Chỉ mới qua một đêm, sáng sớm thức dậy Hắc Phàm kiểm tra camera ở nhà, lúc này mới phát hiện mọi thứ từ phòng khách đến phòng bếp đều tối đen như mực, trong khi đường truyền kết nối vẫn hoạt động hoàn toàn bình thường.
Hắc Phàm kiểm tra lại thời gian ghi hình trước đó, sau khi mắng Hắc Phàm xong, Quách Mẫn Nghi bỏ lên lầu, tầm hơn hai tiếng sau cô trở xuống với những mảnh vải đen trên tay.
Cùng với sự trợ giúp của người giúp việc, Quách Mẫn Nghi bất chấp trèo thang cao chỉ để bọc camera lại, không cho Hắc Phàm có cơ hội lén lút dõi theo cô nữa.
Càng đáng nói hơn, Quách Mẫn Nghi không chỉ chặn camera mà còn chặn số điện thoại của Hắc Phàm, tuyệt nhiên chặn mọi cách anh có thể “làm phiền” đến cô từ xa.
Tạm thời phải chấp nhận việc bị chính vợ mình ghét bỏ, Hắc Phàm phải nhanh chóng giải quyết mọi chuyện để có thể trở về nước sớm.
Qua chín giờ một chút, Phó Lăng Kỷ lái xe đưa Hắc Phàm đến một khu Villa nằm sát bên bờ hồ lớn, thuộc nơi nghỉ dưỡng của ông cậu Phó Lăng Kỷ, tức em ruột của bà ngoại cậu ta.
Từ ở cổng, vệ sĩ được bố trí nối tiếp dài đến trong khu chính, ông cậu của Phó Lăng Kỷ là trùm xã hội đen đã về hưu, nửa đời đầu ông tung hoành trong nước, nửa đời sau lại “gieo tiếng ác” ở ngoại quốc.
Thế nên, kẻ thù ở khắp nơi đều đếm không xuể.
Khi Hắc Phàm đến nơi, ông cậu của Phó Lăng Kỷ đang nằm cạnh hồ bơi tắm nắng, bên cạnh là hai cô gái ăn mặc mát mẻ đang bóp vai và bóp chân cho ông ta.
Đến gần chỗ người đàn ông ngoài sáu mươi nhưng vẫn còn lực lưỡng đang nằm sấp trên ghế dài hưởng thụ, Phó Lăng Kỷ chủ động lên tiếng trước: “Ông cậu.”
Nghe tiếng chào, người đàn ông lớn tuổi chậm rãi xoay đầu mở mắt nhìn.
Khi thấy Hắc Phàm đi cạnh, ông ta khẽ bật cười dụng ý: “Bảnh bao thế này, khó trách vợ chú mày không cho ra ngoài nhỉ?”
Nói rồi ông ta từ tốn ngồi dậy, cô gái đang bóp vai cho ông ta liền lấy áo choàng tắm khoác lên cho ông ta từ phía sau.
Rất nhanh, Phó Lăng Kỷ đã thay Hắc Phàm thúc giục: “Ông biết rồi thì mau giúp anh ấy đi, từ lúc qua đây, anh ấy lúc nào cũng rầu rĩ vì việc bị vợ giận.”
Theo sau lời của Phó Lăng Kỷ, Hắc Phàm cũng nóng lòng nói thêm vào: “Đúng vậy, vợ con đang rất giận, con muốn mau chóng trở về.”
Vừa nghe đến, ông cậu của Phó Lăng Kỷ đã lắc đầu chê bai: “Tuổi trẻ bây giờ thật không có chính kiến, khó trách ngày xưa tao đúng đắn khi không lấy vợ.”
Đột nhiên nghe được một câu ngoài dự đoán, cả Hắc Phàm lẫn Phó Lăng Kỷ đều vô thức quay mặt chỗ khác lén cười.
Sau khi vào trong gian nhà chính, Hắc Phàm cùng Phó Lăng Kỷ ngồi đợi ông cậu đi thay quần áo chỉnh tề.
Chỉ tầm mười lăm phút sau, ông ta đã trở lại với một tập hồ sơ trong tay.
Đến gần chỗ Hắc Phàm, ông cậu Phó Lăng Kỷ đưa xấp hồ sơ về phía anh, thong thả nói: “Đám người hại chú mày năm xưa đang bị giữ ở chỗ tao, muốn xử kiểu nào, tao lo cho chú mày hết.”
Nhận được hồ sơ, Hắc Phàm nôn nóng mở ra xem, bên trong là những chứng cứ về email trao đổi, cũng như địa chỉ IP của kẻ chủ mưu.
Tuy nhiên, thông tin về kẻ chủ mưu không rõ, kể cả thông tin của những kẻ nhận tiền làm hại anh cũng mơ hồ.
Ông cậu của Phó Lăng Kỷ ngồi trên ghế gỗ phía đối diện, miệng phì phèo xì gà cao cấp, phong thái ung dung hưởng thụ.
Liếc thấy sắc mặt có chút cau có của Hắc Phàm, ông ta điềm tĩnh lên tiếng: “Địa chỉ IP là giả, đám người được thuê cũng là những tên nhập cư bất hợp pháp không có lý lịch rõ ràng.
Nếu muốn tra chi tiết phải cần thêm thời gian, thế nên tao mới bảo Lăng Kỷ gọi chú mày sang đây để tự xử lý theo cách nhanh nhất.”
Những ngón tay đang cầm giấy tờ của Hắc Phàm bất giác siết lại, trong thâm tâm anh bấy lâu sớm đã biết kẻ chủ mưu đứng sau là Tô Hải và Hoa Châu.
Tuy rằng Tô Hải đã chết, Hoa Châu cũng đang chịu cảnh sống không bằng chết sau song sắt, nhưng nghĩ đến việc không vạch trần được sự thật, trong lòng anh vẫn luôn bức rức khó chịu.
Ngồi bên cạnh Hắc Phàm, thấy sắc mặt anh sa sầm xuống, Phó Lăng Kỷ nghĩ ngợi một chút, tiếp đó vỗ nhẹ lên vai anh đưa ra ý kiến: “Việc truy IP hay danh tính của bọn người kia không phải là không thể, nhưng em nghĩ nếu có thể rút ngắn thời gian giải quyết thì không nên kéo dài.
Anh bây giờ là người đã có gia đình, tốt hơn vẫn nên nghĩ đến vợ con, không nên khiến cô ấy lúc nào cũng phải sống trong lo lắng.”
Nhận được lời khuyên từ Phó Lăng Kỷ, Hắc Phàm dần dần thả lỏng bản thân.
Bởi cậu ta nói không sai, dù nhiều lần Hắc Phàm đã hứa hẹn không để Quách Mẫn Nghi chịu thiệt thòi, nhưng vì cố chấp muốn trả thù, anh đã luôn làm tổn thương đến người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Tốt nhất, nên kết thúc mọi chuyện bằng con đường ngắn nhất.