Thoáng chốc Quách Mẫn Nghi đã học đến năm tư, thời gian thực tập ở tòa soạn do nhà trường giới thiệu cũng sắp kết thúc.
Trước đó không lâu, Hắc Phàm đã được vinh danh nằm trong top triệu phú trẻ khi ở độ tuổi 31, từ bản thân anh cho đến sự phát triển của công ty cũng trở thành đề tài hot được bàn tán.
Có điều, nhiều tòa soạn lớn trong nước liên hệ để phỏng vấn, Hắc Phàm đều mặc định từ chối, vậy nên mọi thông tin về anh đều được giữ kín như bưng.
Tòa soạn nơi Quách Mẫn Nghi thực tập cũng không ngoại lệ, những phóng viên có kinh nghiệm và có tiếng trong ngành cũng đã thử nhiều lần mời Hắc Phàm phỏng vấn nhưng đều thất bại.
Quách Mẫn Nghi còn phong phanh nghe được, nếu ai mời được anh phỏng vấn, tiền thưởng tháng đó nhất định có sáu, bảy con số không trở lên.
Bản thân cô không quan tâm đến tiền bạc, nhưng nếu thật sự có thể mời anh phỏng vấn, khả năng điểm tốt nghiệp thực tập của cô sẽ được chấm tuyệt đối.
Nghĩ đến lợi ích của bản thân và giá trị của Hắc Phàm đối với điểm thực tập của mình, Quách Mẫn Nghi dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt.
Buổi tối ngay trong ngày, Quách Mẫn Nghi hết lượn lờ, xê dịch rồi lại dựa người vào Hắc Phàm đang ngồi tựa lưng đầu giường xem tài liệu.
Mọi khi thấy anh làm việc, Quách Mẫn Nghi hầu như tránh làm phiền để anh mau chóng giải quyết, bỗng dưng cô lại gây sự chú ý, tất nhiên không cần nghĩ ngợi nhiều anh cũng nhận ra cô có mục đích.
Hắc Phàm khẽ thở ra một hơi, tay lật tài liệu, mắt nhìn vào giấy nhưng sự quan tâm đã bị Quách Mẫn Nghi bên cạnh thu hút: “Có gì thì nói đi, hôm nay còn khách sáo với anh vậy à?”
Quách Mẫn Nghi lén cười trộm, cô nhanh chóng chuyển người ngồi đối diện Hắc Phàm, hào hứng mở lời: “Thiếu gia, em sắp kết thúc khóa thực tập rồi, không biết...!anh có thể giúp em hoàn thành bài tốt nghiệp không?”
Nghe đến đây, Hắc Phàm tự động rời mắt khỏi trang giấy trong tay nhìn qua Quách Mẫn Nghi.
Trông thấy bộ dạng phấn khởi mong chờ của cô, anh vờ như không hiểu, cố ý gây khó dễ: “Không thể.”
“A...” Bị từ chối, Quách Mẫn Nghi liền không cam tâm, cô chồm tới lấy tài liệu trong tay anh đặt sang một bên, sau đó cố bám víu, ôm ấp sờ soạng người anh nài nỉ: “Em cầu xin anh đó...!anh giúp em đạt điểm tuyệt đối một lần thôi.”
“Ha.” Hắc Phàm cười lạnh một tiếng, không chút nương tay đánh vào mông Quách Mẫn Nghi, gằn giọng oán trách: “Biết lợi dụng thời cơ quá nhỉ, anh chỉ xứng để đổi điểm cho em thôi sao?”
“Vậy...!vậy anh đặt điều kiện cho em đi, chỉ cần anh đồng ý cho em phỏng vấn, chuyện gì em cũng làm.”
Ngay khi Quách Mẫn Nghi dứt lời, không rõ Hắc Phàm nghĩ gì, nhưng biểu cảm lẫn nụ cười đều tự động chuyển sang mờ ám.
Trong lòng rõ ràng đã có mưu tính, thế nhưng ngoài mặt anh vẫn giả vờ nghĩ ngợi đắn đo.
“Để xem biểu hiện của em thế nào đã, dạo này tâm trạng của anh không vui lắm, sợ là không đủ kiên nhẫn trả lời phỏng vấn đâu.”
Ở bên cạnh Hắc Phàm mười bốn năm, càng lớn lại càng gần gũi thân mật, có những chuyện không cần nói rõ cũng hiểu ý đối phương.
Vậy nên khi Hắc Phàm nói ra những lời ám chỉ kia, Quách Mẫn Nghi chỉ muốn chảy nước mắt khóc ngược vào trong.
Nhưng nghĩ đến điểm tốt nghiệp, Quách Mẫn Nghi chủ động một chút cũng không thiệt thòi.
Tư tưởng thông suốt, cô lập tức chồm người đến hôn lên môi Hắc Phàm, bàn tay tuy nhỏ nhắn nhưng không hề vụng về trong việc cởi quần áo trên người anh.
Trước sự tấn công vồ vập của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm không kìm được phát ra tiếng cười khe khẽ đầy hài lòng, khoang miệng nhạt nhẽo cũng thoáng đã lấp đầy tư vị ngọt ngào.
Sáng hôm sau, ăn uống xong xuôi Hắc Phàm ngồi ở phòng khách tiếp nhận phỏng vấn.
Quách Mẫn Nghi dùng máy thu âm để ghi lại quá trình hỏi đáp, danh sách câu hỏi cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Trong khi Hắc Phàm bình tĩnh với sắc mặt tỉnh táo, Quách Mẫn Nghi dù vui vẻ nhưng lại không giấu được sự bơ phờ mệt mỏi, trạng thái hoàn toàn đối nghịch chỉ sau một đêm cố làm anh vui lòng.
Quách Mẫn Nghi ngồi cách Hắc Phàm một sải tay và đối mặt nhau, trên tay cầm tờ giấy ghi chép câu hỏi bắt đầu phỏng vấn.
Hỏi hết những câu cơ bản, cô bắt đầu hỏi vào trọng tâm với những câu hỏi chính: “Sau một thời gian thừa kế công ty, cuộc sống của anh hiện tại như thế nào? Anh có cảm thấy hài lòng với những gì đang có, hay muốn phát triển sự nghiệp lớn hơn nữa?”
“Cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt, tôi không có dự định phát triển thêm sự nghiệp, tôi muốn mau chóng ổn định để cùng vợ sinh con và hưởng thụ cuộc sống.”
File ghi âm sẽ nộp lên cùng bài báo cáo, thế nên Quách Mẫn Nghi không thể nói năng tùy tiện để lộ ra mối quan hệ.
Thế nên khi Hắc Phàm đột nhiên kéo chuyện có vợ vào, cô chỉ có thể dùng khẩu hình miệng nhắc: “Sao tự dưng nhắc chuyện có vợ?”
Hiểu Quách Mẫn Nghi đang nói gì, thế nhưng Hắc Phàm lại phớt lờ.
Đã lỡ phóng lao phải theo lao, cô đành hỏi câu sau để nối tiếp câu trước: “Ra là anh đã có vợ rồi, không ngờ một người còn trẻ tuổi, con đường phát triển sự nghiệp trong tương lai còn rộng mở như anh lại chọn kết hôn sớm.
Anh có thể chia sẻ bí quyết cân bằng giữa công việc và gia đình để mọi người học hỏi không?”
“Tôi không có bí quyết gì cả.
Ban ngày cứ chăm chỉ lao vào công việc, ban đêm thì dồn sức lao vào vợ, chắc chắn không bên nào chịu thiệt.”
Quách Mẫn Nghi rụng rời cả tay chân khi nghe câu trả lời từ Hắc Phàm, không chịu đựng được nữa, cô bấm tạm dừng cuộc ghi âm, nửa cảnh cáo nửa van xin: “Anh đừng nói lung tung, nhỡ bài của em được chọn thì sẽ công khai trên báo chính thống đó.”
Hắc Phàm vẫn cố tình phớt lờ, ngược lại còn hù dọa: “Không cho anh trả lời theo ý anh thì anh không phỏng vấn nữa.”
Nói rồi Hắc Phàm định đứng dậy, Quách Mẫn Nghi vội níu tay anh giữ lại, cuối cùng vẫn phải chịu thua thuận theo: “Được rồi, tùy anh đó, nhưng chuyện gia đình đừng tiết lộ nhiều.”
Hắc Phàm không đáp, anh ngồi xuống chỗ cũ, thong thả vắt chân tiếp tục cuộc phỏng vấn.
Quách Mẫn Nghi mặt cau mày có mếu máo dùng bút ghi chép lại câu hỏi ngoài dự định, sau đó bấm ghi âm hỏi tiếp.
“Quay trở lại với sự nghiệp được nhiều người ngưỡng mộ...”
“Xin lỗi.” Hắc Phàm bỗng lên tiếng cắt ngang: “Tôi muốn được trao đổi về chuyện tình cảm.”
Tức khắc Quách Mẫn Nghi gục đầu bất lực, hai tay cầm tờ giấy bất giác run lẩy bẩy kìm nén.
Hắc Phàm đã cố tình, không thuận theo anh sẽ không để yên để nói chuyện về chủ đề chính, cô đành phải dùng đến hạ sách khiến anh biết sợ mà lui.
Quách Mẫn Nghi ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười hỏi: “Hẳn là mọi người cũng sẽ rất quan tâm.
Khi nhắc về chuyện tình cảm, có lẽ với một người có xuất thân tốt, học thức cao và có ngoại hình thu hút như anh, tình trường của anh cũng sẽ rất phong phú phải không?”
“Mặc dù tôi đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi lại thêm chung thủy, nhưng mối tình đầu của tôi cũng là vợ tôi hiện tại, cho nên tình trường của tôi rất trong sạch.
Từ trước đến nay tôi không hứng thú với chuyện yêu đương lắm, ngoại trừ vợ tôi ra.”
Quách Mẫn Nghi vô thức lấy hơi lên, cô không chịu được nữa, phải vội bẻ lái sang vấn đề khác: “Quay trở về với điểm mạnh của anh, anh có chia sẻ nào dành cho các bạn trẻ muốn học hỏi kinh doanh thành công không?”
“Sinh ra ở vạch đích, nuôi vợ từ bé.”
Quách Mẫn Nghi sững sờ trước đáp án của Hắc Phàm, cô nuốt khan nước bọt giữ bình tĩnh, khom người về gần phía anh, nhỏ giọng nhắc: “Xin lỗi, nhưng anh có thể trả lời khiêm tốn và thực tế hơn không?”
“Đầu thai, mua vợ tương lai về nuôi.”
Quách Mẫn Nghi: “...”