Chàng trai lặng yên trên chiếc ghế dài, hướng tầm mắt về chốn chứa thẳng cảnh mùa xuân. Không gian như được phủ lên một lớp hồng hào thơ mộng, từng đàn ong con bướm còn tự do bay lượn, tạo ra một chốn thiên đường lãng mạn.
Gia Hưng chậm rãi đứng dậy, sải chân dài tiến vào gian bếp ngập tràn mùi thơm của bánh nướng và bơ sữa. Ánh mắt chất chứa men say pha chung với si dại tấn công từ phía sau dù chưa thể đả động tới sự tập trung cao độ của cô nàng.
"Hân, em sắp thành người lớn rồi đấy." Hưng vu vơ nói một câu, tựa người vào bệ bếp.
Gia Hân gật gù rồi đặt túi kem trắng xuống: "Rồi rồi, mười tám hay tám mươi thì cũng vẫn phải lại giúp chị. Nhanh nên nào."
"Tuân lệnh." Hưng nhanh nhẹn đỡ lấy túi kem rồi xắn ống tay áo lên.
Bàn tay cậu mảnh mai, dù không phải thợ bánh hay dày kinh nghiệm nhưng lại được đôi ba phần khéo léo, nhìn chung tạo mẫu cũng khá xinh xắn.
Gia Hân hài lòng với thành phẩm của Hưng, tạm thời giao gian bấp lại cho cậu.
Cô gái tháo chiếc tạp dề xanh xuống, cầm lấy điện thoại rồi chạy ra phòng khách.
Minh Hoàng hôm nay đi học thêm bù nên lịch kín cả ngày dài, cho dù muốn liên lạc cũng khó khăn. Hân chỉ đành gửi cho cậu một dòng tin ngắn ngủi sau đó cũng lướt qua để kiểm tra các tin nhắn khác.
[Mẹ: "Mẹ đã chuyển tiền rồi, đợi Hoàng thi xong thì bố mẹ sẽ lên vài ngày. Chắc cũng phải giữa tháng bảy hoặc sang tháng tám."]
[Bạn Hân: "Vâng, con bảo lại Hoàng sau."]
Gia Hân đặt điện thoại xuống, thở dài một tiếng nặng nề.
Hai chị em cô không gặp bố mẹ tính đến nay cũng một năm rưỡi. Công việc của bố mẹ bận rộn là điều dễ hiểu, việc học hành của hai đứa cũng nặng nề thành ra gia đình hiếm có dịp gặp mặt hay trò chuyện dù chỉ qua điện thoại. Kiếm Hiệp Hay
Hân hiểu cho hai người, có điều buồn thì vẫn cứ buồn.
Cô nàng mới vừa vén mái tóc qua sau lưng thì bên má truyền tới cảm giác lạnh buốt.
Gia Hưng đặt cây kem đá vào tay cô, nheo mắt lại mỉm cười, điệu cười ấy còn chói chang hơn cả những giọt nắng gắt ngoài kia.
"Dạo này nóng ghê ấy. Nghĩ tới việc đi học thôi mà em cũng nản lắm."
Gia Hân cắn lấy một miếng chỉ có đá, đưa mắt nhìn Hưng: "Sắp thi rồi, cố gắng một chút không thừa đâu."
"Em biết rồi mà, Hân không cần phải lo cho em." Hưng gật gù ra vẻ trưởng thành, trái ngược với nét mặt non nớt lại mềm mại khiến Hân không nhịn được cười.
Cậu thấy cô gái có vẻ châm chọc mình nên nhăn nhó, đấm một cái nhẹ hều vào cánh tay của Hân:
"Hân cười em."
"Không cho à?" Cô gái nhướn bên mày.
"Em đâu dám." Hưng chạy theo sau lưng Hân ngay. "Chờ em, trong bếp nóng lắm."
Chàng trai bám theo sau lưng Gia Hân như cái đuôi nhỏ xinh xắn, nhìn thế nào cũng chỉ thấy đáng yêu.
Dạo gần đây cậu càng lúc lại càng áp lực, hiếm hoi có thời gian nghỉ ngơi với Hân như thế này đúng là đáng quý. Cho nên Hưng sẽ không bao giờ để cho thời khắc quý giá kia bị ảnh hưởng bởi mọi cảm xúc tiêu cực nào. Nhất là Hân, cô không vui, cậu sẽ làm cho cô vui bằng được.
Ngày Chủ Nhật ấy qua đi một cách yên bình, cuối cùng thì mặt trời gắt gỏng mới chịu hạ mình xuống núi, nhường khoảng thời gian ít ỏi cho màn đêm lộ diện.
Hưng tiếp tục ngân nga trên trục đường đông đúc của Hà Nội, rảo bước vài ba phút thì cũng đã về đến căn phòng tro của mình. Tuy nhiên cậu có linh cảm bất an, dường như giác quan của cậu bị kích động và khi phát hiện cửa nhà đã mở khoá, Hưng mới sững người lại.
Cánh cửa được đẩy ra, lộ diện một người phụ nữ trung niên với đôi mắt sáng, bà khoác trên mình bộ quần áo công sở thanh lịch, phong thái toát ra vẻ điềm đạm, tri thức. Bà vừa thấy Gia Hưng thì vẻ mặt nghiêm nghị, ngoắc tay gọi cậu vào trong.
Gia Hưng lưỡng lự từng bước, ánh mắt không bao giờ dám đối diện trực tiếp với mẹ, mọi cảm xúc tích cực cho đến này đều hoá thành bụi, theo làn nước mờ đục cuốn đi.
"Anh Hưng!" Đứa bé trai còn nấp sau lưng mẹ đang tung tăng chạy tới, là điều duy nhất thắp lên nụ cười trên gương mặt nặng nề này của Gia Hưng.
Hưng vui vẻ quỳ một gối xuống, xoa lên mái tóc mềm mại của cậu nhóc làm nó cười tít mắt: "Nhớ anh không?"
"Có. Em nhớ anh nhất." Nó gật đầu lia lịa, ôm chầm lấy chàng trai.
"Đi đâu giờ mới về?"
Đối lập tới tâm trạng hồ hởi cậu nhóc, người phụ nữ kia lại chẳng có lấy tia sáng trong mắt. Giọng điệu nghiêm khắc của mẹ vẫn luôn như vậy, lọt vào tai của Hưng một cách cưỡng bức và khó khăn.
Gia Hưng ậm ừ: "Con đi..."
"Thôi!" Mẹ cậu, Lê Hà, còn không để cậu dứt câu đã nhanh chóng chặn đứng câu nói còn ứ nghẹn trong cổ họng cậu. Bà hướng mắt về đứa con trai nhỏ, nhỏ nhẹ vẫy nó chạy lại gần: "Kiệt, lại đây mẹ bảo."
Khánh Kiệt lon ton chạy tới phía mẹ, được mẹ âu yếm vỗ về.
Thái độ đối xử với hai đứa con trai chênh lệch có thể nhìn thấy bằng mắt, cảm nhận được bằng tai, không phải ảo tưởng hay suy diễn.
Gia Hưng cắn nhẹ lên môi dưới, lặng lẽ quay mặt đi.
Bà Hà bế Khánh Kiệt trong vòng tay, quay lại về phía cậu: "Sắp thi rồi. Tốt nhất là học hành cho tốt. Mẹ cũng đang có việc gần đây, những ngày này sẽ thường xuyên sang kiểm tra."
"Mẹ..."
Chàng trai đứng phắt dậy, còn chưa dám tin vào những gì nghe được. Mẹ không nghe cậu, bế Kiệt thản nhiên lướt ngang qua cậu rồi bước khỏi căn phòng trọ.
"À, mẹ có mua đồ ăn sẵn, đói là có thể ăn luôn. Ngoài học trên trường và học thêm thì con cũng không cần phải ra ngoài đâu."
Có thể Kiệt đã chào cậu nhưng cậu chẳng nghe rõ nữa. Vốn tưởng rằng bị đốc thúc, bị ép phải học hành qua điện thoại đã đủ áp lực rồi, ấy thế mà hiện giờ mẹ lại trực tiếp kiểm soát, quản lí chuyện học hành rồi giờ giấc của cậu. Cậu sợ bản thân không chịu được áp lực.
Gia Hưng thẫn thờ xách túi tiến về phòng bếp, còn đang kiểm tra vật dụng mẹ mua cho thì ánh mắt đã phát hiện ra thiết bị kì lạ, thứ huỷ hoại hoàn toàn không gian riêng tư của chàng trai.
Đối với mẹ Hưng thì con cái không có quyền riêng tư riêng, bà cảm thấy chuyện gắn máy quay giám sát ở phòng khách và phòng học của cậu không phải chuyện to tát. Bởi có lớn đến đâu, cách nhà bao xa thì vẫn chỉ là đứa con trai sống dưới sự chỉ dẫn và mong đợi của phụ huynh.
Vậy là chuỗi ngày sống dưới áp lực của Gia Hưng chính thức bắt đầu, lại quay về cái thuở cậu ôn thi lên cấp ba những năm về trước.
Buổi sớm Hưng sẽ thức giấc từ sáu giờ, vừa ăn sáng đồng thời ôn lại bài cũ cùng dạng đề đã làm. Sau khi kết thúc năm cả học sáng, cậu sẽ tiếp tục tới trung tâm luyện thì tới tận tám giờ tới, khi màn trời đã đen và bụng dạ cồn cào vì đói. Tưởng như buổi tối sẽ dừng lại ở đó nhưng thực chất Hưng vẫn sẽ phải tiếp tục ôn bài tới ít nhất quá mười một giờ, thi thoảng cũng có thể tới một, hai giờ sáng mới xong.
Cái vòng luẩn quẩn chỉ có học rồi lại học kéo dài tới nay cũng chỉ mới được hơn một tuần nhưng đã kéo Gia Hưng vào trạng thái kiệt quệ cả về thể lực và tinh thần.
Buổi tối trước thềm lễ bế giảng là thời gian hiếm hoi Hưng được phép nghỉ ngơi, đó là cậu tự nghĩ như vậy.
Làn nước mát khiến tinh thần chàng trai thả lỏng đôi chút. Hưng đặt tay lên bồn rửa, nhìn vào tấm gương trước mặt, nhìn thẳng vào biểu cảm thất thần và trống rỗng của bản thân.
Cậu chỉ có một mình, lúc nào cũng cô độc đến phũ phàng.
Những kí ức buồn bã nhất, đau lòng nhất sẽ tự động quay về khi con người ta tĩnh lặng và cô quạnh và không may đó lại chính là cái giây phút này.
Cậu cúi đầu xuống, bên tai chưa bao giờ ngớt tiếng mắng nhiếc, trách móc từ người thân thuộc nhất. Khoé mắt theo đó dần cay và rồi từng giọt nước mắt trong veo mang vị mặn kéo dài hai bên má.
Hưng biết khóc là không nên, khóc là vô nghĩa nhưng dẫu sao cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, mà nước mắt với trẻ con là phương tiện để bày tỏ cảm xúc tiêu cực. Tiếng khóc chỉ âm ỉ vang lên trong căn phòng vệ sinh bé hẹn và tồn tại duy nhất được trong căn phòng ấy. Một khi ra ngoài, nếu để mẹ nhìn thấy bản thân là đứa mít ướt, cậu biết chắc tiếng mắng mỏ không dừng lại ở một vài giờ.
Và theo lẽ thường tình, đêm đó cậu không tài nào nhắm mắt. Cơ thể mỏi nhừ, mí mắt đều sưng đỏ, Gia Hưng lẳng lặng tựa lưng vào đầu giường, uể oải ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trăng hôm ấy đúng là đẹp đẽ lạ thường, màn đêm cũng không đáng sợ như mọi khi. Chỉ tiếc là cuộc đời của Hưng không cần đến ánh trăng, cậu khao khát thứ gì đó ấm áp hơn, rạng rỡ hơn, thứ gì đó như ánh ban mai vậy.
Có lẽ cậu cần một mặt trời, một nguồn ánh dương ấm áp cho riêng mình.