Gia Hân mới giặt quần áo xong, vừa nhấc điện thoại lên đã phải choáng trước hàng loạt "khủng bố tin nhắn" của mấy người bạn.
[Mái ấm yên bình]
[Minhees: "Khai đi. Có bồ rồi đúng không @Haan?"]
[Anh Long: "Đúng rồi. Khai đi."]
[Bé Lan: "Đừng giấu thế. Bọn này lo lắm. Lo cậu va vào ông nào tệ thì chết."]
Cô nàng không cố ý giấu diếm mà là cô quên khuấy mất. Cộng với việc Diệp nói là sẽ đồn nên cô tưởng Diệp đã kể hết cho mọi người rồi nên cô càng không để ý đến.
[Haan: "Ừm. Cũng hơn một tháng rồi."]
Cô gửi đi dòng tin mà không đề phòng nên suýt chút bị nhấn chìm dưới cơn bão tin nhắn của đám bạn. Nào là hỏi cô yêu từ bao giờ, yêu ai, rồi người ta thế nào, công việc, gia cảnh ra làm sao. Tóm lại là như đi phỏng vấn việc làm vậy.
Hân không biết nên nhắn thế nào cho phải, cũng chả biết nên phản hồi ai trước, đành chờ cho mấy người kia bình tĩnh.
Sau đó cỡ mười phút, lượng tin giảm dần, Hân mới bắt đầu soạn tin nhắn.
[Haan: "Chờ Chủ Nhật nhé. Giờ em không nói đâu."]
Và nối tiếp đó là dông tố hay lũ lụt cô gái cũng không biết nữa. Hân đặt điện thoại lại ghế, quay về căn bếp để pha mấy món nước lạnh cho tỉnh người.
Bạn trai cô vừa hay đã quay trở về sau đó, trên tay là túi đồ ăn vặt mới sắm ngay siêu thị phía dưới.
"Có gì đấy? Sao nhìn tớ ghê thế?" Gia Hưng nheo mắt, xách theo túi nilon vào cất gọn trong tủ.
Hân lẳng lặng lắc đầu, đưa cốc trà xanh lên miệng nhấm nháp.
Cô nàng sau đó bất ngờ hỏi: "Chủ Nhật Hưng bận không?"
Anh tiến lại gần chỗ cô, vòng tay đặt qua vai của cô gái rồi cười nói: "Sao? Có gì à?"
"Đi ra mắt."
Hân bình thản đáp làm cho anh vừa đứng hình lại vừa buồn cười.
Anh vuốt cằm cô nàng, day ngón cái lên khoé miệng của cô để lau đi vệt nước đọng lại: "Ra mắt bạn của Hân á? Tớ gặp hết bạn của Hân rồi còn đâu."
"Cái này khác. Bây giờ là công khai làm người yêu chứ không phải như trước nữa."
"Tớ rảnh. Hôm ý có thể sắp xếp được." Nói rồi anh hôn nhẹ lên khoé miệng của cô nàng, còn cố tình nán lại thêm một lúc để nhìn cô ở cự li gần hơn.
Chẳng rõ từ bao giờ mà hành động thân mật giữa hai người lại tự nhiên đến thế.
Cô đáp lại bằng cái gật đầu qua loa, cầm theo cốc nước tiến ra bàn.
Con ngươi mộng mơ ấy còn kéo theo cánh bướm đuổi theo bóng lưng của cô. Đầu lưỡi của Hưng liếm lên vành môi, vị ngọt thanh pha lẫn chút đắng của trà xanh mơn trớn khoang miệng. Khẩu vị của Hân như tính cách của cô vậy, khiến cho người khác thích thú nhưng khó chinh phục hoàn toàn.
Đồ ăn trưa đang được nấu nướng trên bếp, mùi thơm của thịt lan toả khắp phòng, có sức hút mãnh liệt đến cả một linh hồn đam mê ngủ như thằng Gòn.
Con vật xám đen lon ton chạy theo bóng lưng của chị nó, cái đuôi ngọ nguậy qua lại cho tới tận khi ngồi yên trong lòng mẹ. Con Bông rõ ràng đã chấp nhận đứa em trai bất thình lình này nhưng vẫn còn ra vẻ, thấy thằng Gòn được Hân vuốt ve thì quay đi, cào liên hồi vào tấm nệm dưới sàn.
Nó vẫn còn trong tư thế cào móng khi mà Hân bế theo Gòn bước qua người nó, tiến tới cánh cửa ra vào.
Tiếng chuông reo lên khắp nhà, báo hiệu cho sự xuất hiện của một nhân tố quen thuộc.
Chàng tuyển thủ nổi nhất nhì cái đất Việt Nam này đang đứng sừng sững trước cửa nhà, trưng ra bộ mặt ngông nghênh và tự kiêu thường thấy qua màn hình trực tuyến. Mái đầu của anh chàng thay vì đen tuyền như trước, giờ đã chuyển sang cái màu đỏ chót.
Hân chớp mắt nhìn Minh Hoàng, nhìn kĩ lại để không nhận nhầm người thân.
"Mày quay lại làm bò tót à?" Cô buông một câu lạnh tanh.
Minh Hoàng dĩ nhiên là nhăn nhó ra mặt, ngang nhiên bước vào trong nhà: "Chị thật là. Gặp không chào được một câu đàng hoàng, cứ phải đào mộ quá khứ lên làm cái gì."
Thấy thằng em hậm hực đi vào, Hân không cần đoán cũng biết là chuyện gì. Cô nàng đặt thằng Gòn xuống dưới đất, nhìn về phía Hưng một cái rồi bước tới chỗ Hoàng.
"Mẹ gọi bảo là Khôi nó đòi nhuộm tóc theo mày nên tạm thời bảo mày ra ở riêng. Không phải vì dỗi mà mày lên tận đây ở với chị đấy nhá."
"Không có."
Thái độ của Minh Hoàng đã nói lên tất cả.
Gia Hưng bước từ bếp ra, bụm miệng nhịn cười: "Lúc Hân bảo là mày đổi tóc mới, tao còn tưởng mày sẽ khởi động nhẹ nhàng. Ai ngờ chọn đúng quả chói loá thế này thì đúng là bất ngờ."
"Im đi mày." Minh Hoàng vùng vằng, ngả lưng xuống ghế, mặc kệ lời qua tiếng lại của thằng bạn và chị gái.
Anh chàng sau đó nằm yên ở đó, bất động như pho tượng, đến một cử động nhỏ cũng không.
Gia Hân ngán ngẩm nhìn đứa em trai rồi thở dài, quay vào bếp để ăn trưa với Hưng, mặc cho Hoàng nằm ngủ ở đó với thằng Gòn lăn lộn trên người.
Hoàng không được động vật yêu mến, nhưng thằng Gòn lại là ngoại lệ. Chỉ cần trong tầm với của nó, con vật này sẽ tấn công tất cả bằng hứng thú và bản tính "hướng ngoại" của mình.
Và thế là anh chàng này cứ nằm dài ở đó đánh một giấc yên bình cùng với thằng Gòn, cho tới khi bất ngờ tỉnh giấc thì mới nhận ra đã quá năm giờ chiều.
Minh Hoàng vươn vai ngồi dậy, uể oải quan sát xung quanh. Căn phòng tối tăm, trống không như đầu óc của anh lúc ấy vậy.
Ánh nhìn anh lười nhác tìm kiếm tung tích người quen nhưng vô ích, thay vào đó lại va trung vào tấm ảnh được treo trên tường, thứ thứ đối diện với tầm mắt của anh lúc ấy.
Anh biết rõ bản thân tinh tường thế nào, càng hiểu trên đời này khó có song trùng tồn tại ngang nhiên thế này. Và loại trừ hai trường hợp bất khả thi thì tấm ảnh kia là chị anh và đứa bạn thân của anh.
Hân và Hưng? Đứng cạnh nhau? Mặc quần áo đôi? Chụp ở quán cà phê tình nhân? Vào ngày Valentine?
"Đùa kiểu quái gì đấy?"
Con phố này khi chiều ta thường nhiều xe cộ qua lại, ánh sáng cũng chuyển sang gam màu dịu mắt, rất phù hợp để tản bộ.
Hai chàng trai đều bước đi dọc ra gần hồ Gươm, chậm rãi tận hưởng hoàng hôn lộng lẫy của thủ đô ngàn năm văn hiến.
Gia Hưng chưa bao giờ có ý định che giấu Minh Hoàng chuyện anh và Hân yêu nhau. Tính cách của Hoàng thế nào hai đứa hiểu rất rõ, cùng lắm chỉ bất ngờ chứ không phản ứng gì thái quá.
Theo đúng dự đoán, Hoàng thật sự không kích động mạnh nhưng giận vô cùng. Giận vì cái sự thật trần trụi là cả anh và bạn gái của anh đều quên mất đi việc nhắn tin báo một tiếng cho Minh Hoàng.
Minh Hoàng tựa người vào bệ đá, nheo mắt quan sát anh thật kĩ càng. Từ đáy mắt của chàng trai ánh ra vẻ kinh ngạc đan xen hờn dỗi.
Hoàng đưa cốc cà phê lên miệng uống lấy một ngụm, hạ giọng hỏi: "Từ bao giờ?"
Hưng biết bây giờ biện minh là vô ích, cũng tự nhận ra bản thân đã sai khi quên khuấy đi thằng bạn là người cần được thông báo trước tiên.
Anh đáp lại: "Mày muốn hỏi về cái gì?"
"Yêu nhau từ bao giờ? Và mày thích chị tao từ bao giờ?"
"Ờm thì..."
Hưng chưa bao giờ vừa đồng thời cảm kích và bất lực với điều gì giống như cách Hoàng ngó lơ tất cả.
Anh lại gần, vỗ vai đứa bạn cảm thông và cất lên cái giọng phê bình: "Tao cũng không muốn chê bai mày cái gì đâu. Nhưng mày đúng là không nhạy. Được cái tinh trong game thôi chứ ngoài đời mày xếp chót."
Hoàng chẳng đáp nhìn đôi mày cao lại, vùng vằng hất tay Hưng ra.
Hoàng tự nghĩ ngợi trong lòng, cố gắng phân tích xem bản thân đã ngó lơ cái gì. Thành thật với bản thân, anh chưa từng nhìn ra biểu hiện bất thường ở nơi Gia Hưng khi đối đãi với chị mình.
Đúng là Hưng hay cười hơn khi nói chuyện với Hân, nhắc đến Hân vô số kể, cũng thân thiết với Hân về nhiều mặt. Tuy vậy anh vẫn cảm thấy đó là điều hết sức bình thường, không phải dấu hiệu của tình yêu.
Anh nhìn Hưng, lần này hỏi nghiêm túc hơn: "Nhưng từ bao giờ?"
Gia Hưng đành buông tiếng thở dài, dựa người vào bệ đá: "Mới yêu được hơn một tháng, từ đêm ba mươi. Còn thích Hân thì... Từ đầu lớp mười hai."
Đôi mắt sẫm màu của Hoàng mở to ra ngay, bờ môi thì mấp máy lầm bầm tính toán.
Minh Hoàng chớp mắt nhìn anh: "Tám năm? Lâu thế á?!"
"Thế thì tao mới bảo mày không nhạy."
Cái chuyện anh thích Hân ai cũng biết, Hân biết, Anh Tuấn biết, bạn Hân cũng nhìn ra, duy chỉ có cái thành phần gần gũi với hai người nhất là Trần Minh Hoàng đây là không hề hay biết.
Cảm giác lúc này trong Hoàng còn khó tả hơn lúc anh thua trận đấu cuối cùng.
"Sao mày không bảo tao?"
"Mày sao đấy? Cái đấy ai mà nói được. Tự nhiên đứng trước mặt mày rồi bảo thích chị mà à?!"
Nghe mấy câu nói của Hưng, thái độ của Hoàng có vẻ thay đổi đáng kể. Anh chàng xoay người nhìn Gia Hưng, ánh nhìn dò xét như muốn lôi cả tim gan của Hưng ra để soi mói, đánh giá.