Đến tối sau khi dùng bữa, Hắc Phàm cùng Quách Mẫn Nghi ra phòng khách ngồi nghỉ.
Qua một lúc Dạ Thi và Thiễm Ngọc dọn dẹp rửa chén xong, cả hai ra xin phép về bên biệt thự thím Cổ thì khi này Dạ Thi, cô nàng bỗng bị Hắc Phàm gọi đích danh ở lại.
Trên ghế dài, Hắc Phàm ngồi gác chân này lên chân kia, cơ thể hơi nghiêng về phía Quách Mẫn Nghi bên cạnh, cả cánh tay cũng giơ sang ngang vòng ôm cổ cô.
Thế nên ngay khi nghe Hắc Phàm gọi Dạ Thi ở lại lúc đang ôm ôm ấp ấp Quách Mẫn Nghi, sự lộ liễu này khiến cô không khỏi cảnh giác, phải vội buông sách chuyên môn trong tay, hoài nghi lén liếc nhìn anh.
Sau khi Dạ Thi ngồi xuống ghế đơn phía đối diện, cô nàng căng thẳng ngồi thẳng lưng, hai bàn tay chắp lại thành một đặt gọn trên đầu gối.
Trước ánh mắt dò xét của Hắc Phàm, cô nàng liên tục nuốt nước bọt, e dè cất tiếng: “Thiếu gia...!có phải em làm gì sai không ạ?”
“Không.” Hắc Phàm điềm nhiên gạt bỏ, chủ động hỏi: “Nhà có bao nhiêu anh chị em? Có người yêu chưa?”
Trước câu hỏi của Hắc Phàm, không chỉ Dạ Thi tròn mắt ngạc nhiên, ngay cả Quách Mẫn Nghi cũng bật ngồi thẳng người quay ngoắt qua, trừng mắt nhìn anh.
Thấy phản ứng mạnh mẽ của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm vội vuốt vai cô, nhỏ giọng xoa dịu: “Bình tĩnh, bình tĩnh, anh còn chưa đề cập đến vấn đề phía sau mà.”
Trong khi đó, Dạ Thi cười như mếu, sau một hồi lo lắng cũng thành thật đáp: “Em còn một em trai mười tuổi, không có người yêu ạ.”
Nhận được câu trả lời từ Dạ Thi, Hắc Phàm cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Bạn tôi rất thích mẫu người như cô, cô nghĩ thế nào nếu tôi làm mai hai người với nhau?”
Dạ Thi có hơi sững người trong chốc lát, sau đó lại chần chừ hỏi lại: “Bạn của thiếu gia, cũng giống như anh ạ?”
Chỉ một câu hỏi của Dạ Thi nhưng mang nhiều ý nghĩa khác nhau, nếu Hắc Phàm dẫn dắt câu chuyện không tốt để lệch đi gây hiểu lầm, chắn chắn trong chớp mắt anh sẽ bị Quách Mẫn Nghi bên cạnh “xử gọn”.
Hắc Phàm ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nửa thật nửa đùa phủ nhận: “Tôi và cậu ta đúng là có nhiều phần giống nhau, nhưng tôi đã có vợ, còn cậu ta chẳng có nơi để gửi gắm.”
Sau khi lời của Hắc Phàm vừa dứt, sắc mặt Dạ Thi như ngộ ra điều gì đó.
Cô nàng bỗng nhiên nhìn thẳng qua Quách Mẫn Nghi, khi chạm mắt cô, cô nàng chợt thỏ thẻ nói nhỏ: “Không phải em ám chỉ chị, em chỉ muốn tự nói bản thân mình...”
Ngừng lại vài giây, Dạ Thi ngẩng cao đầu, chắc nịch khẳng định: “Nếu bạn của thiếu gia cũng giàu có thành công như thiếu gia, em không thích đâu.
Em lên thành phố đi làm để kiếm tiền, không phải lấy chồng già có tiền của để đào mỏ!”
Không gian thoáng chốc chìm trong tĩnh lặng, trên gương mặt vốn đang căng của Quách Mẫn Nghi chợt tươi tỉnh trở lại.
Cứ ngỡ tình địch trước mắt, hóa ra là đồng minh cùng hội cùng thuyền.
Quách Mẫn Nghi giả vờ thở dài, cô xoay qua nhìn gương mặt cay cú của Hắc Phàm, ẩn ý hùa theo: “Nếu anh nói muốn lấy em vào năm em mười tám tuổi, em cũng sẽ từ chối.
Thanh xuân người con gái ngắn lắm, sao có thể hy sinh vì một ông già như anh với Trần Phi chứ.”
Hắc Phàm lúc này đột nhiên cười lạnh, anh dùng ánh mắt đắc thắng đáp lại Quách Mẫn Nghi, giọng điệu cũng trở nên đầy hách dịch: “Thật tiếc quá, dù anh không nói nhưng em vẫn phải hi sinh thanh xuân rồi làm vợ anh đấy thôi.”
Nói rồi Hắc Phàm ung dung đứng dậy, trước khi lên phòng còn kiêu ngạo để lại lời nhắc nhở: “Chọc giận anh rồi thì ‘em đau quá, đừng, em sai rồi...!ư” vô nghĩa!”
Nghe thấy những lời đen tối của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi xấu hổ cắn răng cam chịu, lúc nhìn qua lại thấy Dạ Thi che miệng cười đến run vai.
Bắt gặp dáng vẻ thanh thuần của Dạ Thi, cảm giác áy náy thoáng đã trỗi dậy giữa lồng ngực của Quách Mẫn Nghi.
Sau khi không khí bớt gượng gạo, cô cũng can đảm nói ra: “Xin lỗi em, chị đã hiểu lầm nghi oan cho em rồi.”
“Chuyện gì ạ?” Dạ Thi khó hiểu gãi đầu.
Có lẽ Dạ Thi vẫn chưa biết Quách Mẫn Nghi vì ghen tuông mà nghi ngờ cô nàng với Hắc Phàm, thế nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không vẫn là tốt nhất.
Quách Mẫn Nghi mỉm cười lắc đầu, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “Không có gì.
Ngày mai nghỉ mừng năm mới em không cần qua phụ đâu, cứ nghỉ ngơi hay đi chơi trong thành phố cho biết.”
“Dạ.” Dạ Thi gật mạnh đầu, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Nếu không còn gì nữa, em về đây ạ.”
Nhận được cái gật đầu của Quách Mẫn Nghi, Dạ Thi tung tăng theo hướng cửa chính ra về.
Nhưng mới được vài bước, cô nàng đột nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn Quách Mẫn Nghi với vẻ mặt nghi vấn: “Bạn của thiếu gia, thật sự cũng già như thiếu gia sao ạ?”
Quách Mẫn Nghi không thèm suy nghĩ, dứt khoát gật đầu: “Phải!”
Dạ Thi nghe xong liền bĩu môi chê bai, kiên quyết lắc đầu không thể chấp nhận: “Quá là già! Cưới về gọi chú yêu cũng thấy ngượng miệng.”
Bình phẩm xong Dạ Thi đã nhảy chân sáo chạy đi mất, Quách Mẫn Nghi buồn cười dõi theo, vài phút sau mới nhấc chân đi khóa cửa.
Đến lúc tắt đèn xong xuôi, khi chuẩn bị bước lên cầu thang để về phòng ngủ, trước mắt Quách Mẫn Nghi bỗng hiện lên hình ảnh Hắc Phàm với nụ cười và ánh mắt nham hiểm chực chờ xâu xé cô.
Vừa nghĩ đến, Quách Mẫn Nghi lập tức rùng mình nổi gai óc.
Có điều, rõ ràng người ghen và nên giận phải là cô chứ?