Trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào từ vòi sen trên cao đổ xuống cũng không thể che lấp đi âm thanh va chạm xác thịt thô bạo.
Hai tay Quách Mẫn Nghi chống lên tường chỉ giống như hình thức cho có, thực chất sức lực từ đỉnh đầu đến gót chân của cô đều đã dần dần bị rút cạn.
Cánh tay rắn chắc của Hắc Phàm ôm ngang eo Quách Mẫn Nghi từ phía sau, chân trái của cô cũng bị anh nâng lên giữ lại để không bị “ngăn đường cản lối”.
Chỉ mới ba mươi phút trôi qua, thế nhưng Quách Mẫn Nghi đã cảm giác được ruột gan của mình trào ngược lên trên, mũi chân đang dẫm lên bàn chân Hắc Phàm cũng run lên cầm cập.
Mãi không nghe Quách Mẫn Nghi phát ra tiếng nào, Hắc Phàm ở phía sau gia giảm tốc độ, anh thả chân của cô xuống, chuyển lên xoay mặt của cô lại.
Ngay khi thấy mặt mũi nhăn nhó cùng hàm răng trên đang cắn chặt môi dưới của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm khẽ cất giọng trầm khàn bị lấn át bởi dục vọng: “Em làm sao vậy?”
Quách Mẫn Nghi nhắm chặt mắt vài giây hít thở, sau đó mới khó khăn lên tiếng: “Anh làm mạnh quá, bụng em khó chịu...!muốn nôn.”
Dù tâm trí đã mất tỉnh táo hết một nửa, thế nhưng Hắc Phàm vẫn biết giới hạn để tránh làm Quách Mẫn Nghi bị thương.
Anh giơ tay tắt vòi hoa sen đang chảy, xoay người cô lại bế ra phòng ngủ.
Mãi cho đến khi được đặt lên giường, đầu óc của Quách Mẫn Nghi vẫn chưa hết choáng váng, cảm giác hiện tại giống hệt như “lần đầu tiên” của hai năm trước, bao nhiêu sự dồn nén trong Hắc Phàm đều bộc phát mất kiểm soát.
Không rõ là thưởng hay phạt, nhưng chắc chắn trong niềm vui “sướng” sẽ đan xen nỗi đau.
Quách Mẫn Nghi cũng không thể xác định chuyện thân mật kia diễn ra trong bao lâu, bởi nửa chừng trước mắt cô đã tối đen, ý thức cũng bị vụt tắt.
Đến lúc Quách Mẫn Nghi tỉnh lại, trên cơ thể cô chỉ còn tồn tại cảm giác đau rát ở ngực và nơi riêng tư, tứ chi lại bủn rủn không còn sức nhấc lên.
Lúc liếc nhìn đồng hồ điện tử gần đó phát hiện đã gần chín giờ tối, Quách Mẫn Nghi mơ màng ngồi dậy xuống giường, lấy bừa một bộ đồ ngủ mặc vào để ra ngoài tìm Hắc Phàm.
Trên hành lang tối ngoại trừ ánh sáng của phòng ngủ, còn len lỏi phát ra ánh đèn trắng từ khe cửa của phòng sách.
Quách Mẫn Nghi chống tường đi đến gần, không gõ cửa mà lén lút mở ra đưa mắt nhìn trộm vào trong.
Hắc Phàm ngồi sau bàn làm việc, từ vẻ mặt đến ánh mắt đều nhìn chăm chú vào màn hình laptop trước mặt.
Ngay khi Quách Mẫn Nghi đưa nửa đầu qua cửa, Hắc Phàm bỗng ngẩng lên nhìn về phía cô, tiếp đó anh hơi xoay đầu qua một bên, gõ vào tai nghe không dây đang đeo ra dấu.
Hiểu ý Hắc Phàm đang họp, Quách Mẫn Nghi gật đầu rồi nhẹ nhàng lùi ra đóng cửa lại.
Tranh thủ trước lúc anh họp xong, cô xuống dưới bếp hâm lại đồ ăn tối.
Buổi chiều lúc vào nhà cửa còn mở, nhưng khi xuống dưới Quách Mẫn Nghi mới nhận ra kể cả cửa chính và cửa phụ ở bếp đều đã được đóng.
Trong lúc hâm nóng đồ ăn, cô mở cửa phụ phía sau để đón gió, hít thở bầu không khí thiên nhiên.
Sau một hồi loay hoay dọn đồ ăn nóng ra bàn, Quách Mẫn Nghi vừa ngồi xuống không lâu thì Hắc Phàm đã có mặt.
Vừa bước vào bếp, Hắc Phàm đã đi thẳng đến ôm chầm lấy Quách Mẫn Nghi, tiếp đó vùi mặt vào cổ của cô, hỏi han: “Không biết nạn nhân của trận ‘bạo lực’ có còn đau chỗ nào không?”
Nghe hỏi, Quách Mẫn Nghi bất lực ngồi yên một chỗ, vờ vu vơ oán trách: “Cảm ơn lời hỏi thăm của kẻ tấn công, em bây giờ chỗ nào cũng đau.”
Nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, Hắc Phàm không nhịn được bật cười sảng khoái thành tiếng.
Anh chuyển người ngồi xuống bên cạnh Quách Mẫn Nghi, cố tình kéo ghế ngồi sát vào chỗ cô, không chừa bất kỳ khoảng trống nào.
Hắc Phàm đặt giữ hai chân của Quách Mẫn Nghi gác trên đùi mình, một tay anh cầm đũa ăn cơm, một tay bóp chân cho cô.
Trong lúc ăn, thi thoảng Quách Mẫn Nghi lén liếc trộm Hắc Phàm, nơi đáy lòng không rõ vì sao liên tục dâng lên cảm giác hồi hộp lo lắng.
Quả nhiên linh tính mách bảo không sai, ăn uống chưa được bao lâu thì Hắc Phàm đã chủ động mở ra chủ đề nói chuyện.
“Ngày một tháng một nghỉ lễ, nên sáng ngày mốt chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Bỗng dưng toàn thân Quách Mẫn Nghi cứng đờ, tâm linh tương thông này thật sự quá mạnh.
Cô cẩn trọng xoay đầu qua nhìn anh, bất an dò hỏi: “Không phải...!anh quên rồi sao?”
Lần này đến lượt Hắc Phàm khựng người, anh chợt dừng ăn nhìn thẳng vào mắt cô, bất giác nở một nụ cười ẩn ý: “À, hóa ra em trông anh nhớ chuyện này từ lâu rồi?”
“Không phải! Em...”
Không để Quách Mẫn Nghi có cơ hội giải thích, Hắc Phàm bỗng giả vờ thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ minh oan: “Hắc phu nhân tương lai cũng biết, dạo này vì chuyện công ty rất bận nên anh mới phải dời lại.
Nhưng em yên tâm, dù có mất trí nhớ thì việc đầu tiên sau khi anh mở mắt cũng sẽ là đi đăng ký kết hôn với em.”
Hai khóe môi của Quách Mẫn Nghi kéo căng qua hai bên, tưởng chừng là đang cười nhưng kết hợp với ánh mắt nhăn lại chẳng khác nào đang cam chịu.
Thực tế vẫn là thực tế, cô căn bản không đấu lại được miệng lưỡi của anh.
Qua khoảng vài phút, Hắc Phàm nghiêm túc bàn về trọng tâm chính: “Anh biết em lo sợ áp lực tiền bạc, nhưng nếu chỉ đơn giản là đứng tên ba căn biệt thự em cũng không thể làm, thì làm sao cầm quyền được anh đây?”
Quách Mẫn Nghi ngạc nhiên tròn mắt nhìn Hắc Phàm, ngỡ rằng bản thân vừa nghe nhầm thì anh đã tiếp lời.
“Đừng trách anh không đỡ đần em, nhưng việc làm vợ, làm mẹ, làm người phụ nữ quán xuyến gia đình, anh thật sự không giúp được.
Hơn nữa hiện tại anh cũng đã tính đến, dù sao em vẫn còn trẻ, em nên làm những điều mình muốn trước khi lui về làm hậu phương cho anh.”
Càng nghe Hắc Phàm nói, trái tim trong ngực trái của Quách Mẫn Nghi càng đập mạnh, cảm giác mong đợi lẫn xao xuyến từng chút len lỏi trong từng mạch máu, khiến cho hạnh phúc trong cô cũng lớn dần.
Ăn qua vài đũa cơm, Hắc Phàm mới chậm rãi nói tiếp: “Có thể trong những năm đầu quay lại công ty, thời gian của anh sẽ rất bận rộn, nhân lúc này em học đại học, đợi khi mọi thứ ổn định chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ rồi sinh con.
Khi em có bằng đại học chứng minh năng lực, em sẽ không phải tự ti khi đến với anh nữa.”
Chỉ ít giây ngắn ngủi, hàng loạt cảm xúc đua nhau trỗi dậy trong Quách Mẫn Nghi.
Cô đã từng có suy nghĩ vì là người giúp việc nên hiểu chủ là lẽ đương nhiên, nhưng dường như có những chuyện cô chưa từng nói với Hắc Phàm, anh lại hoàn toàn hiểu hết.
Hóa ra cách nuôi dưỡng tình yêu thật sự rất đơn giản, hạ cái tôi của bản thân, tôn trọng và thấu hiểu mọi thứ thuộc về đối phương.
Trước tình cảm của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi xúc động rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Thấy phản ứng của cô, anh chỉ giương cao khóe miệng mỉm cười.
Nhưng ở giây tiếp theo, Hắc Phàm chợt ôm sau đầu của Quách Mẫn Nghi kéo lại, anh dịu dàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi cũng chẳng chút ngần ngại len lỏi vào trong, lặng lẽ dùng hành động để vỗ về..