Kể từ lúc tự nhận bản thân là vợ bé, Quách Mẫn Nghi không những không hối hận, ngược lại cô còn tự đắc khi thành công khiến Thạch Thái nảy sinh ác cảm và chủ động giữ khoảng cách.
Tuy rằng khiến chính mình mang tiếng xấu một chút, nhưng mối nguy hại chưa kịp bắt đầu đã được dập tắt, vẫn tốt hơn dây dưa gây hậu quả về sau.
Cứ như thế Quách Mẫn Nghi bình yên trôi qua học kỳ đầu tiên ở trường đại học, ngay cả Hắc Phàm thỉnh thoảng ghé qua trường đột xuất, hay thường xuyên kiểm tra điện thoại của cô cũng không phát hiện ra sự bất thường.
Nếu Hắc Phàm biết được bí mật phía sau do Quách Mẫn Nghi tạo nên, anh chắc chắn sẽ không thể nghi ngờ nữa.
Mùa hè đầu tiên sau khi trở thành sinh viên, trước lúc chính thức được nghỉ hè, nhóm bạn cùng lớp của Quách Mẫn Nghi đã bàn bạc nhau đi dã ngoại để thân thiết hơn.
Tuy nhiên, ngay cả nhắm mắt Quách Mẫn Nghi cũng thừa biết, Hắc Phàm sẽ không bao giờ để cô bước ra khỏi vòng an toàn mà anh đã đặt ra.
Thế nên mặc cho bạn bè rôm rả thảo luận từ trên lớp đến nhóm chat, Quách Mẫn Nghi vẫn tự giác tránh qua một bên không tham gia.
Thời tiết giữa tháng sáu bắt đầu bước vào giai đoạn có phần oi bức, trong khi Quách Mẫn Nghi đã có thể nghỉ ngơi sau kỳ học thì Hắc Phàm vẫn bận rộn như trước.
Nhưng so với ban đầu, Hắc Phàm đã giảm khối lượng công việc xuống, dù có ra sao thì vẫn không được chiếm thời gian cuối tuần dành cho Quách Mẫn Nghi.
Dẫu vậy, Quách Mẫn Nghi vẫn không thể thoát được cảnh buồn chán.
Từ lúc Dạ Thi sang nhà Trần Phi làm việc, cô nàng được tạo điều kiện đi học lại, nên muốn rủ cô nàng ra ngoài đi dạo ăn uống cũng khó.
Thật ra, Quách Mẫn Nghi đã nhận thức được rất nhiều điều kể từ lúc bước ra xã hội.
Trước đây ngây ngô không để tâm, nhưng giờ đây cô đã hiểu được cảm giác bức rức khi bị giam lỏng.
Từ bé đến lớn, ngoại trừ Hắc Phàm ra, Quách Mẫn Nghi không hề có một người bạn nào đúng nghĩa.
Thế nên không có anh, cuộc sống của cô chẳng khác kẻ cô độc.
Ngày qua ngày chỉ quanh quẩn một mình trong nhà, người giúp việc cũng không rảnh rang ngồi xuống nói chuyện, tìm đến Hắc Phàm bận rộn càng không thể, Quách Mẫn Nghi cứ như thế chôn giấu suy nghĩ và cảm xúc trong lòng.
Cũng đã có vài khoảnh khắc, Quách Mẫn Nghi bất giác nghĩ về mẹ, nhưng nhớ đến hậu quả, cô lại không dám mong có cơ hội đến thăm bà.
Và có lẽ không lâu trước đó do ở trường nhiều hơn ở nhà, vì vậy Quách Mẫn Nghi đã sớm quên mất sự tồn tại của camera giám sát.
Kể từ lúc Thiễm Ngọc giở trò trong đêm, Hắc Phàm cũng đã cho lắp camera khắp nơi trong nhà, nhưng đề phòng cho bản thân là một, thực chất để tâm đến Quách Mẫn Nghi đến mười.
Vì hiểu rõ Quách Mẫn Nghi để ý đến chuyện xuất thân, Hắc Phàm không muốn lúc anh không có mặt ở nhà, người giúp việc khác sẽ nhân cơ hội tấn công tinh thần của cô.
Bởi dẫu sao Quách Mẫn Nghi cũng là từ người giúp việc lên làm phu nhân một gia đình giàu có, bị nói xấu hay đặt điều chắc chắn không thể tránh khỏi.
Suốt mấy tháng qua tuy Quách Mẫn Nghi không bị người giúp việc khác kiếm chuyện, nhưng chuyện không vui vẫn xảy ra.
Buổi trưa thứ sáu, Quách Mẫn Nghi ngồi ăn cơm một mình trong bếp như mọi khi, nhưng khác với bình thường chú tâm ăn uống, lần này không rõ vì sao cô lại ăn cơm chan với nước mắt.
Thông qua camera giám sát kết nối với điện thoại, Hắc Phàm ngồi trong phòng làm việc ở công ty, đũa đã cầm trong tay một hồi lâu nhưng vẫn chưa động đến đồ ăn.
Giữa lúc Hắc Phàm đang chăm chú dõi theo Quách Mẫn Nghi, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
Sau khi nhận được lời đồng ý, nam thư ký từ bên ngoài mới mở cửa bước vào.
“Sếp, lát nữa một giờ ba mươi có cuộc họp.”
Ngay lập tức, Hắc Phàm buông đũa và điện thoại trong tay xuống, anh vừa đóng nắp cơm hộp lại, vừa lên tiếng dặn dò: “Lát nữa tôi họp online, có giấy tờ cần ký thì đợi sang thứ hai, nếu gấp thì mang qua nhà cho tôi.”
Thấy Hắc Phàm vội vàng thu xếp đồ đạc định ra về, nam thư ký ngập ngừng vài giây, sau đó cũng thuận ý gật đầu.
Rời khỏi công ty, Hắc Phàm lái xe về thẳng nhà, lúc về vẫn không quên mang theo vài túi hạt dẻ mùi vị mới về cho Quách Mẫn Nghi.
Khi Hắc Phàm về tới nơi, đúng lúc Quách Mẫn Nghi vừa dọn dẹp bàn ăn xong.
Từ bếp đi ra, vừa thấy Hắc Phàm ở phòng khách, nét mặt cô liền thoáng lên sự mong đợi nhưng vẫn không giấu được lo lắng.
Quách Mẫn Nghi nhanh chân đi đến chỗ Hắc Phàm, bất an lên tiếng dò hỏi: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Hắc Phàm vừa nới lỏng cà vạt trên cổ, vừa tỏ ra bình tĩnh đáp: “Trong người anh hơi khó chịu.”
Lời Hắc Phàm vừa dứt, Quách Mẫn Nghi vô thức giơ tay đan chéo chữ X trên ngực mình.
Thấy phản ứng đề phòng của cô, anh khẽ bật cười, thô bỉ nhắc nhở: “Anh làm bên dưới, em che bên trên để làm nghi thức chào mời anh đấy à?”
“Lão già lưu manh...” Quách Mẫn Nghi chột dạ, cắn răng lẩm bẩm mắng chửi.
Miệng thì mắng, mắt thì lén lút lườm, thế nhưng vừa thấy hai túi hạt dẻ Hắc Phàm mang về, Quách Mẫn Nghi bỗng nhiên quay ngoắt tỏ ra vui mừng chào đón.
Một tay cô nhanh chóng tóm lấy túi hạt dẻ, tay còn lại cầm lấy áo vest ngoài của anh.
Trong chớp mắt, Quách Mẫn Nghi đã nở một nụ cười nịnh bợ, giọng điệu cũng hết sức dễ nghe: “Thiếu gia vất vả rồi, để em lên phòng chuẩn bị đồ cho anh tắm.”
Dứt lời, Quách Mẫn Nghi đã hớn hở chạy lên lầu.
Hắc Phàm dõi mắt theo cô không rời, nụ cười trên môi dần dần đông cứng lại khi nhớ về cảnh tượng nhìn thấy qua camera.
Khi Hắc Phàm tắm rửa thay quần áo ở nhà ra, Quách Mẫn Nghi đang ngồi rung chân trên giường thảnh thơi ăn hạt dẻ.
Cảm giác chua xót từ đâu vẫn luôn vây lấy lồng ngực, anh mang nửa mình trần còn ẩm nước đến ôm chầm lấy Quách Mẫn Nghi, lặng lẽ vùi mặt vào cổ cô.
Trôi qua một hồi lâu, khi Quách Mẫn Nghi ăn vặt xong vẫn thấy Hắc Phàm im lặng ôm mình, cô khẽ xoay người qua đối diện, dùng hai tay ôm mặt anh nâng lên.
“Anh không khỏe sao?”
Sắc mặt của Hắc Phàm có hơi trầm lặng so với thường ngày, anh nhìn thẳng vào mắt Quách Mẫn Nghi, nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn em, sao lại khóc?”
Ngay khi nhận được câu hỏi bất ngờ, Quách Mẫn Nghi sững người giây lát, ánh mắt sau đó cũng không tự chủ nhìn nơi khác né tránh.
Hắc Phàm vô cùng kiên nhẫn, không nóng lòng thúc giục, cũng không cố gây thêm áp lực lên cho Quách Mẫn Nghi.
Điểm yếu bị đánh bởi sự chân thành của đối phương, Quách Mẫn Nghi dù đã dặn lòng để không tạo thêm vất vả cho Hắc Phàm, nhưng đối diện với anh, nước mắt buồn tủi của cô lần nữa chảy dài.
Ngước mặt lên cao nước mắt vẫn chảy ra, Quách Mẫn Nghi liền cúi sâu đầu che đi dáng vẻ hiện tại, nhưng đâu đó cô vẫn không giấu được cảm xúc bên trong qua giọng nói nghẹn ngào.
“Em không muốn làm phiền anh, nhưng em cũng muốn ở bên anh.”.