Nghiện làm nũng

Một tay anh nắm chặt cổ cô, tay còn lại mạnh mẽ kiềm chế cánh tay đang đẩy anh của cô. Thuận thế đè xuống, chặn lại môi cô. Trong lúc cô còn đang kinh ngạc, anh đã chiếm lấy cô không ngừng nghỉ.
 
Đầu óc Thẩm Tự lập tức trống rỗng.
 
Cô không ngờ anh thật sự dám làm. Cô gần như mất đi phân nửa sức lực, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Em không muốn dây dưa với tôi, nhưng tôi cứ muốn dây dưa với em đấy.” Tề Thịnh cúi người, ghé sát vào vành tai cô, cảm nhận sự run rẩy vì khẩn trương của cô: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã biết em là của tôi.”
 
Hòn non bộ với hình thù kỳ quái cùng dòng suối trong vắt. Con đường nhỏ uốn lượn quanh co sau những tầng hoa lá.
 
Gió đêm hè thổi qua. Tiếng gió thổi qua lá xào xạc, tiếng chim hót líu lo, tiếng ve kêu yếu ớt hòa cùng tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai, nhưng vẫn không lấn át được tiếng kêu mềm mại, uyển chuyển của cô. Hơi nước từ dòng suối nước nóng bốc lên, phủ đầy bóng đêm mịt mờ bằng một mảng màu trắng hư ảo.
 
Phần lớn là màu sương trắng như tuyết, chỉ có một chút ánh sáng đom đóm le lói.
 
Trong đêm tối, hơi nước trắng lượn lờ như khói. Thẩm Tự tựa lên vai Tề Thịnh, yếu ớt chống cự: “Anh đi ra đi Tề Thịnh.” Cô chỉ cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu: “Tôi khó chịu, thật sự rất khó chịu.”
 
Ánh trăng rằm trong đêm hệt như chiếc móc câu. Đèn đuốc tại sơn trang tư nhân sáng chưng, chỉ có bóng đêm phía sau núi là yên ắng.
 
Phần tóc mái đen nhánh của Tề Thịnh ướt nhẹp mồ hôi, phủ lên đôi mắt u tối của anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yết hầu anh khẽ di chuyển lên xuống, cũng không dễ chịu gì: "Em thả lỏng chút." Giọng nói của anh trầm khàn, hệt như vừa hút thuốc lá và rượu, còn có cảm giác nhồn nhột khó lòng giải thích được.
 
“Vậy anh mau cút đi!” Trong lòng Thẩm Tự cực kì đau khổ: “Tề Thịnh, anh là súc sinh à?”
 
Gió đêm thổi qua. Tại căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng ở phía xa xa, ngợp trong ánh trăng vàng rực rỡ, cô kẹp lấy vòng eo rắn chắc của anh rồi chìm dần xuống mặt nước sóng sánh. Gió đêm đưa theo hương hoa không biết tên tới. Những đóa hoa rơi lả tả như mưa.
 
Trời quang trăng sáng, sân vắng lồng lộng gió.
 
Trong phòng cho khách của căn biệt thự, ánh đèn sáng suốt cả đêm.
 
Hương trầm trong phòng đã tắt từ lâu, nhưng mùi hương ngọt ngào thì vẫn phảng phất không bay đi. Đêm nay lăn lộn rất lâu, từ suối nước nóng đến cửa sổ và sàn trong phòng cho khách, không còn nhớ rõ cụ thể là tới khi nào. Chỉ nhớ ban đầu cô còn chửi mắng anh, sau đó những khoái cảm và đau đớn chồng chất lên khiến cô không thể mắng chửi thành lời được nữa.

 
Có lẽ có người trời sinh không thích chung sống yên bình, mà chỉ thích cắn xé, chém giết, cọ xát lẫn nhau.
 
Một loại cảm giác rất kỳ quái tưởng chừng như trở thành ký ức khắc sâu vào trong xương tủy. Sự tiếp xúc gần gũi tới mức khó có thể bài xích được. Nhưng khi nghĩ tới Nhan Nhược, cô lại trở nên hoảng sợ, ra sức kháng cự.
 
Nhưng mặc kệ cô có muốn hay không, mọi cảm xúc đều đã bị bầu không khí ái muội đêm nay thiêu đốt hơn phân nửa.
 
Mơ mơ màng màng trải qua một đêm hỗn loạn.
 
Thẩm Tự không nhịn được cơn buồn ngủ vì quá mệt mỏi, gần như có thể lập tức ngủ như chết mà không để tâm chuyện gì nữa.
 
Trong trạng thái mơ hồ, có người động vào cô.
 
Thẩm Tự vốn đã cảm thấy bất an, lập tức bừng tỉnh sau động tác của anh, rồi khẽ co người lại một chút.
 
Tay Tề Thịnh ngừng lại giữa không trung. Anh im lặng nhìn cô vài giây.
 
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê có phần lạnh lẽo và chói mắt, chiếu rọi lên ngũ quan ủ dột cùng những đường cong góc cạnh rõ nét của Tề Thịnh.
 
“Không chạm vào em.” Tề Thịnh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tắm rửa một chút rồi ngủ tiếp đi.”
 
Thẩm Tự khàn giọng mắng một câu: “Cút.”
 
Rạng sáng 3:24.
 
Anh cũng thật chu đáo, mẹ nó còn chưa tới hai tiếng nữa là trời sáng.
 
Khóe mắt Thẩm Tự ửng hồng, trong mắt có phần trống rỗng: “Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa, Tề Thịnh.”
 
Tầm mắt Tề Thịnh dừng trên người cô, giọng nói có phần lạnh lùng, trầm khàn: “Em không thể đi được đâu.”
 
Thẩm Tự lạnh lùng nhìn anh. Sau đó cô cầm lấy món đồ trong tầm tay ném về phía anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh còn muốn thế nào? Cả một đêm còn chưa đủ sao?”

 
Chiếc ly bằng sứ sượt qua mặt anh, đập vào vách tường phía sau kêu “choang” một tiếng.
 
Sau đó vỡ tan tành.
 
Thẩm Tự không ngờ tới việc anh không né. Cô nhìn vệt nước và vết xước trên mặt anh, tâm trạng cũng dần trở nên bình tĩnh. Cô lạnh lùng nhìn anh nói: “Cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát.”
 
Lúc này cô đã không còn sợ anh nữa.
 
Tề Thịnh ghé sát lại gần cô, hai tay chống hai bên người cô: “Em nói lại hai câu ban nãy thử xem, Thẩm Tự.”
 
Ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua lông mày hung ác, xuyên vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.
 
Anh nhéo vành tai cô, không nặng không nhẹ day day, khẽ cười: “Em còn muốn thêm một lần nữa sao?”
 
Giọng nói vừa dứt, Thẩm Tự đã giơ tay lên cho anh một cái tát.
 
Bốp…
 
Ngoài dự đoán, âm thanh trong trẻo vang lên trong không gian yên ắng.
 
Thẩm Tự ngây người, động tác hơi dừng lại. Cô không ngờ lần này anh cũng vẫn không né.
 
Mẹ nó.
 
Vừa mới lấy ly thủy tinh ném anh, còn tát anh một cái, vậy mà anh không né cái nào, đúng là thật bất thường.
 
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thẩm Tự không biết nên phản ứng như nào.
 
Tề Thịnh giơ tay, thong thả lau đi vết xước trên mặt, ôm lấy bên má đau nhức. Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô, không nói gì, trên mặt cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
 

Bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên yên ắng lạ thường.
 
Thẩm Tự nhìn anh, khẽ cắn môi dưới.
 
Không biết là do tức giận, hay là do bị ức hiếp, đáy mắt Thẩm Tự giờ đã phủ một tầng hơi nước.
 
Chưa đợi Tề Thịnh kịp nổi giận, nước mắt Thẩm Tự đã rơi xuống, từng giọt, từng giọt một.
 
“...”
 
“Tôi không tức giận, em khóc cái gì?” Tề Thịnh bất lực xoa đầu cô, có chút buồn cười.
 
Tát anh một cái, anh còn chưa có phản ứng gì, cô đã khóc trước.
 
“Tề Thịnh, anh ức hiếp người khác.”
 
“Anh không biết tối hôm qua Nhan Nhược đã mua mấy cái hot search bôi đen tôi, trên mạng mắng chửi tôi khó nghe tới mức nào à?”
 
“Tôi sợ anh bận nên chưa nhắn tin cho anh, anh cũng không biết hỏi thăm tôi một chút à?” Thẩm Tự nghẹn ngào, nói ra những câu đứt quãng: “Tôi vốn đã khó chịu, anh còn ức hiếp tôi.”
 
“Anh chỉ biết hung dữ với tôi, chỉ hung dữ với tôi.”
 
Động tác của Tề Thịnh hơi dừng một chút, sau đó giữ lấy cô để cô bình tĩnh lại: “Chuyện hôm qua tôi thật sự không biết.”
 
“Anh còn không biết xấu hổ nói không biết với tôi! Trên máy bay không có mạng sao? Một tin nhắn anh cũng chẳng gửi.”
 
Hai tay Thẩm Tự ôm lấy gò má. Nước mắt cô trào ra từ khe hở giữa những ngón tay. Cả người cô giận đến phát run.
 
“Lúc tôi khó chịu anh ở đâu? Chu Tử Khâm còn biết ở bên tôi, giúp tôi tìm người giải quyết, còn anh thì đến một câu an ủi cũng không có!”
 
“Dựa vào cái gì mà tôi không thể ấm ức chứ?”
 
Hai ngày này Thẩm Tự bị Nhan Nhược tra tấn gần chết. Ban ngày vẫn luôn nhẫn nhịn, không bộc phát ra. Bây giờ có thể phát tiết ra hết, cô cảm thấy trong lòng đã không còn tắc nghẽn như vậy nữa.
 
Bầu không khí căng thẳng suốt đêm giờ phút này dường như đã sụp đổ.
 
Tề Thịnh nhìn nước mắt trên mặt cô, cơn giận trong đáy mắt giờ chuyển thành chán nản và hối hận.
 

Anh sợ nhất là khi cô khóc.
 
“Em đừng khóc, Tự Tự.” Tề Thịnh vươn tay ôm cô vào trong lòng, vuốt ve tấm lưng để xoa dịu cảm xúc của cô. Anh cũng trở nên dịu dàng, hiếm thấy tự trách mình: “Tính tình tôi là như thế, em đừng để trong lòng, thực xin lỗi.”
 
Anh khe khẽ nói: “Sau này tuyệt đối sẽ không vậy nữa.”
 
“Không có sau này.” Thẩm Tự tức giận đẩy anh ra, giọng nói khàn khàn: “Anh cút ngay.”
 
Cơn giận đã nguôi bớt đi một nửa do cái tát kia, cô cũng không còn đủ sức để mắng chửi anh nữa.
 
Tề Thịnh vòng tay ôm chặt cô không buông: “Muộn nhất là ngày mai, tôi sẽ làm cho cô ta phải quỳ xuống xin lỗi em, để cô ta phải mang cả nhà họ Nhan ra bồi thường cho em, có được không?”
 
Thẩm Tự không nói gì.
 
Cô không còn sức để nghĩ về lời anh nói, cũng không còn sức để so đo với anh nữa. Cả người cô mệt đến bủn rủn. Cô dựa lên người anh, túm chặt áo sơ mi của anh, mệt đến mức không còn sót lại chút sức lực nào, chỉ muốn ngủ thiếp đi.
 
Ngày hôm sau, Thẩm Tự bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
 
“Cô Thẩm, tôi là người đại diện của cô Nhan Nhược, cô có thể qua đây một chuyến không?” Người bên kia đi thẳng vào vấn đề. Sau một giây chần chừ, lại tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Tề nổi giận vì chuyện của cô nên đã tới đoàn phim...”
 
Lúc mới tỉnh dậy cảm giác rất khó chịu. Tối hôm qua bị lăn lộn quá mức tàn nhẫn, cả người Thẩm Tự đau nhức như bị nghiền nát. Ngay cả đầu óc và hành động cũng trở nên vô cùng chậm chạp. Tuy tất cả đều là tiếng Trung, nhưng bây giờ dường như cô không nghe hiểu được một chữ nào.
 
Thẩm Tự mất vài giây mới phản ứng lại:
 
“Cô có đang nghe không?”
 
Giọng của người đại diện rất gấp gáp: “Cô Thẩm, mặc kệ trước kia có mâu thuẫn gì, sau này chúng ta cũng có thể dễ dàng thương lượng, giải quyết. Cô có thể qua đây ngăn lại được không? Nếu còn chần chừ nữa, tôi sợ sẽ xảy ra án mạng mất.”
 
Thẩm Tự nghe xong, bình tĩnh nói: “Tôi đề nghị anh nên trực tiếp báo cảnh sát.”
 
“Hả?” Người đại diện phía bên kia hơi ngẩn người.
 
“Thật không may, tôi có thù oán với cả hai người kia.” Thẩm Tự cười lạnh nói: “Nếu Nhan Nhược chết, đêm nay tôi sẽ đốt nhang cho cô ta. Nếu anh có thể đưa Tề Thịnh vào tù, cũng coi như là vì dân trừ hại.”
 
Cô lạnh lùng trực tiếp cúp điện thoại. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận