem tôi là cái gì? Là thú nuôi của em à!"
Tề Thịnh áp cổ cô đè xuống ven bờ suối nước nóng, nói: "Em nói lại lần nữa."
"Tôi không muốn dây dưa với anh nữa." Thẩm Tự giãy giụa, nói: "Tề Thịnh, anh bị điếc à?"
"Em không muốn dây dưa với tôi?"
Tề Thịnh nâng tay xé rách cổ áo cô, lười biếng rũ mắt, lạnh lùng nhìn lướt qua ngực cô.
Hình xăm ngày xưa do chính tay anh xăm cho cô, con rắn hình chữ S miệng ngậm cành hoa, hoa hồng diêm dúa khi ngâm trong màn hơi nước mờ ảo, nhiệt độ tăng cao khiến nó càng diễm lệ hơn, hơi thở dục vọng lan tràn khắp nơi.
Anh mỉm cười thờ ơ, ngón tay thô to miết manh lên hình xăm, cười giễu: "Muốn thoát khỏi tôi, nhưng vẫn giữ hình xăm của tôi?"
Thật ra sau khi chia tay, trong lúc giận dỗi đã nghĩ tới việc xóa hình xăm. Tiếc rằng Tề Thịnh xăm ở nơi quá biến thái, xoá xăm sẽ rất đau lại không thể xóa sạch trong một lần được. Vì thế cô chỉ mới nghĩ tới thôi.
"Không liên quan gì tới anh cả, anh buông tôi ra!" Thẩm Tự tránh né sự đụng chạm của anh, nói: "Khi về tôi sẽ xóa."
"Em dám."
Tề Thịnh bóp cằm cô, hơi híp mắt lại, giọng nói buồn phiền chán nản: "Em mà dám xóa hết thì tôi sẽ xăm lên người em một lần nữa."
Thẩm Tự nghe vậy lập tức ngẩn người, bị anh chọc tức run người: "Có phải ngay cả quyền từ chối tôi cũng không có đúng không? Tôi không muốn gặp lại anh, không lẽ cũng không thể rời đi sao?"
Hai chữ "rời đi" tựa như đốm lửa lạc vào đống cỏ khô, làm dấy lên suy nghĩ u ám trong lòng anh.
"Em vẫn còn muốn đi?" Mắt Tề Thịnh sa sầm xuống, nói: "Mặc kệ lần nào tôi giải thích em đều không tin tôi, cuối cùng em muốn rời xa tôi bao nhiêu chứ?"
Anh siết chặt tay cô, mặt tràn lệ khí: "Hôm nay em nhất định phải vì một người đàn bà mà tôi không quen biết để kết thúc với tôi?"
Ánh sáng mờ mịt từ cột đèn đá lướt qua mặt anh, lạnh lùng hung tàn không chút độ ấm.
Trên người anh tràn ngập khí thế sát phạt, khiến người ta phải e dè.
"Biết trước em không thể bỏ cái thói chạy lung tung này thì trước khi xăm cho em, tôi phải lắp lên người em cái máy theo dõi." Tề Thịnh bật cười, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào chân cô: "Thẩm Tự, nếu em không thể nhớ lâu được thì để tôi cấy vào chỗ này cho em nhé?"
Từng câu từng chữ thốt lên khiến Thẩm Tự sợ hết hồn, cô quăng ra một cái tát: "Tề Thịnh, anh điên rồi!"
Cái tát rơi lên mặt anh.
Tề Thịnh siết chặt cổ tay cô đè chặt lên đỉnh đầu, ép cả người cô lên vách đá: "Tôi phát điên rồi."
Anh hơi nheo mắt lại, đôi mắt lạnh lùng tràn đầy sự tàn bạo nhìn về phía cô, nói: "Tôi điên rồi mới giải thích với em, Thẩm Tự, em đừng có ỷ vào việc tôi thích em, ban đầu ngay cả cơ hội cãi nhau với tôi em cũng không có đâu."
"Anh đừng giải thích với tôi!"
Thực sự không thể nhịn được bầu không khí giằng co này, Thầm Tự co mạnh đầu gối lên huých.
"Với anh, tôi có khác gì một món đồ chơi có cũng được, không có cũng chẳng sao đâu?"
"Em nghĩ như vậy sao?" Tề Thịnh nhìn cô, đôi mắt tràn ngập ưu tư trở nên lạnh lùng.
"Tôi nói có sai sao?" Thẩm Tự tức giận, những lời bình thường không nói ra khỏi miệng nay lại bộc phát hết ra: "Giữa tôi và anh cho tới bây giờ quyền chủ động đều nằm trong tay tôi, nhưng quyền quyết định lại nằm trong tay anh. Anh cần gì phải nói như vậy?"
Trái tim đập khó khăn, bầu không khí khó mà kìm nén được.
"Được, tốt lắm." Tề Thịnh vô cùng tức giận, nhưng lại bật cười.
Từng câu từng chữ như được gằn ra từ cổ họng, trầm thấp khàn khàn, xen lẫn cả tiếng cười khẩy.
Tề Thịnh trở tay hất cô xuống nước.
Khí thế trên người anh thay đổi, hung tàn, lạnh lùng không chút độ ấm.
Suối nước nóng nửa tự nhiên đột nhiên bị tung lên một mảng lớn nước, Thẩm Tự không chút đề phòng bị ném vào trong nước, vô tình uống phải mấy ngụm nước suối. Sau đó cô thấy eo căng chặt, bị anh vớt từ trong nước lên. Cô vô thức ôm chặt cổ anh, nói: "Anh muốn làm gì?"
Cảnh tượng lần trước bị anh đè trong hồ bơi suýt nữa chết chìm vẫn hiện rõ ràng trước mắt, cô vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
"Em nói tôi coi em như món đồ chơi mà?" Tề Thịnh vừa khinh thường vừa lạnh nhạt, ngón tay thon dài móc áo choàng tắm của cô kéo ra, lột sạch đồ trên người cô: "Vậy em tiết kiệm sức lực của mình, chuẩn bị sẵn sàng đi."
Mọi hành động của anh đều có ý đồ hết sức rõ ràng.
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ nói với cô bằng giọng điệu như vậy, cũng chưa bao giờ tỏ thái độ xa lạ khiến tim cô đập mạnh như bây giờ.
"Anh định làm gì, Tề Thịnh?" Thẩm Tự không tránh thoát khỏi tay anh, lòng vô cùng rụt rè, vừa thấy sợ vừa thấy sốt ruột: "Không lẽ anh định làm nhục tôi ư?"
Tề Thịnh nhìn cô, cười khẽ: "Món đồ chơi còn muốn nói tới chuyện làm nhục với tôi sao?"