Nghiện Lang Quân Sói!


Như một phản xạ có điều kiện, người vệ sĩ đang từ cổng đi vào để cầm giúp đồ đạc cho Quách Mẫn Nghi bất ngờ vụt người chạy tới, chớp mắt đã kéo cô cùng Dạ Thi tránh khỏi chiếc xe đang lao lên từ phía sau.
Chẳng mấy chốc, một tiếng “Rầm” lớn vang lên, chiếc xe hơi màu đen bạc màu va thẳng vào trụ cột của cổng siêu thị, đồng thời kéo theo sự chú ý của những người dân xung quanh.
Khi chiếc xe kia dừng lại, cánh cửa bên ghế lái rất nhanh đã bật mở một cách gấp gáp, cứ ngỡ người chủ xe muốn xin lỗi vì sự cố, thế nhưng khi nhìn thấy mặt mũi người đàn ông đang hùng hồn bước đến, có lẽ nhắm mắt Quách Mẫn Nghi cũng thừa đoán được kết cục.
Chỉ còn cách khoảng vài bước chân, trước sự chứng kiến của nhiều người vây quanh do hiếu kỳ, người đàn ông trong khoảng ba mươi tuổi kia bất ngờ vung tay tát thẳng vào mặt Quách Mẫn Nghi, song song là sự quát mắng: “Đồ mất dạy! Bất hiếu! Cha chết mày cũng không vác mặt về nhà, ông ta cho mày vào nhà giàu ăn sung mặc sướng, mày giàu sang rồi quay lại ăn cháo đá bát phải không?”
Mọi thứ diễn ra một cách đột ngột không kịp trở tay, trong khi người vệ sĩ vội đẩy người đàn ông kia tránh xa ngăn cản, còn Dạ Thi sững sờ lo lắng thì riêng Quách Mẫn Nghi lại không phản ứng.
Tiếng quát tháo hung tợn của người đàn ông kia liên tục truyền đến, Quách Mẫn Nghi im lặng một lúc, đến khi tâm trí bình tĩnh lại, cô mới từ từ ngước mắt nhìn sang hắn ta, vô thức bật ra đáp: “Tôi không biết ông ấy chết.”
Nghe xong câu trả lời từ Quách Mẫn Nghi, người đàn ông kia càng như nổi điên mà lớn giọng: “Mày không biết hay cố tình không muốn biết? Mẹ đến tận nhà tìm mày, mày cho bảo vệ đuổi đi rồi nói không biết là xong à?”
Trước những gì nghe thấy, hai bên tai Quách Mẫn Nghi lùng bùng không rõ.

Cùng lúc đó, từ trong chiếc xe hơi cũ kia, một cô gái tầm ngoài hai lăm tuổi ăn mặc lòe loẹt vội chạy tới níu níu kéo kéo người đàn ông kia.
Khác với người anh trai ruột Quách Mân của Quách Mẫn Nghi, vợ hắn ta lại ra sức ngăn cản hắn tiếp tục gây hấn với cô.

Có điều, qua ánh mắt xảo trá của cô ta, thực chất ngăn cản chồng không phải có ý bênh vực Quách Mẫn Nghi, thay vào đó là muốn nhân cơ hội xu nịnh kiếm chát.
“Anh à, chuyện gia đình thì về nhà nói, bao nhiêu người nhìn không hay đâu.”
Qua sự vuốt ve dỗ giận của vợ, Quách Mân cũng bình tĩnh lại đôi chút, thế nhưng cặp mắt dữ tợn dành cho Quách Mẫn Nghi vẫn không hề dịu đi: “Theo tao về nói chuyện!”
Sau khi để Dạ Thi về trước, Quách Mẫn Nghi cùng vệ sĩ theo Quách Mân, tuy nhiên vì không muốn Hắc Phàm phát hiện cô qua lại với gia đình, thế nên cũng đã sớm dặn trước Dạ Thi và vệ sĩ không được tiết lộ.
Kể từ ngày bị bán vào nhà họ Hắc, đây là lần đầu tiên Quách Mẫn Nghi trở về ngôi nhà cũ lúc nhỏ.

Căn nhà cấp bốn xập xệ nằm tít trong nhiều con hẻm, trôi qua mười năm dường như chẳng hề khấm khá hơn.
Từ ngoài cửa bước vào, bàn thờ đặt di ảnh của lão Quách đã rơi vào tầm mắt của Quách Mẫn Nghi.

Cuối năm ngoái ông ta vẫn còn say xỉn đến vòi tiên, thế nhưng hiện tại đã biến mất khỏi trần gian.
Lúc Quách Mân trở về nhà, từ ngoài cửa hắn ta đã không ngừng chửi rủa, thế nên không chỉ thu hút sự chú ý của người trong nhà mà còn kéo theo sự tò mò của hàng xóm xung quanh.
Từ nhà dưới chạy lên, ngay khi bà Quách nhìn thấy Quách Mẫn Nghi đứng ở cửa, bà kinh ngạc tròn mắt, hai bàn tay nắm lấy vạt áo cũng bất giác run lên vì lo lắng: “Mẫn...!Mẫn Nghi à...”
Vừa thấy bà Quách, Quách Mân không đếm xỉa đến ai, hắn ta hùng hổ đi đến nắm cánh tay bà kéo đến trước mặt Quách Mẫn Nghi, lớn giọng bắt bẻ: “Ở đây ba mặt một lời, lúc cha chết, mẹ đến tìm nó bị bảo vệ đuổi đi đúng không?”
Nét mặt bà Quách vô cùng khổ tâm, tuy vậy vẫn cố nói đỡ cho Quách Mẫn Nghi: “Nó bán vào nhà đó làm người ăn kẻ ở, đâu thể tùy tiện muốn làm gì thì làm được.

Chủ của nó khó tính lắm, con kéo nó về đây, nhỡ chủ nó mà biết lại lớn chuyện.”
Nghe đến đây, Quách Mân càng không thể thông cảm, thậm chí nổi giận đùng đùng thêm.

Hắn ta tức giận hất tay bà Quách sang một bên, phẫn nộ quát lớn: “Chả có chủ nào thấy gia đình người ta có tang lại không cho về.

Còn chưa kể, mẹ nhìn nó đi, nó giống người ăn kẻ ở bị người ta đè đầu cưỡi cổ không?”
Vừa mắng, Quách Mân vừa không ngừng chỉ tay về phía Quách Mẫn Nghi và vệ sĩ đứng sau lưng cô: “Người ăn kẻ ở lại đi xe sang, có vệ sĩ theo sát, từ đầu tới chân ăn mặc đẹp đẽ thơm tho.

Rồi mẹ nhìn lại người trong nhà chúng ta đi, thứ ăn cháo đá bát, không biết ơn nghĩa như nó xứng cho mẹ bênh sao?”
Những tiếng tranh cãi không ngừng vang lên đầy náo loạn, trước sự hung mãn của con trai, bà Quách chỉ biết bất lực bật khóc: “Vậy con muốn nó phải làm sao, chính cha con là người đem bán nó, chính ông ta ký tên lăn tay từ mặt, không cho nó liên quan đến nhà mình nữa.

Nó được người ta thương hại chăm lo, con làm anh sao không biết thương em nó!”
Thay vì bình tĩnh suy xét lại vấn đề, Quách Mân vẫn cố chấp với suy nghĩ của riêng mình, đối với đứa em gái ruột này tựa như không chút máu mủ liên quan.
“Sao mẹ không hỏi nó xem nó có thương chúng ta không? Mẹ nhìn căn nhà rách nát này đi, bốn năm người phải chen chúc sống chung, bữa cơm nào cũng toàn rau với rau.

Tôi đây này, quanh năm suốt tháng làm mười mấy tiếng một ngày để lo cho cái nhà này, còn nó? Mẹ đẻ nó ra, nuôi cho có hình có dạng rồi nó có lo lại được ngày nào không?”
Trước những âm thanh ầm ĩ liên tục ập vào tai khiến đầu óc của Quách Mẫn Nghi có hơi choáng.

Trong lúc đó, nước mắt bà Quách liên tục nối dài khi nhìn thấy con cái bất hòa.
Quách Mân từ đầu đến cuối luôn tỏ ra quá quắc, biết khuyên nhỏ nhẹ hắn ta sẽ không nghe, bà Quách đành phải nói thẳng: “Mẫn Nghi nó không lo...!vậy tiền góp làm đám cưới, tiền góp mua xe cho mày, tiền mua sắm đồ đạc trong nhà này, mày nghĩ từ trên trời rơi xuống à?”
Đến khi phát hiện ra chuyện này, sắc mặt Quách Mân có hơi sượng lại, nhưng chỉ cần nghĩ đến cuộc sống giàu sang mà Quách Mẫn Nghi đang có và cuộc sống cực khổ mà hắn ta đang chịu đựng, những uất ức ghen tỵ trong hắn như cơn sóng mà trỗi dậy.
Bất giác, Quách Mân siết chặt hai bàn tay, trong ánh mắt cũng dần hiện lên sự thù hằn, lời nói phát ra đầy đay nghiến: “Trên đời này chẳng có gì ngẫu nhiên.

Nếu năm xưa nó chịu chết khi mẹ phá thai, thì cái nhà này không bị khắc tuổi mà làm ăn lụn bại.

Đem một ít tiền về phụ gia đình thì có gì đáng kể, nói không chừng nó chỉ cần ăn nằm với bên đó vài lần đã kiếm được tiền dễ như trở bàn tay rồi.”
“Mày câm miệng lại đi!” Bà Quách nổi giận quát lớn, vung tay đánh tới tấp vào người Quách Mân như vừa muốn trút giận, vừa muốn ngăn cản hắn ta thốt ra những điều không nên nói.
Trái lại, người bị chỉ trích suốt buổi là Quách Mẫn Nghi luôn đứng yên lắng nghe, không biện luận, không tranh cãi cũng không cố gây thêm phiền phức.

Có điều, sự im lặng này của Quách Mẫn Nghi vô tình biến cô thành phế phẩm để người khác chà đạp.
Sau tất cả, Quách Mẫn Nghi đều là người sai.
Sau tất cả, sự hiện diện của Quách Mẫn Nghi trên đời này là không xứng đáng.
Sau tất cả, những người ở trước mặt Quách Mẫn Nghi, không phải là gia đình thuộc về cô.
Tâm trí trống rỗng, nhịp tim ở bên ngực trái đập thật chậm, cảm xúc cũng bị những lời nói và sự thật kia vùi nát.

Dưới mắt Quách Mẫn Nghi như bị thứ gì đó thôi thúc, cuối cùng nước mắt chưa kịp dâng đã chảy ngược vào trong.
Trên môi của Quách Mẫn Nghi lặng lẽ xuất hiện một nụ cười nhạt, cô chậm chạp lôi điện thoại trong túi áo khoác ra, bấm gọi vào số đầu tiên trong danh bạ.
Rất nhanh đường truyền được kết nối, ánh mắt Quách Mẫn Nghi thoáng trầm xuống, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cho sự náo loạn đang diễn ra rơi vào yên tĩnh.
“Thiếu gia, có người ức hiếp em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui