Mặc dù lần này Hắc Phàm không tự làm tổn thương bản thân để buộc Quách Mẫn Nghi thuận theo ý mình, thế nhưng anh lại hoàn toàn có thể điều khiển mọi thứ, nửa chữ cũng không hé môi nhưng đủ khiến cô bám sát từng bước chân.
Bị Hắc Phàm giận, còn bị anh giữ khoảng cách, Quách Mẫn Nghi miễn cưỡng về chiếc giường nhỏ đặt cuối chân giường lớn để ngủ.
Ngày trước dĩ nhiên cả hai không ngủ chung giường, chỉ là sau khi Hắc Phàm cai nghiện, Quách Mẫn Nghi mới thay đổi chỗ ngủ.
Nằm ở nơi quen thuộc vốn thuộc về mình, nhưng Quách Mẫn Nghi lại trằn trọc không cách nào chợp mắt.
Cứ một lúc, cô sẽ nhướng đầu nhìn lên giường lớn, Hắc Phàm đắp chăn nằm giữa giường, dường như không có dấu hiệu nào là cần đến cô.
Song song cùng lúc, Hắc Phàm nhắm hờ mắt, thi thoảng lại xoay người qua lại, bình thường khi ngủ lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp, bây giờ không có gì trong tay để ôm thật sự rất khó chịu.
Không rõ đã trôi qua bao lâu, không gian chìm trong tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Bỗng nhiên, Hắc Phàm cảm nhận được tấm chăn đang đắp bị giở lên, tiếp theo là sự chuyển động của đệm, mọi thứ diễn ra đều vô cùng nhẹ nhàng như rất cẩn trọng.
Chẳng mấy chốc, chỗ trống sau lưng Hắc Phàm đã có người nằm lên, cánh tay nhỏ nhắn từ phía sau luồng qua eo anh ôm lấy.
Trong màn đêm, khóe môi Hắc Phàm lặng lẽ nhếch lên, ánh mắt tựa hồ lộ ra tia đắc thắng.
Còn chưa yên được năm phút, Quách Mẫn Nghi lại tiếp tục trèo qua người Hắc Phàm, ngang nhiên chui vào lòng anh.
Dù cho bị tác động anh vẫn nằm yên, không ôm vào cũng không đẩy ra.
Trước sự im lặng của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi không chịu được nữa, cô ngước đầu nhìn anh trong đêm tối, cất giọng gió gọi nhỏ: “Thiếu gia...”
Không có tiếng trả lời, cô lại tiếp tục nói: “Em thật sự biết sai rồi, anh tha lỗi cho em lần này nữa thôi, được không thiếu gia...”
Lần này Quách Mẫn Nghi thành công đá động đến Hắc Phàm, tuy nhiên hành động của anh là rút tay đang dùng lót đầu cho cô, phũ phàng nằm xoay lưng lại.
Tức khắc, âm thanh thở ra đầy bất lực của Quách Mẫn Nghi vang lên, một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng hoàn toàn bị anh đạp đổ.
Không lay chuyển được Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi nhẹ nhàng xuống giường.
Ngay cả bản thân anh cũng ngỡ cô sẽ về giường nhỏ của mình, nhưng chỉ vài giây sau, tiếng vặn chốt cửa đã truyền tới.
Khi Hắc Phàm quay đầu lại nhìn, Quách Mẫn Nghi đã rời phòng đóng cửa lại, trong lòng anh lúc này cũng tự giác nhận thức được vấn đề.
Nghĩ ngợi một chút, Hắc Phàm cũng rời giường đi theo sau.
Từ trên cao nhìn xuống, Quách Mẫn Nghi ngồi ở bậc thang gần cuối dẫn xuống tầng dưới, cô nép người sát bên tay vịn cầu thang, hai tay chống cằm ảo não.
Hắc Phàm vẫn chưa vội giải hòa, anh ngồi ở bậc thang trên cao, âm thầm đưa mắt dõi theo động tĩnh bên dưới.
Lớp mặt nạ tử tế Hắc Phàm đeo lên quá chân thật, dù một năm hay mười năm vẫn không bị ai phát hiện bộ mặt thật phía sau.
Nhưng nếu càng nhún nhường, Quách Mẫn Nghi sẽ càng không xem trọng lời nói của anh.
Còn nếu phản ứng quá hung dữ lỗ mãng, chính anh sẽ lại là người đẩy cô ra xa mình.
Vì biết rõ một cánh hoa mỏng manh như Quách Mẫn Nghi không thể tùy tiện thô bạo để nắm lấy, thế nên cương đúng lúc, nhu đúng chỗ mới là cách tốt nhất để anh có thể khiến cô ngoan ngoãn nghe lời, đồng thời cũng không khiến anh đánh mất bộ dạng đẹp đẽ trong mắt cô.
Nghĩ đến hình ảnh Quách Mẫn Nghi ngây ngô thuần khiết trước mặt mình, Hắc Phàm bất giác nhoẻn môi cười thỏa mãn.
Nhưng khi nhớ đến khung cảnh náo loạn của lão Quách, hay dáng vẻ khóc lóc thảm thương không rõ thật giả của bà Quách, nụ cười trên môi anh lập tức vụt tắt không đến một giây.
Bằng bất cứ giá nào, Hắc Phàm cũng sẽ không bao giờ để Quách Mẫn Nghi đến gần những người từng gọi là gia đình kia.
Trong lúc Hắc Phàm đang có suy tính riêng, Quách Mẫn Nghi hết ngồi chống cằm lại chuyển sang nằm nghiêng đầu trên hai đầu gối.
Thời gian trôi chậm rì rì kéo dài một lúc lâu, Hắc Phàm ngồi ở trên nhìn xuống, sự kiên nhẫn trong mình sớm đã đạt đến giới hạn.
Không đợi được nữa, Hắc Phàm đứng dậy vờ đi xuống bếp lấy nước, lúc anh trở ra Quách Mẫn Nghi vẫn giữ nguyên một tư thế không đổi.
Từ chỗ cô ngồi, ánh đèn vàng trên trần nhà hắt xuống khiến chỗ sáng chỗ tối.
Không xác nhận được Quách Mẫn Nghi vẫn đang thức hay ngủ quên, khi chuẩn bị lên cầu thang, Hắc Phàm giả vờ vô tình va vào bàn chân cô.
Bị tác động, Quách Mẫn Nghi vẫn ngồi thu mình một góc không ngẩng đầu lên, dẫu vậy bàn chân bị anh va trúng lại rụt về.
Hắc Phàm nhất thời đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô.
Vài giây sau, anh mới lên tiếng nhắc với giọng điệu lãnh đạm: “Về phòng ngủ.”
Nghe xong Quách Mẫn Nghi bỗng úp mặt xuống đầu gối, nửa chữ cũng không hé miệng đáp lại.
Hắc Phàm nhận ra tình hình không còn được khả quan, hết cách đành phải nhường một bước, anh hạ giọng tỏ vẻ dịu dàng như mọi khi: “Lần này anh bỏ qua, miễn có lần sau.”
Giống như “Gậy ông đập lưng ông”, ban nãy Hắc Phàm đối xử với Quách Mẫn Nghi thế nào thì bây giờ bị cô đối xử lại tương tự.
Đột nhiên phải chuyển từ thắng thành bại, Hắc Phàm có hơi không cam tâm nhưng bắt buộc phải chấp nhận.
Anh chuyển bước đến ngồi chổm trước mặt Quách Mẫn Nghi, nhẹ nhàng vươn tay vuốt đầu cô, nhỏ giọng xoa dịu: “Em biết rõ lý do vì sao anh tức giận mà, đúng không? Vì càng lo lắng cho em, anh mới càng đặt nặng vấn đề.
Em cứ dễ mềm lòng như vậy, anh đương nhiên không muốn em lao vào những kẻ không biết trân trọng em.”
Đến lúc này, sự kìm nén của Quách Mẫn Nghi chẳng mấy chốc đã hóa thành tiếng nấc bộc phát cảm xúc, cô vẫn úp mặt xuống đầu gối, cất giọng oan ức đầy bất lực: “Nhưng em không nói dối anh, em cũng không cố tình làm trái ý anh, em thật sự chỉ tình cờ gặp mẹ trên đường...”
"Được rồi, chỉ lỡ lần này thôi." Hắc Phàm vừa nói vừa lôi lôi kéo kéo, lúc nâng được đầu Quách Mẫn Nghi lên thì mặt mũi cô đã ướt đẫm.
Anh từ tốn dùng tay mình lau đi nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng nhắc: "Lên phòng ngủ với anh."
“Không được!”
Bị Quách Mẫn Nghi dứt khoát từ chối, Hắc Phàm khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Vì bây giờ em muốn giận ngược lại anh.”
Hắc Phàm: “...”.