Mười giờ sáng, tiếng chuông cửa nhà Tô Hải vang lên, anh ta không chút đề phòng ra mở.
Nhưng ngay khi nhìn thấy người tìm đến, Tô Hải lập tức ngạc nhiên sững người.
Sau vài giây bất động, Tô Hải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nở nụ cười: “Mẫn Nghi, sao cô lại đến đây? Với lại sao cô biết tôi sống ở đây?”
Quách Mẫn Nghi từ tốn cong môi cười chào hỏi, sau đó mới ẩn ý đáp: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, rất gấp.”
“Vậy cô vào nhà đi.”
Nhận được lời mời, Quách Mẫn Nghi cũng không chần chừ mà bước vào trong, tuy nhiên ánh mắt dè chừng tự động liếc qua không gian bên trong một lượt quan sát cẩn thận.
Sau khi đóng cửa, Tô Hải vừa đi trước đến phòng khách, vừa lên tiếng hỏi: “Cô đến tìm tôi có phải vì chuyện của Hắc Phàm không?”
“Phải.” Quách Mẫn Nghi nhanh chóng thừa nhận, chủ động bàn vào vấn đề: “Có phải anh sớm biết thiếu gia nhà tôi vẫn dây vào chất cấm không? Anh sống ở ngay đối diện, sao không ngăn cản cũng không nói cho tôi biết?”
Tô Hải đi phía trước, tuy bị hỏi trúng tim đen nhưng anh ta như đã dự phòng trước, chậm rãi đứng lại xoay đầu đối đáp: “Thật ra hôm cậu ấy đến đây mua nhà chúng tôi có tình cờ gặp nhau, cậu ấy có nói vẫn còn dùng thuốc phiện, nhưng tôi không có bằng chứng để nói lại với cô.
Sau ngày hôm đó tôi phải đi công tác, công việc bận đến mức tôi không có thời gian cầm điện thoại, đến tận hôm nay chỉ mới về được một lúc thì cô đã đến tìm.”
Vừa nói Tô Hải vừa giơ tay mời Quách Mẫn Nghi ngồi xuống ghế, anh ta rót nước trên bàn ra ly mời khách, thái độ vẫn rất điềm tĩnh: “Tôi định lát nữa sẽ ghé qua nhà nói chuyện với cô, không ngờ cô đã đến tìm tôi trước.”
Ngay lúc này, cảm xúc trong ánh mắt của Quách Mẫn Nghi trầm xuống, những ngón tay cũng tự động co chặt kìm nén.
Nhưng trước dáng vẻ vô tư của Tô Hải, Quách Mẫn Nghi không thể tiếp tục khách sáo, cô thẳng thắn buông lời chỉ trích: “Nghe anh nói những lời này, tôi cảm thấy anh đúng là một vị bác sĩ vô trách nhiệm.”
Bị Quách Mẫn Nghi nói thẳng, Tô Hải bất ngờ trong giây lát, tuy nhiên ngoài mặt anh ta vẫn giữ nụ cười lịch sự: “Tôi không phải không quan tâm đến tình trạng của cậu ấy, nhưng tôi thật sự không có bằng chứng cậu ấy vẫn còn dùng thuốc phiện nên không thể tùy tiện nói lung tung.”
“Vậy sao?” Quách Mẫn Nghi nhấn giọng hỏi ngược lại, tiếp đó cô lấy tấm thẻ ra vào của chung cư đã mang theo giơ lên trước mặt anh ta, cố ý dò xét: “Nói vậy anh không phải là người gửi cho tôi thứ này à?”
Biểu cảm của Tô Hải tỏ ra khó hiểu, anh ta lắc đầu phủ nhận: “Tôi không biết, nhưng tôi gửi cho cô làm gì?”
Từ ngày phát hiện Tô Hải có mưu đồ xấu, Quách Mẫn Nghi đã chịu đựng suốt thời gian dài, đến tận giây phút này sợi dây kiên nhẫn của cô hoàn toàn bị cắt đứt.
Mặc cho anh ta vẫn giả vờ diễn vai vô tội, cô không chút nhún nhường thẳng thừng vạch mặt.
“Nếu anh không biết, để tôi nói giúp anh.
Anh không những biết thiếu gia nhà tôi còn dây vào chất cấm, mà chính anh còn kê đơn thuốc chứa thành phần khiến anh ấy không thể cai nghiện được.
Việc thiếu gia nhà tôi đến đây mua nhà làm chuyện xằng bậy, anh không ngăn cản mà còn âm thầm tiếp tay, sau đó lại nặc danh gửi cho tôi những hình ảnh kích động và thẻ ra vào chung cư, để chính mắt tôi chứng kiến sự tình.”
Câu trước vừa dứt, câu sau Quách Mẫn Nghi đã nhấn mạnh thêm: “Bởi vì anh biết rõ, tôi rất xem trọng Hắc Phàm, hơn hết tôi là người kề cận anh ấy và nắm giữ nhiều bí mật của anh ấy.
Nếu khiến tôi mất lòng tin về anh ấy, tôi sẽ về phe các người?”
Đến lúc này, bị Quách Mẫn Nghi nói trúng mọi vấn đề, Tô Hải cũng không thể tiếp tục che giấu con người thật đằng sau dáng vẻ tử tế như mọi khi.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi ngược lại: “Vậy cô đến đây đòi công bằng, hay để về phe tôi?”
Máu nóng đã dâng lên đến nửa đầu, Quách Mẫn Nghi vẫn phải tự nhấn xuống chịu đựng.
Cô lạnh lùng nhìn thẳng lại Tô Hải, từ tốn chất vấn: “Tại sao anh lại làm vậy? Lương tâm thầy thuốc của anh đâu rồi? Thiếu gia nhà tôi cũng đâu phải trả ít tiền cho anh?”
Tô Hải khẽ cười nhạt, thản nhiên tựa lưng ra sau ghế, thờ ơ đáp: “Nghe cách cô nói, có lẽ cô đã phát hiện được ẩn tình phía sau, vậy tại sao còn hỏi tôi những câu hỏi cô đã thừa biết đáp án?”
Quách Mẫn Nghi bất giác hít sâu một hơi để nhấn cơn phẫn nộ trào dâng, cô cố giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể: “Đồng tiền quan trọng đến như vậy sao? Quan trọng đến mức anh đẩy người phụ nữ của mình cho người đàn ông khác, đẩy con của mình nhận người khác làm cha? Tôi nên khen anh rộng lượng, hay nên tội nghiệp Hoa Châu ngu muội đây?”
Nhắc đến Hoa Châu, nét mặt Tô Hải như bị đánh thêm vào chỗ yếu, tuy rằng anh ta luôn cẩn trọng trong mọi việc, nhưng một kẻ thích tỏ vẻ và ăn nói thiếu suy nghĩ như Hoa Châu thì không chắc.
Lần này không cần đoán mò cũng biết, Hoa Châu lại hành động không nhìn trước ngó sau để bị lộ, quả nhiên không nên đặt quá nhiều niềm tin vào kẻ vô dụng.
Sự thật bị vạch trần, Tô Hải cũng không cần giả vờ nữa mà bật cười chế nhạo thành tiếng: “Xem ra cô cũng biết rất nhiều chuyện rồi nhỉ? Nhưng trước khi trách người ngoài như tôi, cô phải mở to mắt nhìn xem người nhà họ Hắc vô dụng đến mức nào, nếu như bọn họ thật sự giỏi đã không bị một con đàn bà phá tan nát.”
Ngừng lại một chút, biểu tình Tô Hải tỏ ra thâm hiểm, lời nói ra cũng ngụ ý sâu xa: “So với tôi, tên thiếu gia mà cô một lòng bênh vực còn giỏi diễn vai tử tế hơn cả tôi.
Chỉ đáng tiếc, là do chính bản thân cậu ta không thể vượt qua được cám dỗ, tại sao lại trách tôi?”
Trước những lời mang tính kích động của Tô Hải, Quách Mẫn Nghi lại càng tỉnh táo, cô nghiêm túc nhìn anh ta, tốt bụng nhắc nhở: “Anh không sợ, nếu tôi vạch trần sự thật, không chỉ anh, mà ngay cả Hoa Châu và con của anh cùng cô ta cũng sẽ không yên với nhà họ Hắc sao?”
“Nếu tôi sợ đã không nói thẳng mọi chuyện với cô.” Tô Hải không chút lo lắng đáp, tuy nhiên thái độ sau đó liền trở nên nguy hiểm: “Tôi cũng không muốn làm hại đến cô đâu, nhưng hôm nay là do cô tự tìm đường vào chỗ chết!”.