Sáng hôm sau, Hắc Phàm dậy sớm hơn mọi khi, nguyên nhân là vì thím Cổ tìm gặp để nói về chuyện của Thiễm Ngọc.
Lúc Hắc Phàm và thím Cổ nói chuyện trong phòng khách, Quách Mẫn Nghi đang bận phải chuẩn bị đồ ăn sáng, đến khi cô rảnh tay có thể đi nghe ngóng thì hai người họ đã nói chuyện xong.
Quách Mẫn Nghi vừa từ bếp lên thì thím Cổ đã ra về, riêng Hắc Phàm vẫn bình thản ngồi một chỗ, dường như không có bất kỳ động thái nào là sẽ kể lại cho cô nghe.
Nhưng mang chuyện mơ hồ trong lòng chỉ khiến tâm trạng thêm bức rức, Quách Mẫn Nghi chủ động đến ngồi cạnh Hắc Phàm, an vị trong vòng tay anh, sau đó mới bắt đầu dò xét.
“Thiễm Ngọc thật sự chỉ vì yêu thầm anh nên nửa đêm mới giở trò sao?”
Trước vẻ mặt tò mò của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm cúi đầu nhìn cô, hỏi ngược lại: “Em không chuẩn bị đi học sao?”
“Giảng viên bận nên tạm nghỉ, mười giờ rưỡi mới vào nên em không vội.”
Nghe xong Hắc Phàm chỉ hờ hững "Ừm" một tiếng, hồi lâu sau mới quay lại vấn đề chính: “Người phụ nữ khác nửa đêm trèo lên giường chồng em, em bình tĩnh thế à?”
Nhắc đến, biểu tình của Quách Mẫn Nghi trở nên vô cùng bất lực, cô lén liếc nhìn anh, thấp giọng nói nhỏ: “Vậy anh bảo em làm gì? Anh xô cô ta xuống lầu còn muốn em đánh ghen nữa, mạng người đó...!chết rồi không cứu được đâu.”
“Cũng phải.” Hắc Phàm vờ gật gù hùa theo, vu vơ nói thêm: “Dù sao cô ta cũng có chút giá trị, nhờ cô ta gây chuyện nên anh mới có chỗ trút giận, trút giận xong rồi mới có thể tỉnh táo để nhận ra lỗi để đi làm lành với em.”
Nghe Hắc Phàm nói, đầu Quách Mẫn Nghi hơi cúi xuống, nét mặt đầy sự đánh giá, miệng cũng lẩm bẩm phê phán: “Đúng là tàn ác...”
Nói rồi Quách Mẫn Nghi âm thầm thở dài, kế đó tiếp tục ngước mặt lên nhìn anh, dò hỏi: “Vậy bây giờ anh định xử lý cô ta thế nào?”
“Anh giao cho bà Cổ tự quyết định rồi.” Hắc Phàm thờ ơ đáp, giây sau anh bỗng cúi người vùi mặt vào cổ của Quách Mẫn Nghi, thì thầm oán trách: “Sao em cứ lo chuyện cô ta vậy? Không lo anh bị động chạm chỗ nào à?”
Lần này Quách Mẫn Nghi im lặng không đáp, từ thâm tâm đến biểu cảm đều chẳng chút nghi ngờ.
Đúng là dục vọng của Hắc Phàm hơi cao, nhu cầu sinh lý cũng hơi nhiều, nhưng nói về mức độ “giữ thân” của anh càng không thua kém.
Hơn nữa, Hắc Phàm luôn đề phòng những người kề cận, nửa đêm nửa hôm Thiễm Ngọc lẻn vào phòng dù chưa rõ tốt xấu, nhưng anh chắc chắn không cho cô ta có cơ hội giở trò với mình.
Đang suy luận vấn đề, bỗng nhiên cảm giác bất an bao trùm lấy lồng ngực của Quách Mẫn Nghi.
Hắc Phàm dù bên ngoài hay ở nhà đều chẳng khác miếng mồi ngon ai cũng muốn bâu vào xâu xé, cô không thể mãi lơ đễnh việc bảo vệ anh như thời gian vừa rồi.
Khác với mọi hôm, Quách Mẫn Nghi vào tiết muộn thì Hắc Phàm cũng cố tình đi làm trễ để đưa cô đến trường.
Khi Quách Mẫn Nghi vừa vào cổng trường chưa đến mười bước chân, từ phía sau lưng đã vọng đến tiếng gọi.
Cô theo phản xạ ngoái đầu kiểm tra, phát hiện là Thạch Thái liền không khỏi có ý muốn tránh né.
Cậu thiếu niên mười tám tuổi tràn đầy hơi thở thanh xuân, từng bước nhiệt huyết chạy dưới ánh nắng sớm đến trước mặt Quách Mẫn Nghi, đồng thời cũng bỏ mặc qua những ánh mắt cảm mến đang hướng về phía mình.
Đến gần chỗ Quách Mẫn Nghi đang đứng, Thạch Thái nhìn cô một cách lo lắng, gấp gáp hỏi: “Sao hôm qua chị không đi học? Em nhắn tin cũng không trả lời?”
Câu trước vừa dứt, không để Quách Mẫn Nghi kịp đáp, cậu ta đã nhanh tay sờ lên miếng băng keo cá nhân cỡ lớn trên cổ cô, vừa nhíu mày hỏi: “Chị bị thương sao?”
“Ờ...” Quách Mẫn Nghi nghiêng người né tránh sự động chạm của Thạch Thái, bản thân cô cũng vô thức ôm cổ như muốn che đi.
Nơi công cộng cô không muốn bị lộ ra vết tích nhạy cảm, rằng đằng sau lớp băng keo cá nhân kia là dấu hôn của Hắc Phàm để lại.
Thấy Quách Mẫn Nghi liên tục tỏ ra giữ khoảng cách, thái độ cư xử cũng mất tự nhiên so với mọi khi, Thạch Thái nhìn chằm chằm vào cô dò xét, mãi một hồi lâu sau mới hỏi thẳng.
“Lúc nãy em thấy chị bước xuống từ chiếc Porsche.
Hôm qua chị nghỉ học, kể cả vết thương kia cũng liên quan đến chủ xe đó phải không?”
Thạch Thái không phải trẻ con để lừa gạt, hơn nữa Quách Mẫn Nghi cũng muốn nhân cơ hội vạch ra ranh giới rõ ràng.
Cậu ta không thích cô thì tốt, nếu thích cô thì nhất định phải khiến cậu ta từ bỏ.
Nghĩ rồi Quách Mẫn Nghi dứt khoát gật đầu thừa nhận: “Phải!”
Ngay lập tức, giữa ấn đường của Thạch Thái cau chặt lại, gương mặt ôn hoà dịu dàng của cậu ta cũng thoáng chuyển sang tức giận.
“Người ta làm chị bị thương, chị còn qua lại làm gì?”
Trước câu hỏi chất vấn của Thạch Thái, Quách Mẫn Nghi ậm ờ suy nghĩ vài giây, tiếp đó mạch lạc bịa chuyện: “Vì tiền.
Người ta bao nuôi tôi, còn cho tôi tiền đi học.
Mặc dù...!tuổi tác có chút cao, hành xử nhiều lúc có hơi thô bạo, nhưng bình thường người ta đối xử với tôi rất tốt.”
Càng nghe Quách Mẫn Nghi nói, mặt mũi Thạch Thái càng nhăn nhó tỏ rõ sự phản đối.
Trước khi mở lời, cậu ta còn phải hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
“Chỉ là tiền thôi, em có thể cho chị, nhưng em sẽ không bao giờ làm chị bị thương...”
Khi Thạch Thái bức xúc nói ra những lời trong lòng, Quách Mẫn Nghi chỉ im lặng nhìn cậu ta.
Đến tận giây phút này, cô vẫn muốn tin Thạch Thái tuyệt đối không có tình cảm nam nữ với cô.
Nếu không, hai tháng Quách Mẫn Nghi tiếp xúc với cậu ta, cũng không bằng mắt nhìn người qua một lần của Hắc Phàm.
Ruột gan đã bắt đầu nháo nhào lên vì bất an, thế nhưng ngoài mặt Quách Mẫn Nghi vẫn cố tươi cười chối bỏ thực tế: “Cậu làm sao vậy? Đó là chuyện riêng của tôi, vả lại những gì cậu thấy chưa hẳn là đúng toàn bộ đâu.”
Thấy Quách Mẫn Nghi mù quáng bênh vực người gây ra “thương tích” trên người cô, Thạch Thái càng nóng lòng trách móc: “Em biết chị hiểu hết những gì em đang nói.
Tuy rằng em không rõ giữa chị với người kia có vấn đề gì, nhưng nếu chị tin tưởng em, em hoàn toàn có thể giúp chị bắt đầu lại cuộc sống.”
Đầu óc của Quách Mẫn Nghi đột nhiên ong ong lên, chỉ sợ rằng càng bàn tới sẽ càng phát hiện những bí mật mà cô không muốn nghe.
Hơn nữa, Quách Mẫn Nghi không muốn dây dưa dài dòng với Thạch Thái.
Đáp lại ý tốt của cậu ta, cô điềm tĩnh phân bua.
“Cậu hiểu lầm rồi, người đàn ông kia đối với tôi rất tốt, giữa chúng tôi không hề có vấn đề gì tiêu cực.
Thậm chí từ ngày làm vợ bé anh ấy, tôi chưa từng phải chịu thiệt thòi so với vợ cả.”
“Hả?”.