Buổi chiều hôm đó trời nổi gió lớn, mùa đông đã thật sự chuyển rét rồi.
Gia Hưng đưa Gia Hân quay trở về căn hộ, còn đưa chìa khoá cho cô nàng để chăm sóc Bông một lát. Bản thân anh sau đó lái xe tới quán cà phê cách đó chừng bảy cây số và không biết liệu tối nay có thể về nhà ngủ một giấc ngon lành hay không.
Anh bước vào trong, ánh nhìn đảo quanh từng ngóc ngách của quán, cuối cùng dừng ở cái bàn nhỏ cách đó mươi bước chân.
Người phụ nữ nét nhìn vẫn nghiêm nghị nhưng khoé mắt đã có nếp nhăn. Chân dung về một người sắc sảo, tri thức đã phai nhạt, tất cả chỉ đọng lại dư vị đắng chát của thời gian.
Bà vẫn đưa mắt tới khung cửa kính ngoài kia, nhìn chăm chăm vào chiếc xe mới cứng mà đứa con trai phải dành dụm mới mua được. Đôi mắt thất thần ấy sau đó sững lại khi va phải gương mặt trầm lắng ngay đối diện, bà Hà hắng giọng rồi mới mở lời:
"Mẹ có nghe Kiệt nói con đã về."
"Vâng." Hưng khẽ đáp, đặt người xuống ghế.
Bà Hà liếc qua lại khắp nơi, hết nhìn ngoài cửa kính rồi tới trang phục trên người của anh, sau cùng mới nhìn lên gương mặt của anh.
"Mẹ..." Bà ậm ừ, cổ họng chất chứa lời khó nói.
Gia Hưng nín nhịn thêm một, hai giây, lấy ra điện thoại rồi đặt lên bàn.
"Lần trước con cũng bảo mẹ rồi. Việc này nên bàn với dượng, mẹ không thể tự mình giải quyết."
"Mẹ biết." Người phụ nữ có phần kiên quyết, cắn nhẹ vào môi dưới trong phiền muộn. "Nhưng chuyện này lớn, mẹ đã cố gắng thu xếp trong tầm kiểm soát. Dượng con tốt nhất là không nên biết."
Anh cũng phần nào biết tính khí của mẹ, tạm thời không muốn đôi co quá nhiều. Anh sau đó mở điện thoại lên, ngón tay gõ qua lại vài ba lần và rồi tiếng "tinh" phát lên trong túi xách.
Bà Hà nhanh chóng lục lọi cái điện thoại ra, nhìn vào màn hình dòng tin chuyển khoản rồi lại nhìn vào người con trai đối diện.
"Cả lần trước lẫn lần này là ba trăm, mẹ sẽ cố gắng thu xếp sớm." Bà lặng lẽ đáp lời, giọng hạ thấp như thể không muốn ai nghe thấy cuộc hội thoại này.
Người phụ nữ từng chính tay tát anh, cho rằng anh là sai lầm lớn nhất cuộc đời bà lại phải hạ lòng tự tôn cao ngạo để đề cập chuyện tiền nong với anh.
Bản chất là người coi trọng thể diện, chắc hẳn bà đã phải cố gắng lắm mới có thể mở lời. Phận làm con, anh cũng không từ chối, chỉ là vẫn khuyên bà vài câu.
"Con chỉ có thể giúp mẹ được nốt lần này. Nếu còn lần sau, mẹ nên nói chuyện với dượng." Gia Hưng thẳng thắn lên tiếng khiến người phụ nữ chỉ biết im lặng.
Anh thấy bà gật đầu nhưng không thấy được ánh mắt của bà.
"Được." Bà nhỏ giọng nói, đặt lại điện thoại vào trong túi. "Có thể qua vài tháng tới nửa năm mẹ mới lo xong được."
"Vâng, con hiểu tình huống hiện tại. Mẹ cứ thư thả."
"Vậy mẹ về trước."
Gia Hưng gật đầu, ánh mắt dừng lại ngay khi người phụ nữ lướt ngang qua mình.
Anh chậm rãi nhấm nháp tách cà phê đã bớt hơi nghi ngút, trút ra một tiếng thở dài.
Tiền bạc luôn là vấn đề khó nói, nhất là đối với người thân trong cùng một gia đình.
Anh nhớ khoảng một năm sau khi rời Việt Nam, vào lúc anh bắt đầu khó khăn tập tành quay vlog rồi làm mẫu chụp, mẹ đã lần đầu liên lạc với anh, nội dung là mong muốn hi vọng anh có thể gửi một khoản nhỏ hàng tháng. Khi ấy anh chưa có gì trong tay, còn đang lạc lõng chốn đất khách quê người nên dành dụm được một ít cũng cố gắng san một phần gửi về nhà.
Học hành bằng tiền và mồ hôi của cha mẹ, báo hiếu là điều nên làm.
Có điều khoản nhỏ dành dụm được là không đủ so với những gì mẹ muốn, vì thế dù không nhắc nhở trực tiếp, mẹ vẫn luôn có biện pháp khiến anh ngầm hiểu ra.
Dần dần số tiền đó đã tăng thêm một triệu rồi vài triệu, thậm chí chục triệu một tháng. Tuy nhiên đó vẫn là chưa đủ, đầu năm nay, mẹ còn trực tiếp gọi điện cho anh, hỏi vay một trăm triệu để giải quyết công việc, nghe nói phía công ti phải đền bù hợp đồng gì đó. Đến hôm nay là thêm hai trăm triệu nữa cũng vì một mục đích.
Số tiền đó không nhỏ nhưng anh vẫn còn lo được. Chỉ sợ nếu nó cứ ngày một cao hơn, tới khi anh từ chối, mẹ sẽ lại có cớ để chửi mắng thêm, dẫu những lời lẽ tiêu cực ấy đã chẳng ảnh hưởng gì đến anh nữa.
Tinh!
[Kiệt: "Hôm nay mẹ lên gặp anh à? Ba bảo em."]
[Anh Hưng: "Ừ. Mẹ lên hỏi thăm thôi."]
[Kiệt: "Dạo gần đây em thấy mẹ lạ lắm. Chắc tại em hư, nhưng em chưa thấy mẹ quát em bao giờ."]
Đọc tới đây, Gia Hưng có phần khựng lại. Ngón tay cứng đờ cách màn hình một khoảng rồi mới có thể tiếp tục.
[Anh Hưng: "Chắc công việc nhiều thôi. Có gì giúp đỡ mẹ."]
[Kiệt: "Tuân lệnh đại ka."]
Gia Hưng mỉm cười nhìn dòng tin nhắn cuối, ngoái ra bên ngoài thấy trời đã tối đen như mực, cũng biết đường cắp đồ quay trở về nhà.
Trời mùa đông tối rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chỉ còn đèn đường làm nguồn sáng, chẳng có lấy một vì sao. Không khí rất lạnh lẽo, từng đợt gió đông mơn trớn qua làn da mịn màng khiến con người ta cứ muốn run lên.
Điều anh cần là một bữa tối thật no, một giấc ngủ thật yên ấm. Có lẽ ước mơ đó cũng không quá xa vời gì.
Chiếc xe cứ len lỏi qua con đường chật ních những xe những pháo, tắc cứng như một lẽ thường tình ở các con đường chốn thủ đô này.
Phải cho tới quá bảy giờ hơn thì anh mới có thể về được tới toà chung cư.
Gia Hưng còn đang chuẩn bị tiến xe vào cánh cổng chung cư thì đột ngột dừng lại, ánh mắt trông thấy bóng dáng mờ mịt không rõ lai lịch đứng cách đó không xa. Người này trang phục kín đáo, trên đầu cũng trùm mũ cẩn thận, vẫn còn đang thập thò ngó nghiêng, điệu bộ đáng nghi vô cùng.
Anh cảm thấy dự báo không lành, lái xe lại gần hơn, đồng thời nháy đèn xe vài cái.
Người nọ bị ánh sáng làm phân tâm, vừa thấy có xe lại gần thì hớt hải lùi lại, cuối cùng chạy đi mất khi bị phát giác. Ngay sau đó là một bác bảo vệ chính bám theo sau, lớn giọng nói cái gì đó rồi xoay người bước lại.
Gia Hưng dừng lại thêm một lát rồi chầm chậm lái xe qua cổng, còn cố ý nán lại bắt chuyện với bác bảo vệ lúc nãy.
"Có chuyện gì đấy bác?"
"À!" Bác bảo vệ gằn giọng đầy khó chịu, chỉ tay vào khoảng không giờ đã vắng bóng người. "Cái thằng đấy tối nào cũng lấp ló quanh đây, mấy lần đuổi mà không chịu đi."
"Bây giờ nhiều đứa ranh ma lắm, chỗ này nhiều thanh niên trẻ qua lại, bị nó cướp giật hay làm hại cũng nguy. À đấy, thấy bảo thằng kia cũng hay rượu chè bê tha lắm, nợ nần nhiều nên trốn khắp nơi, chẳng biết sao tự nhiên lại lởn vởn quanh đây. Chỗ mình có nhiều đứa ở một mình, có con bé Hân nữa, bao giờ bác phải nhắc nhở nó đi đường cẩn thận mới được. Thời buổi này thật là!"
Anh nghe mấy lời bác nói thì cũng ậm ừ gật đầu:
"Thế bác cứ để cháu nhắc nhở Hân. Bọn cháu cũng là bạn bè, thi thoảng cháu sẽ để ý đến Hân."
"Được thế thì tốt quá. Thế nhé." Bác trả lại thẻ nhà cho anh, vẫy tay ra hiệu cho xe vào trong.
Gia Hưng cũng tiến vào hầm gửi xe, thu dọn đồ đạc bên trong rồi leo tuốt lên phòng, dành phần ngày còn lại cho một giấc ngủ ngon.
Mấy ngày sau đó anh không thấy mẹ liên lạc gì, cùng lắm chỉ có một dòng tin báo về thời hạn trả tiền. Gia Hưng không thúc ép gì mẹ, cũng không nhắc nhở gì đến việc tiền nong, chỉ sợ rằng bà Hà vì công việc mệt mỏi nên tự áp lực chính mình.
Việc vay mượn của bà Hà là riêng tư, Tấn Phong và Khánh Kiệt cũng không hay biết gì. Có điều thái độ lạ lẫm gần đây của bà khiến cho hai người nảy sinh nghi ngờ, cũng nhiều lần gọi điện cho Hưng. Họ nói ngoài thời gian đi làm ở công ti, bà Hà còn thường xuyên có những chuyến công tác tới Hà Nội, mỗi lần đi đều không gọi về nhà.
Lần đầu thấy mẹ chịu căng thẳng tới vậy, lại còn là vì chuyện tiền bạc nên Gia Hưng đâm ra nghi ngờ, cũng bắt đầu thay dượng và em trai để ý nhiều hơn.
Cũng vì thế mà sau khi kết thúc buổi chụp hình ở studio, anh đã đích thân tới văn phòng của dì.
Dì anh tên Yến, là một người hồ hởi. Anh nghe nói từ khi gia đình phát hiện mẹ mang thai anh cho tới nay cũng chỉ có dì là thường xuyên liên lạc và quan tâm, bất chấp sự phản đối của gia đình ở nhà.
Bà Yến lâu ngày không gặp gỡ cháu trai, giờ đây thấy anh trực tiếp tới thì mừng rỡ ra mặt, đón tiếp anh rất nhiệt tình.
Bà đặt trước mặt anh một cốc nước ấm, còn chỉnh lại điều hoà phòng cho ấm áp hơn rồi mới ngồi xuống.
"Tính ra cũng sáu năm rồi dì cháu chưa gặp mặt. Lúc con mới đến dì còn không nhận ra."
Gia Hưng gật đầu vâng dạ: "Cũng tại con cứ mải công việc này nọ."
"Dì là trêu thôi, đừng để ý." Bà vui vẻ tiếp chuyện. "Thế hôm nay tới đây có việc gì?"
Dáng vẻ thư thả nhanh chóng chấm dứt, Gia Hưng ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nhìn bà: "Dì có biết dạo gần đây có chuyện gì không?"
Bà Yến dường như không hiểu ý anh, còn "hả" một cái.
Người phụ nữ cứ trầm ngâm một lát lâu trên ghế, nét mặt đăm chiêu suy tư điều gì đó. Thái độ chần chừ của bà cuối cùng vẫn phải chào thua sự kiên định trong ánh mắt của anh.
Bà nhíu mày lại, giọng nói vang lên mang theo sự nghiêm trọng:
"Thật ra cũng có một vài chuyện... Dì cũng biết không nên giấu diếm con nhưng mẹ con cứ khăng khăng bắt dì phải giấu bằng được. Chuyện này mẹ con không cho ai biết cả, dì cũng là hi hữu lắm thì mới gặng hỏi ra."
Câu nói này quen thuộc tới nỗi bất kì ai nghe xong cũng tự động lo lắng.
Gia Hưng không hiểu sao lại có cảm giác bất an, thành ra cứ dỏng tai lên nghe ngóng kĩ lưỡng từng chữ một.
Bà Yến lắc đầu qua lại, buông một tiếng thở dài:
"Dì nhớ khoảng ba năm trước, mẹ con đã gọi điện cho dì, bảo là..."
Giữa chừng bà Yến có hơi do dự.
"Bảo là ba con liên lạc lại rồi."