Sau bốn ngày “trốn” đi, Hắc Phàm trở về nhà trong trạng thái gấp gáp.
Có điều, lần này từ ngoài quay trở về, xe của Trần Phi chở anh bị vệ sĩ chặn ngay từ cổng lớn.
Khi xe dừng lại, một người đi đến bên cạnh cửa xe bên phía ghế phụ, Hắc Phàm vừa hạ kính nhìn qua, anh ta đã vội nói: “Xin lỗi ông chủ, bà chủ đã dặn chúng tôi không được cho anh bước qua khỏi cổng.”
“Bà chủ? Vợ tôi?”
Trước câu hỏi nghi vấn của Hắc Phàm, người vệ sĩ gật đầu đầy dứt khoát.
Trần Phi bên cạnh gác tay lên vô lăng hiếu kỳ dõi theo, phát hiện ra chuyện hay ho, anh ta không cho Hắc Phàm chút mặt mũi mà chậc lưỡi chê cười.
Ruột gan Hắc Phàm giờ đây sôi như lửa bỏng, dùng số của mình gọi điện cho Quách Mẫn Nghi thì bị chặn, dùng số của Trần Phi gọi thì cô không chịu nghe máy.
Thông qua vệ sĩ chuyển lời đến Quách Mẫn Nghi, chỉ tầm bảy phút sau cô đã từ tốn từ trong nhà bước ra.
Đang nóng lòng đứng ngồi không yên, ngay khi thấy mặt mũi của cô, anh liền sải bước lớn, đồng thời nở một nụ cười tươi tiến đến.
“Sóc con!”
Hắc Phàm vừa tiến một bước, Quách Mẫn Nghi lập tức lùi một bước, trên mặt cô chẳng chút vui mừng, trái lại còn tỏ ra chán ghét: “Anh là ai, tìm tôi có việc gì?”
Quách Mẫn Nghi vừa dứt lời, tiếng cười sằng sặc của Trần Phi đứng gần đó đã truyền tới rõ mồn một.
Hắc Phàm lườm cảnh cáo anh ta một cái, lúc đối mặt với cô lại bày ra bộ dạng nhún nhường.
“Anh biết sai rồi...”
Quách Mẫn Nghi hờ hững nhìn chỗ khác, hai tay khoanh trước ngực đầy cao ngạo, giọng điệu cũng mang chút hách dịch: “Này anh, tôi không quen biết anh, sáng sớm anh đến tìm tôi nói những lời vô nghĩa, thì đừng trách tôi làm những điều vô tình.”
Hắc Phàm giờ đây muốn khóc khóc không được, muốn cười cười không nổi, dù đắng lòng nhưng anh vẫn phải cố giữ nụ cười nịnh bợ trên môi.
Càng đau lòng hơn, Hắc Phàm vừa nhướng người muốn đến gần Quách Mẫn Nghi một chút, cô lại không chút nương tình lùi về sau cánh cổng lớn.
Mà đứng sát hai bên cổng lớn kia là hai người vệ sĩ theo phe cô, bọn họ vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng ngăn cản anh bất cứ lúc nào.
Mới trốn ra ngoài được vài hôm đã trở thành kẻ vô gia cư còn bị vợ ruồng rẫy, trong phút chốc Hắc Phàm bỗng nhận ra uy danh ngày trước của mình đã hoàn toàn biến mất.
Với tình trạng của anh hiện tại, có lẽ phải gọi chính xác là “chơi dại có thưởng”.
Nghĩ tới, Hắc Phàm bất giác bật cười bất lực, thái độ cũng bỗng dưng trở nên trầm mặc.
Anh đứng im lặng một lúc lâu, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Quách Mẫn Nghi đang lạnh lùng quay mặt chỗ khác.
Hắc Phàm lặng lẽ thở ra một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Anh từ nơi nguy hiểm trở về, em không lo cho anh sao?”
Nhận được câu hỏi có tính công kích cao, thế nhưng Quách Mẫn Nghi vẫn vô cùng bình thản, bởi dường như trong lòng cô đã có đáp án rõ ràng từ rất lâu.
Đáp lại, cô thẳng thắn mắt đối mắt, giọng điệu thoáng phủ đầy sự lạnh nhạt.
“Hóa ra là...!tôi không lo lắng cho anh? Xem ra tâm tư của tôi suốt thời gian qua...!vô nghĩa rồi.”
Dứt lời, Quách Mẫn Nghi xoay người trở vào nhà, trước khi rời đi cô còn cố ý để lại lời phản công đầy mạnh mẽ: “Phiền hai anh mở rộng cửa đón ông chủ Hắc vào nhà, đừng để ông chủ Hắc thấy khó chịu vì cấp dưới không biết điều.”
“Mẫn Nghi, em nghe anh giải thích đã...”
Từ ngoài cổng đến vào đến trong nhà, Quách Mẫn Nghi cố tình bước thật nhanh, tay cũng liên tục hất tay Hắc Phàm ra mỗi khi bị anh chạm vào.
Đến tới chân cầu thang, Hắc Phàm vội nắm tay Quách Mẫn Nghi kéo giữ lại.
Đối mặt nhau trong khoảng cách gần sau nhiều ngày xa cách, trái tim anh căng phồng vì hồi hộp, tuy nhiên ý thức chỉ còn có thể nghĩ đến việc tìm cách xoa dịu cơn giận trong cô.
“Mẫn Nghi à, anh...”
“Anh sai rồi, đều là do anh suy nghĩ không thấu đáo, anh thề đây là lần cuối.
Đúng không?” Quách Mẫn Nghi cắt ngang lời của Hắc Phàm, thậm chí còn thay anh nói cả những câu phía sau.
Trước ánh mắt chất vấn của Quách Mẫn Nghi, cùng với việc bị nắm thóp trong từng lời nói, Hắc Phàm có hơi sững người không kịp phản ứng.
Thì ra, Quách Mẫn Nghi không ngây thơ dễ gạt như Hắc Phàm từng khẳng định.
Biết chắc chắn những lời thề thốt hứa hẹn kia giờ đây đã trở nên vô nghĩa, có thể sẽ càng khiến Quách Mẫn Nghi mất thêm niềm tin, vậy nên Hắc Phàm đành phải dùng đến khổ nhục kế.
Bàn tay to lớn của anh vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô, đầu cúi xuống bày tỏ sự ăn năn hối lỗi nhằm đánh vào sự thương cảm, kể cả giọng nói của anh cũng cố làm ra vẻ đáng thương.
“Em nói đúng, anh thật sự đã sai rồi.
Mặc dù lớn tuổi hơn em, muốn làm người trưởng thành để em dựa dẫm, nhưng thực chất anh chỉ là một đứa trẻ lớn xác khiến em luôn lo lắng.”
Dường như cơ thể bị cảm xúc khống chế, vô tình khiến cho hai tay của Quách Mẫn Nghi hơi run lên.
Nhưng nếu nhún nhường, chẳng khác nào cô quá dễ dãi.
Lý trí nhanh chóng áp đảo trở lại, Quách Mẫn Nghi cố đẩy những gì vừa nghe thấy ra khỏi suy nghĩ, biểu tình cũng quyết không nhượng bộ.
Có điều Hắc Phàm không để ý những gì Quách Mẫn Nghi đang thể hiện, bởi thứ không thể nói dối chính là phản ứng cơ thể.
Ngón tay anh chạm ở mạch cổ tay của cô, thế nên không khó để anh cảm nhận được độ run và nhịp đập của tim.
Thành công đá động đến yếu điểm trong lòng Quách Mẫn Nghi, sự tự tin của Hắc Phàm tăng lại vài phần.
Tuy vui nhưng không dám cười, ngoài mặt anh vẫn tiếp tục tỏ vẻ cần sự thương hại.
“Bây giờ anh nghĩ gì em cũng hiểu, nói gì em cũng biết trước, anh đương nhiên không dám qua mặt em nữa.
Nhưng mấy ngày vừa rồi không gặp em, anh thật sự không ổn.
Hay em cứ đánh anh một trận, đánh đến đổ máu cũng được, miễn sao đánh xong, em cho anh ôm em là đủ rồi.”