Nghien Nàng

"Ba"? Từ "ba" với Gia Hưng luôn là thứ hết sức xa vời, giống như mây mờ tít tắp trên cao, chưa bao giờ mơ tưởng đến.

"Ban đầu dì cũng không tin nhưng mẹ con quả quyết lắm. Thấy mẹ con bảo cả hai cũng gặp nhau vài lần sau đó."

Người phụ nữ từng căm hận người đàn ông đã bỏ rơi mình tới mức ghét bỏ chính đứa con dứt ruột sinh ra, ấy thế mà lại đồng ý gặp người đàn ông ấy tới vài lần?

Gia Hưng đã phải tự mình ngẫm nghĩ thật kĩ vàng, xác định xem liệu mình có nghe lầm hay hiểu sai ý của dì mình hay không.

Nắm tay của anh run lên khe khẽ, đôi mắt có phần dao động: "Bây giờ mẹ con còn giữ liên lạc với... không?"

Từ "ba" này nói ra không thuận miệng nên anh chỉ biết nuốt ngược vào trong.

Thái độ của anh đối với người đàn ông đó là chuyện dễ hiểu.

Thật ra không chỉ anh mà với toàn xã hội, những người cha, người mẹ sẵn sàng từ bỏ máu mủ của mình để chối bỏ trách nhiệm đều không xứng đáng với danh xưng thiêng liêng đó.

Lần này kể hết mọi thứ với anh, bà Yến biết mình đã lỡ lời quá nhiều. Tuy nhiên hiện tại Gia Hưng cũng đã trưởng thành, có quyền được biết về bố mẹ của mình, cho dù có thất tín với chị, bà Yến cũng vẫn phải kể cho rõ ngọn ngành.

"Chuyện này dì cũng không rõ. Nhưng theo dì thấy mẹ con cũng là gặp mặt để nói chuyện cho ra lẽ chứ không giữ liên lạc làm gì cả."

"Con còn chuyện này nữa?"

"Con nói đi."

"Công ti của mẹ gần đây có gặp chuyện gì liên quan đến tiền nong hay không?"

"Tiền nong?" Bà Yến thốt lên đầy bất ngờ, tròn mắt nhìn anh. "Không, dì không thấy mẹ bảo gì cả. Con biết gì à?"

Vấn đề tiền bạc là chuyện nhạy cảm, Lê Hà còn là người phụ nữ có lòng tự tôn rất cao, chuyện gì mà bà đã có ý giấu thì đến chết cũng không hé răng nói ra nửa chữ.

Gia Hưng chỉ lắc đầu qua loa, điềm tĩnh đáp lại: "Không, con thấy mẹ có hỏi một hai câu nên mới nhớ ra thôi. Chắc mẹ áp lực quá."

Bà Yến xót xa nhìn đứa cháu trai rồi lại càng thương chị gái mình.

Năm ấy vì lỡ dại nên cả gia đình Yến đều không còn muốn liên lạc với bà Hà nữa, họ cùng lắm chỉ nhận đứa cháu ngoại về nuôi. Cũng vì thế nên bà Hà rời nhà đi làm từ sớm, để Gia Hưng lại nhà anh cả suốt mấy năm đầu. Khi kinh tế ổn định hơn thì bà Hà lại tái hôn, lúc đón Hưng về cũng khó thân thiết thành ra tình cảm mẹ con không bền chặt.

"Con cũng đừng giận mẹ con. Có thể chị hơi quá lời, cũng hơi nặng nề nhưng vẫn rất thương con."

Anh không biết dì đã nhìn thấy những gì, hiểu những gì. Nhưng với tư cách là người trong cuộc, anh chưa một lần nhận được tình cảm thật sự của mẹ.

Chàng trai gật gù, khuôn miệng cong lên cho phải phép: "Con hiểu. Cũng hơi muộn rồi, con xin phép về trước."

Hôm nay anh không tự mình lái xe mà sử dụng xe đưa đón của studio, vì vậy nên hiện giờ anh đang bắt tắc-xi trở về chung cư.

Con xe vừa mới đỗ, anh chàng lại thấy thấp thoáng bóng dáng cạnh cánh cổng chính.

Dưới ánh sáng ban ngày, anh mới nhận ra đó có lẽ là một người đàn ông, cơ thể khá gầy guộc, dáng thì dong dỏng cao. Ông ta thập thò ngó vào bên trong, cách vài phút lại đi vòng vòng thêm một quãng.

Có thể nhận ra ai đó đang chăm chăm nhìn mình mà ông ta bất chợt quay lại, hơi khựng lại khi đối diện với anh.

Hai con người ấy cách nhau không xa nhưng cũng chẳng đủ gần để nhìn được ánh mắt của nhau. Tuy vậy giữa họ vẫn là sợi liên kết vô hình nào đó khiến cho hai bên đồng thời đứng hình.

Gia Hưng cố tình lờ đi cảm giác lạ lùng kia, nắm chặt lấy túi đeo rồi hướng vào bên trong.

Người đàn ông cũng không có ý định giữ anh lại song bên trong đã có điều gì đó thôi thúc, đánh liều một phen chạy sau lưng anh.

"Cậu, cậu có phải là Gia Hưng không? Lê Gia Hưng?"

Giọng nói ấy trầm lắng, khi vang lên lại có phần rung rung như xúc động, nó khiến Hưng vừa nghe đã quay người lại ngay.

Đó là con người mang nặng nề dấu tích của thời gian bởi những vết nhăn quanh vùng mắt và đường nét già dặn trên biểu cảm. Ông ta đeo khẩu trang, mũ cũng trùm kín đầu song vẫn để lộ ra cặp mắt sáng mà anh dám chắc là một đôi mắt rất đẹp.

"Cậu có phải là Lê Gia Hưng không?" Ông ta hỏi lại lần hai.

Anh gật đầu: "Vâng. Ông cần gì?"

"Không. Không."

Người đàn ông bất giác lùi lại, con ngươi đảo liên hồi đa phần vì bối rối.

Hưng không muốn tiếp chuyện, cứ thế thản nhiên quay người lại và bước đi, sải chân đều đặn cho tới lúc một âm thanh vang lên.

"Ba là ba của con."

Anh dừng chân, ngoái đầu về phía sau.

Ông ta cũng theo đó chậm rãi tiến lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hoạ ra mây trời của chàng trai.

Cuộc gặp gỡ anh chưa từng mong ước, chưa từng cầu xin lại đến với anh theo cách này.

Anh đột nhiên nhớ lại một giấc mơ chỉ xảy tới đúng một lần duy nhất trong đời. Đó là giấc mơ hay kí ức, chính anh cũng không dám chắc.

Năm đó anh mới chỉ sáu tuổi, sống chung với bác cả ở một căn nhà rộng rãi dưới quê.

Khác với người mẹ chỉ bận bịu với công việc của anh, bác cả và bác dâu của anh đều thương anh, hay trò chuyện, còn hay mua quà về tặng cho thằng cháu nhỏ.

Ngày hôm ấy anh mới đi học về, còn đang hí hửng muốn khoe cho hai bác bài kiểm tra điểm cao ở trên trường thì đã nghe thấy lời qua tiếng lại văng vẳng từ tuốt trong nhà.

Âm thanh đó vừa quen cũng thật lạ, nó làm anh tò mò đứng ngó vào từ cửa chính.

Lê Hà năm ấy mới chỉ vừa hoàn thành việc tốt nghiệp cao đẳng, cũng xong xuôi công việc tạm bợ. Hiếm khi bà tới nhà anh chị để thăm con, tới điện thoại cũng lười nhấc máy nên từ lâu Hưng đã không có ấn tượng gì với mẹ mình.

Đứng trước hai anh chị, bà Hà dõng dạc nói chuyện:

"Em đang tính chuyển hẳn công tác lên Hà Nội, cũng muốn nhờ anh chị mỗi việc đấy thôi."

"Mày làm sai rồi mày còn muốn gán trách nhiệm cho người khác?" Bác cả đập mạnh vào bàn uống nước làm mấy món đồ thuỷ tinh va đập vào nhau, vang lên âm thanh gai góc.

"Nó là con mày! Bây giờ mày muốn giao hẳn cho anh chị nuôi mà xem được à?! Năm ấy chẳng phải cả nhà cấm cản mày đi với cái thằng đấy nhưng mày vẫn cố chấp đến bụng mang dạ chửa đấy thôi."

"Anh đừng nói chuyện quá đáng!" Bà Hà cứng cỏi đáp lời, không hề nhân nhượng trước anh trai.

Bác dâu biết tình hình đã rất căng thẳng, cũng muốn giảng hoà cho hai bên. Tuy nhiên thái độ hời hợt với đứa con trai của bà Hà khiến bác dâu khó chịu vô cùng, chẳng nhịn được mà thêm vào vài câu:

"Chị cũng nói này. Dì đã lỡ rồi thì tốt nhất nên chịu trách nhiệm cho trót. Nó là do dì dứt ruột đẻ ra, không có tội tình gì. Dì vứt bỏ nó thế sau này gặp bố mẹ nói chuyện còn khó hơn."

"Em chỉ muốn nói thế thôi. Việc này hai anh chị có thể thu xếp với ba mẹ. Hai người cũng từ em rồi còn gì, em không liên quan."

Dứt lời, người phụ nữ xoay gót bước đi khiến bác cả tức giận vô cùng.

Bà đi rất nhanh, ra đến cửa thì sững lại vì nhìn thấy dáng hình của thằng bé đang núp gần đó.

Đôi mắt ấy sao mà giống với người đàn ông ấy, cái người đã huỷ hoại cả đời của bà. Vì quá giống, gợi nhắc quá nhiều nên trong bà chỉ có chán ghét tới mức bà quên mất con trai mình đã lớn tới nhường này rồi.

Người phụ nữ lẽ ra anh gọi là mẹ lại không đoái hoài tới anh, còn không bằng ánh mắt của cái người đàn ông mới đứng trước cửa mười phút trước.

Bây giờ ngẫm lại cũng thật buồn cười, ánh nhìn mang theo sự hối cải, ăn năn của con người anh gặp năm sáu tuổi lại đang lặp lại tại đây thêm một lần nữa.

Người đàn ông là "ba" của anh bỏ lại anh trong thiếu thốn mãi mãi chẳng thể bù đắp giờ lại quay về với không một ý nghĩa. Vậy sự trở lại này rốt cục sẽ đem đến tai hoạ gì cho tương lai của anh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui