Cô còn tưởng rằng hai bên đã xong xuôi mọi thứ, ấy thế mà khoảng một năm đổ lại đây, người đàn ông đó lại có ý định làm quen với cô.
Cường hay ghé qua chỗ cô làm, thi thoảng cũng có mua hoa rồi mời cô nàng đi chơi. Thái độ thay đổi hoàn toàn so với trước kia, khiến không chỉ có Gia Hân mà cả Thanh Nhã lẫn bạn bè của Hân phải khó chịu.
Bây giờ anh ta cũng chỉ có một mục đích, bình tĩnh đứng trước mặt cô rồi nói chuyện:
"Anh biết lúc trước có nhiều việc xảy ra. Nhưng đó cũng là quá khứ rồi, em cũng chấp nhận lời xin lỗi rồi."
"Tôi thấy anh đang có hiểu lầm." Gia Hân hạ giọng, ánh mắt sắc bén còn hơn dao găm.
Hùng Cường nén bực dọc trong người, vừa mới đặt chân lên trước thì thấy cô đã lùi nên đành thôi.
Anh ta tiếp lời: "Nếu như em thấy bản thân thiệt thòi khi bỏ tiền để đền bù thì anh có thể trả lại. Dù sao đó cũng là lỗi của bên anh, bắt phía em bồi thường như vậy cũng là không nên."
"Không cần. Cũng là lỗi của tôi vì khiến độc giả thất vọng." Cô thẳng thừng từ chối.
"Vậy..."
"Anh đúng là đang có hiểu lầm. Vấn đề của tôi không phải tiền bạc, mà là anh."
Dù biết rõ từ trước cô nàng bản tính thẳng thắn và ít khi mềm mỏng nhưng Cường vẫn nhíu mày lại.
Gia Hân thấy anh ta không đáp, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: "Đúng là tôi chấp nhận lời xin lỗi và đồng ý bỏ qua, nhưng không đồng nghĩa là tôi sẽ quên. Nếu như lúc đó anh cho hai bên lời giải thích thoả đáng thì chúng ta còn nhìn được mặt nhau. Nhưng hiện tại thì đúng là tôi không muốn làm việc với người như anh và không chỉ dừng lại ở làm việc."
Anh ta lặng thinh một hồi và bất ngờ tiến tới, nắm lấy tay áo của Gia Hân.
Ánh mắt anh ta có cả hưng phấn nhưng cũng có phần nghiêm túc, nó khiến cho cô lại càng khó chịu hơn.
"Bỏ ra đi. Tôi không muốn nhiều lời."
"Đến khi nào em cho anh một cơ hội." Cường quả quyết, giữ chặt lấy cánh tay của cô.
"Thế đứng đây xem ai lì hơn."
"Hả?"
Gia Hân khoanh tay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của Cường: "Anh đứng đây được ba ngày ba đêm không nhúc nhích thì tôi đồng ý. Còn không thì biến cho khuất mắt tôi."
"Nói năng như thế thì không tương xứng với gương mặt này đâu." Cường ghé lại gần hơn, vẫn còn giữ chặt lấy tay của cô nàng.
"Ồ, thế cơ à?"
Âm sắc lạnh lẽo tựa băng tuyết vang lên, nó làm Cường vừa nghe đã khó chịu.
Gia Hưng dùng lực mạnh để tách cô nàng khỏi Cường, cánh tay dài khoác qua lưng của Hân, đẩy cô vào người mình.
"Không tương xứng ở đây thì chỉ có anh thôi." Anh vẫn còn lên tiếng, nét mặt nhìn Cường có phần tức giận.
Hùng Cường nhăn mặt nhìn Gia Hưng, siết chặt nắm tay lại: "Chuyện này không liên quan đến cậu. Hân thì càng không."
"À, cái này thì..." Gia Hân mỉm cười đầy ẩn ý, ngước mắt lên nhìn Cường.
Giọng điệu vẫn bình thản, cô nàng mới lên tiếng: "Có hay không thì phải do tôi quyết định. Và tôi không liên quan đến anh."
Tiếp sau đó, cô chuyển sang khoác lấy cánh tay của Hưng, kéo anh rời đi.
"Này!"
Bất chấp người phía sau vẫn còn đang gọi, Hân chỉ tập trung kéo Gia Hưng bước đi.
Kiên trì là đức tính nên học tập, cũng nên dùng sự nhẫn nại để theo đuổi một ai đó.
Nhưng đấy là nếu như có tấm lòng chân thành và xuất phát từ trái tim, không phải từ ham muốn và hứng thú nhất thời.
"Hân." Anh chàng nhẹ nhàng lên tiếng, đã dừng bước chân lại từ bao giờ.
Hưng nhìn cô gái, từ từ cúi người xuống rồi ghé gương mặt của mình lại gần Gia Hân.
Cô nhíu mày lại, bàn tay giờ chỉ còn nắm hờ hững trên cánh tay của cậu.
Anh nhìn vào cánh tay mình, đột nhiên khuôn miệng cong lên có phần ranh mãnh, chậm rãi nhả từng từ: "Ba ngày ba đêm không nhúc nhích."
Gia Hân bất giác ngây người, âm thầm ngẫm lại những gì bản thân vừa nói.
"Anh đứng đây được ba ngày ba đêm không nhúc nhích thì tôi đồng ý."
Cô quay mặt đi, lấy tay day thái dương: "Em thì không cần như thế."
Anh không động đậy dù chỉ là một chút nhưng đôi mày nhướn lên.
"Em" ở đây là sao?
Anh im lặng nhìn cô, bỗng nhiên trong lòng đâm chồi từng cây hoa, ngọn cỏ.
"Đi ăn trưa. Muộn rồi." Hưng nắm lấy cổ tay cô nàng, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi căn phòng sáng sủa kia.
Gia Hân lững thững bước đi sau anh, ngón tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền nằm dưới lớp áo len.
Khuôn môi hồng hào lặng lẽ mỉm cười, đôi mắt mơ màng của cô nàng hé mở về phía trước, chào đón cả thắng cảnh xuân sắc tiến vào trong.
Gia Hưng đưa cô nàng ra đến ngoài, sau khi để cô ngay ngắn trong xe thì mới quay về ghế lái.
Hân đưa mắt nhìn xung quanh: "Em mới lấy xe à?"
"Mới sáng nay." Hưng điều chỉnh cần gạt số, bàn tay xoay trên vô lăng. "Ở bên kia còn có tàu điện, về đến Việt Nam phải đầu tư con xe đi lại. Tiện cho em, cho cả Hân."
"Hửm?"
"Có người chở vẫn tiện hơn tự lái. Em cũng rảnh rang, sau này cần gì thì Hân cứ gọi, em sang chở Hân."
Anh không nhìn cô nhưng dường như cả tâm trí đều hướng về cô nên chẳng mấy chốc phát hiện ra nét nhìn không vui vẻ từ cô gái.
Chuyện của Hân và người đàn ông kia Hưng cũng chỉ biết thoáng qua, cũng không muốn nhắc lại để ép buộc cô nàng kể lể mấy sự việc cũ.
Anh trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nói: "Có gì không vui thì cứ nói. Em nghe."
Gia Hân buông một tiếng thở thật dài, lười nhác nhìn về phía trước: "Lát nữa dừng xe thì chị kể, bây giờ đang lái xe, mất tập trung thì không tốt."
Hưng nhanh nhẹn mở khoá điện thoại rồi đặt vào tay cô gái cùng với tai nghe chụp tai.
Cô nàng vừa nhìn đã hiểu, lẳng lặng đưa đeo tai nghe lên, lựa chọn ngẫu nhiên một bài hát trong danh sách nhạc của anh.
Tâm trạng không vui thì nghe nhạc. Anh hài lòng rồi tiếp tục lái xe, nhanh chóng đưa cả hai tới địa điểm.
Gia Hân xuống xe trước, đứng yên một góc chờ Hưng cất xe vào bãi.
Tiếng nhạc vẫn còn văng vẳng bên tai, bỗng nhiên bị ngắt quãng bởi tiếng thông báo tin nhắn.
Vừa đúng lúc Gia Hưng đang chạy lại gần, cô tháo tai nghe ra rồi đưa cùng với điện thoại cho anh.
"Có gì à?" Anh nhét đồ vào túi, đưa mắt nhìn cô gái.
"Không."
Gia Hân lắc đầu, thu ánh mắt rồi quay về phía trước.
Hưng chờ cho cô đi thêm vài bước, lại lấy điện thoại ra. Dòng tin nhắn tới mang theo bức bối, khó chịu, làm gương mặt chàng trai tối đi trông thấy.
Sau cùng, anh đặt vật dụng vào túi áo, lặng thinh tiến vào nhà hàng.
Gia Hưng đặt áo khoác xuống một bên, từ tốn ngồi đối diện với Hân.
Cô nàng đã gọi món xong xuôi, đồ uống và tráng miệng cũng đã đặt sẵn, chờ kết bữa là mang ra.
Ngay sau khi phục vụ rời khỏi, Hân mới nhìn vào anh, khẽ lên tiếng:
"Chỗ này chị thấy Hoàng cũng đưa bạn ra vài lần mà chưa có dịp. Cũng may có em mời, không thì chắc cả đời cũng không rời nhà nửa bước."
"Cũng may là có Hân nên em mới lấy cớ ra ngoài. Không thì em cũng chỉ loanh quanh ở nhà thôi." Gia Hưng cười nói, bàn tay tự động sắp xếp lại vật dụng cho gọn gàng.
Bữa trưa diễn ra được gần một tiếng đồng hồ, đa phần đều là những mẩu hội thoại nhỏ ngắt quãng, chủ đề cũng không liên quan tới nhau. Ấy thế nhưng hai người họ đều chẳng thấy chán hay gượng gạo, vẫn tự nhiên nối từ cái này sang cái khác.
Không quan tâm nói chuyện vu vơ, miễn sao cùng với người ấy là được.
Gia Hân đặt đũa xuống đĩa, tay vừa đưa giấy lau vào khoé miệng thì từ phía xa đã trông thấy người phụ nữ rất quen mắt.
Cô ta đeo khăn choàng trắng, trên đầu gắn thêm nhiều kẹp tóc ngọc vừa lộng lẫy nhưng không lố lăng.
"Chị Diệp." Gia Hân vẫy tay, cười tươi nhìn người phụ nữ.
Diệp trông thấy Hân thì vui vẻ lại gần, nhìn qua Gia Hưng một lượt rồi mới tiếp chuyện với Hân.
"Sao? Mấy ngày không thấy em gọi, tưởng em quên tôi rồi." Diệp trêu đùa vài câu.
"Không có. Em hơi bận."
Đột nhiên Diệp xoay sang hẳn phía Hưng, nhướn mày hỏi Hân: "Ai đây? Đừng nói là nàng định bỏ tôi đấy."
Gia Hân huých nhẹ vào người Diệp một cái, giọng điệu ra vẻ bỡn cợt: "Tôi đúng là chán chị rồi."
Diệp không đáp, chỉ bĩu môi một cái rồi nhìn về phía Gia Hưng, nói một câu: "Thiên Bình tháng mười đấy, cả thèm chóng chán. Nhớ cẩn thận."
Gia Hưng gật đầu một cái, thái độ vẫn còn rất nhẹ nhàng.
Anh khẽ lên tiếng: "Cùng nhà khí cả, làm gì có ai hơn ai."
Diệp nghe xong thì bật cười, vui vẻ xoa lên đầu Gia Hân một cái yêu chiều rồi vẫy tay rời đi.
Lúc ấy thì Hưng mới nhìn về phía cô nàng, nheo mắt quan sát kĩ càng.
"Hân yên tâm, xanh hay đỏ thì em cũng không ngại đâu. Chỉ cần Hân gật đầu một cái."
Cô nàng đưa mắt lên nhìn anh, có thời điểm anh thực sự nhìn thấy cả hình ảnh của mình ẩn hiện sâu trong mặt phẳng trong vắt ấy.
Gia Hân khẽ cưỡi, nét mặt không có một chút ẩn ý hay đùa cợt: "Chỉ là không biết bạn có thấy hay không thôi."
Chứ thực chất cái gật đầu ấy đã xong từ rất lâu rồi.