Trở về cái mùa hạ oi ả năm ngoái, cái thời điểm được cho là khó chịu nhất trong năm. Tiết trời mang tới sự bức bối khiến lòng người bực bội, vừa kéo tâm trạng người ta đi xuống đồng thời nuôi dưỡng giận hờn trong tâm hồn.
Thế nhưng dù cho thời tiết có khắc nghiệt hơn đi nữa thì cũng chẳng thể tệ bằng tâm trạng của Gia Hưng mỗi lần kết thúc tranh cãi với mẹ.
Người ta nói thanh niên thường cứng đầu ương bướng, theo lẽ thường tình thì vài ba mâu thuẫn với cha mẹ ở độ tuổi của Gia Hưng không phải đặc biệt. Có điều cuộc tranh luận giữa cậu và mẹ luôn gay gắt hơn bình thường, thành ra cái tiêu cực cũng nặng nề hơn người khác.
Đúng là cãi vã trước giờ học là cấm kị bởi không chỉ có cái tức giận tích trữ, cậu còn nảy sinh thêm cơn "chán học". Vì thế thay vì trốn tiết đầu để rồi bị bắt, Gia Hưng đã quyết định sẽ nghỉ luôn cả năm tiết, dẫu sao nghỉ một hay năm tiết đều bị phạt như nhau.
Trong cái lúc ý định sai lầm còn len lỏi vào tâm trí của chàng trai thì "huynh đệ" của cậu lại yên giấc trên chiếc giường mềm mại, chẳng để tâm diễn biến sự việc xung quanh.
Như thường lệ, vào đúng sáu giờ năm mươi phút, cánh cửa gỗ đã truyền tới tiếng gõ và một cô gái cao ráo tự nhiên bước vào.
Cô nàng nhìn đứa em trai còn lặng yên với đống chăn gối bừa bộn thì lắc đầu ngán ngẩm, sau cùng là đá vào chân giường của Minh Hoàng.
"Mày có năm phút trước khi chị khoá cửa nhà. Nói trước là chị sẽ nhốt mày lại nếu như mày không chịu chui ra khỏi giường trong hai phút nữa. Nghe rõ không?"
Hoàng bị chất giọng uy lực làm cho giật mình, đôi mắt mở rồi nhắm lại tỏ rõ sự mê man đọng lại sau giấc ngủ say. Anh vùi đầu vào gối, uể oải lăn qua lại: "Em đã thức tới ba giờ, chị nên cho em nghỉ mới phải!"
"Nằm mơ nhiều vào thì mày sẽ được như ý. Còn chị đây là người thực tế cho nên là dừng tơ tưởng đi. Nhanh chân lên!"
Bóng dáng ấy lại khuất đi sau cánh cửa gỗ sau khi lôi Minh Hoàng khỏi cơn mộng đẹp đẽ, mặc kệ chàng trai nằm dài trên giường.
Minh Hoàng còn phải lăn lộn qua lại suốt hai phút với tâm thế "khởi nghĩa" chống lại chị gái, thế nhưng vùng lên đồng nghĩa phải thức dậy nên anh quyết định bỏ cuộc trong phút chốc.
Hoàng thật tình không hiểu vì sao trường lại bắt học hè sớm tới vậy, dù sao cả năm học phía trước còn rất dài, đủ để học sinh mười hai như anh nhồi nhét kiến thức vào đầu cho tới khi thi tốt nghiệp. Giá như nghỉ thêm một hai tuần nữa thì anh sẽ có thì giờ cắm mặt vào mấy trò chơi điện tử của anh, chẳng cần phải thức khuya dậy sớm như bây giờ.
Tuy nhiên dù không phục, có than thở và oán thán, Minh Hoàng vẫn có mặt ở phòng ăn sau đó năm phút. Bát bún nóng hổi phả liên tục vào gương mặt anh tú phía trên, song cũng chẳng đủ sức để khiến anh chàng tỉnh táo. Cái đầu của Hoàng cứ ngóc dậy rồi lại xém gục xuống, có vài lần suýt chút là cắm mặt vào bát bún kia.
"Chị mua cho mày máy tính không phải để mày thức khuya chơi. Lần sau có muốn chơi thì hãy chọn hôm nào không phải học sáng ấy." Cô nàng gõ vào vai của chàng trai, còn dí chai nước lạnh vào gáy anh khiến Minh Hoàng giật nảy người.
"Dậy rồi à?" Cô gái bật cười châm biếm, bàn tay nghịch ngợm vò lên mái tóc mềm của đứa em.
Hoàng gạt tay chị gái khỏi cơ thể, còn xoa lấy cái gáy lạnh toát mà xuýt xoa: "Chị ấy! Đừng làm thế!"
Cô nàng hờ hững nhún vai, ngồi đối diện với chàng trai mà đáp lại: "Không làm thế thì mặt mày cắm thẳng xuống cái gì còn không biết. Chị đã dặn đừng có thức khuya mà không nghe."
Minh Hoàng bĩu môi bày tỏ sự bực bội nhưng rồi cũng lẳng lặng chuyển tới bữa sáng. Thi thoảng anh sẽ đánh mắt về phía chị gái, tò mò xem chị đang làm gì. Thế nhưng lần nào cũng chỉ thấy cô nàng chăm chú vào tập tài liệu dày cộp hoặc cái màn hình tràn ngập chữ.
Chị anh học nhiều lắm, nhiều hơn bất kì người nào anh từng biết và anh không hiểu rõ vì sao một con người lại có thể nhồi nhiều kiến thức như vậy vào trong đầu.
Cái suy nghĩ ấy lại làm Minh Hoàng cau mày.
"Chị vẫn được nghỉ cơ mà, học nhiều thế làm gì?"
Khoé miệng cô nàng chỉ cong lên, ánh nhìn thậm chí còn không rời khỏi hàng chữ ngay ngắn trên trang giấy: "Chị đây nghỉ học hay không mày biết thế nào được. Tóm lại là cứ lo việc học hành của mày trước đi, game cũng cần biết sắp xếp hợp lí. Mày mà cứ thức khuya như thế là chị không ưng đâu đấy."
"Biết thế em chẳng hỏi." Minh Hoàng hậm hực quay đi, trước khi đứng dậy thay đồng phục còn bắt gặp điệu cười cợt nhả đặc trưng của chị gái.
Thời tiết mùa quả nhiên kéo tâm trạng của Trần Minh Hoàng đi xuống thảm thương, nhất là khi anh phải cuốc bộ qua cả con đường lớn với không có một cây xanh. Có mang ô là thế, song cái ý tưởng cầm chiếc ô mà lả lướt bước đi dạo qua tâm trí của Minh Hoàng lại đem đến ác cảm. Cũng vì lẽ đó mà chỉ mới sáng sớm mà Hoàng đã nhễ nhại mồ hôi, nóng còn hơn lửa thiêu.
"Chào người anh em! Đi học sớm thế?" Minh Hoàng nghe tới phát ngán cái âm điệu giả tạo đi cùng âm sắc ngỗ nghịch nọ, đôi mắt hướng về phía sau không có lấy một tia sáng.
Bước tới nơi Hoàng đang đứng là dáng vẻ khoan thai của chàng trai ấy, cái cậu được cho là có diện mạo hết sức cuốn hút.
Gia Hưng đây dĩ nhiên là người khôi ngô, tuấn tú, thế nhưng người ta còn phải công nhận thêm nhan sắc có phần "xinh đẹp" của cậu. Đường nét mềm mại hiếm thấy cùng với ánh mắt sáng như pha lẫn men say càng làm cho dung mạo cậu khó cưỡng lại. Chàng trai vừa toát ra vẻ thanh tao thoát tục, đồng thời cũng chất chứa cái yểu điệu động lòng người, là bộ dạng đáng ghét trong mắt Hoàng.
"Ồ, ra là mày!"
Gia Hưng nhíu mày trước thái độ hờ hững của thằng bạn thân. Cậu đưa tay chỉnh lại cổ áo của mình rồi buông tiếng thở dài: "Chán thật đấy, tao đã định trốn học rồi. Ai ngờ lương tâm không cho phép."
"Mày cũng có lương tâm cơ đấy. Lạ thật!" Minh Hoàng thả vài từ cảm thán với sắc thái châm chọc, muốn lôi ra biểu cảm cáu kỉnh từ Gia Hưng cho bằng được.
Một người thích chọc, kẻ còn lại ghét nhất bị trêu đùa thành ra cuộc chiến vô tận lại tái diễn.
Và cứ thế năm học cuối cùng thời học sinh của hai anh chàng thiếu niên ấy chính thức được khởi động, đánh dấu cột mốc mới cho cái tuổi trưởng thành mà người ta hay gọi là tuổi thành niên.
Về cái cặp "oan gia ngõ hẹp" kia thì phải thừa nhận cả hai cũng khá có tiếng tăm, chí ít là được nhiều giáo viên biết tới.
Trần Minh Hoàng là học sinh nghiêm túc và kỉ luật, trừ việc thường xuyên ngủ gật trong lớp và thờ ơ quá đáng với hoạt động tập thể thì hiếm khi thấy anh phạm lỗi nghiêm trọng. Nói tóm lại anh Hoàng đây chính là "con cưng" của giáo viên và thần tượng của nhiều nữ sinh, là hình tượng đứng đầu đối với bao tâm hồn thơ mộng.
Lê Gia Hưng thì ngược lại ở vài điểm, cậu không phải đứa năng nổ và nổi bật dù thành tích học hành của cậu rất đáng được ngưỡng mộ. Cậu đối đãi với ai cũng lịch thiệp và đúng mực, cộng thêm với gương mặt "có vài ba" nét điển trai thì cũng được chú ý kha khá. Tuy nhiên vì tính cách xa cách và ngại người lạ mà Hưng rất ít bạn bè, chỉ duy nhất có Hoàng là "kề vai sát cánh".
Lê Gia Hưng và Trần Minh Hoàng, ngoài mặt hay cãi cọ và tranh chấp, nhưng trong con mắt của học sinh và giáo viên khác trong trường thì bám riết lấy nhau như sam, dính chặt như hình với bóng kể từ cái khi Hưng đặt chân tới đây.
Hôm ấy cũng như thường lệ, cả hai lại tiếp tục bám riết lấy nhau trong cái tiết thể dục buồn chán. Dù chỉ là học hè nhưng chẳng hiểu vì sao ngôi trường của hai đứa lại cho cả thể dục vào thời khoá biểu, báo hại cả tập thể cùng chịu khổ.
Nóng nắng không dứt, cây cối còn muốn bốc hơi thì không có chuyện con người thoát khỏi cảnh mệt mỏi. Cho nên là ngay khi thầy thể dục chấp nhận "từ bỏ" việc dạy dỗ dưới tiết trời gắt gỏng thì cả lớp đã chia thành từng cụm riêng biệt như các phe phái độc lập, chẳng có lấy tinh thần đoàn kết.
Gia Hưng ngồi lặng một góc ở căn phòng thể chất trống trơn để hồi phục năng lượng đã mất, con ngươi lãng mạn cũng chỉ còn đọng lại cảnh sắc đã héo tàn. Minh Hoàng thì bất chấp việc có thể bị bốc hơi do nhiệt độ cao, vẫn thản nhiên tựa vào tấm lưng của cậu bạn mà say giấc.
Gia Hưng chỉ biết âm thầm cảm kích tài năng của Minh Hoàng. Đối với cậu thì chuyện ngủ được ở mọi lúc, mọi nơi và mọi điều kiện môi trường đích thị là tuyệt kĩ tối thượng cần học hỏi.
"Mày đúng là không phải con người."
Lời khen của Gia Hưng như thể đấm vào màng nhĩ của Minh Hoàng, lôi anh tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp. Hoàng cất cái giọng ngái ngủ mà trầm thấp dưới đáy vực thẳm: "Mày lại thèm ăn đánh hay gì?"
"Khen, là lời khen! Tao đang khen mày kia mà!" Gia Hưng cố gắng biện bạch dù dường như là vô dụng.
Cậu biết bản thân có cách sử dụng ngôn từ khá tệ, nếu không muốn nói thô ra là khá ngu ngốc. Mỗi lần thoải mái quá mức thì cái chuyện vô tình nói ra mấy lời xem chừng "sai sai" là điều cậu thường xuyên gặp phải. Lần này lại tái diễn đúng là làm Gia Hưng chỉ muốn khâu cái miệng lại. Đam Mỹ Trọng Sinh
"Không phải do cách dùng từ đâu." Minh Hoàng thúc khuỷu tay vào mạn sườn của Gia Hưng mà đáp lời.
Trái ngược với cậu trai chẳng biết cách ăn nói đúng mực thì Hoàng lại là người ưa thích "bạo lực ngôn từ". Lời nói của anh chỉ có một mặt nghĩa không ẩn ý, tức nghĩa một là vô hại, còn nếu như muốn xúc phạm thì sẽ rất khó nghe.
Anh chàng tiếp tục: "Mày dùng từ không sai. Nói chung là não mày chỉ được thế cho nên có muốn trau chuốt cũng không được."
Sự thật thô thiển đã rõ ràng nhưng dẫu sao bị nhận xét như vậy cùng khá tổn thương. Gia Hưng hậm hực hất mặt quay đi, không thèm đếm xỉa tới cậu bạn thân, tâm trạng vốn đã chẳng tốt đẹp nay còn trùng xuống.
Có điều Hoàng chẳng dừng lại ở đó, anh lặng lẽ cựa mình rồi hất mái tóc đen sậm óng mượt một cách kiêu hãnh, lại lên tiếng thêm một lần: "Dạo này mày hơi gầy đấy. Ăn uống có vấn đề gì à?"
Nối tiếp cái chuỗi "những lời nói bạo lực tinh thần của Trần Minh Hoàng" là "lời đường mật không có ý ngọt ngào của Hoàng Hoa Hoè". Ngôn từ với Minh Hoàng không những là món vũ khí với tính sát thương cao mà còn là công cụ giúp anh lấy sự cái "kì thị" của người xung quanh, đặc biệt với mấy lời hỏi thăm bất ngờ.
Gia Hưng tất nhiên không chịu được sự thăm hỏi quá đà ấy nên lắc đầu ngán ngẩm:
"Mày hỏi thế thì tao cũng chịu."
"Thì sao? Tao thấy mày gầy chẳng lẽ tao lại bảo mày béo?"
Bản chất là đứa chẳng suy nghĩ sâu xa, Minh Hoàng không buồn để mắt tới ý nghĩ của người ngoài. "Có gì nói đó" là nguyên tắc sống của anh dù đôi khi dễ gây phật lòng người khác hoặc bị hiểu lầm nghiêm trọng.
Gia Hưng sau cùng phải bật cười ngao ngán, khuôn miệng mỏng cứ thế mà để lộ ra cái răng khểnh hết sức duyên.
Cậu thở dài: "Biết ý bạn rồi. Dạo này chỉ toàn mì gói với mì ly, tôi mà không gầy thì mới lạ đấy bạn à."
"Ăn thế mà cũng sống được á? Mày chưa ngỏm là chuyện lạ có thật đấy."
"Cùng lắm là thiếu chất thôi, ăn mì ăn liền làm sao mà toi được."
Minh Hoàng vẫn khăng khăng với nhận định của mình, lắc đầu vô cùng nhiệt tình. Anh sau đó quay lưng lại phía Gia Hưng rồi nheo mắt quan sát chàng trai.
Hưng dù thấp hơn anh nhưng vẫn khá cao so với trung bình học sinh, gương mặt chưa tới mức hốc hác nhưng trắng nõn và "yểu điệu" quá đỗi. Những biểu hiện kia được Minh Hoàng ngầm kết luận là Hưng đang thiếu chất trầm trọng và có nguy cơ "ngủm" rất cao.
"Ở tuổi này ăn ít khó phát triển xương. Con trai còn cao tới chừng hai mươi ba tới hai mươi lăm tuổi, mày mà không ăn, sau thấp tự chịu!" Minh Hoàng phán xét.
Gia Hưng cau có muốn đạp cho Hoàng một cái nhưng chỉ có thể ngồi yên. Dẫu sao muốn đánh nhau hay vật lộn thì cậu không có cửa với Hoàng.
"Mày học đâu ra đấy? Nghe như mẹ tao đang mắng." Cậu nhăn mặt.
"Chị tao nói đấy. Bả suốt ngày cằn nhằn, bắt tao đủ một ngày ba bữa còn thêm hai bữa phụ. Nhưng thế lại càng tốt, tại tao cao hơn mày." Minh Hoàng còn cười khẩy đầy tự đắc.
Gia Hưng ngó lơ thái độ tự kiêu của thằng bạn vì thông tin Hoàng có chị thu hút cậu hơn nhiều. Một đứa ngỗ nghịch lại ương bướng như Hoàng đây khiến cậu lầm tưởng anh là con một, hoá ra chỉ là phận em út. Cậu nhích lại gần, hai con ngươi sáng lên với cái nhìn tò mò.
"Tao không biết mày có chị đấy. Chắc chị mày cũng lập gia đình rồi, không thì làm sao quản được đứa như mày."
Minh Hoàng xua tay chẳng do dự, cất lên cái giọng khó nghe: "Làm gì có! Chị tao mới hai mươi thôi, học trên mình hai năm. Bả hơi trầm thật nhưng không đến mức lấy chồng đâu."
"Ồ!" Gia Hưng gật gù.
Minh Hoàng nhăn mặt nhìn thằng bạn song cũng chẳng nói năng gì. Anh chỉ ngồi ở đó thêm một lát trước khi nảy ra cái ý tưởng tuyệt vời.