Một chiếc taxi chạy tới, tài xế kéo cửa sổ xuống, ló đầu nhìn ra ngoài.
Trên đường không có người nào khác, chỉ nhìn thấy một chàng trai mặt mày thanh tuấn đang ôm một cô gái nhỏ vào lòng, những bông tuyết màu trắng như lông ngỗng lăn dài trên bầu trời.
Khỏi phải nói, hình ảnh này rất duy mĩ.
Tài xế ngập ngừng hỏi: "Xin lỗi vì đã làm phiền hai người, là thế này, hai người đặt xe phải không?"
Đoạn Ngẩng: "..."
Sớm biết như thế không nên gọi chiếc xe này.
Kỷ Nhân nghe thấy thế, nhận ra điều gì đó, bất giác trở nên thẹn thùng, thoát ra khỏi vòng ôm của Đoạn Ngẩng.
Cô ngước khuôn mặt hơi ửng hồng lên, đôi mắt ướt át nhìn anh, giọng nói mềm mại năn nỉ: "Anh đừng đi, tôi muốn anh ăn sinh nhật với tôi."
Đoạn Ngẩng bước tới xe: "Xin lỗi, tôi muốn hủy bỏ đơn đặt xe này, tôi sẽ đền tiền."
Tài xế thấy hai người bọn họ như vậy liền biết là một đôi tình nhân đang cãi nhau, hào phóng đồng ý, giọng điệu của người từng trải khuyên bảo: "Sau này đừng cãi nhau với bạn gái của cậu nữa, cậu xem, cô gái nhỏ này cư xử tốt như thế, nếu bị chọc cho tức giận mà bỏ đi về sau cậu sẽ hối hận."
Đoạn Ngẩng cười nói: "Ừm, sau này sẽ không."
Tài xế thấy anh là trẻ nhỏ dễ dạy, hài lòng giẫm chân ga phóng xe rời đi.
"..."
Kỷ Nhân đỏ hết cả tai.
Nhưng ngẫm lại, hai người ôm nhau ở trên đường, hình như trông rất mập mờ, rất dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm.
Nhưng lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cô chỉ nhớ rằng khi còn nhỏ, mỗi lần Kỷ Nghiên thi không tốt, ở trong trường học mâu thuẫn với bạn bè hoặc là gặp chuyện gì đó không vui, đều sẽ có mẹ ôm vào lòng dỗ dành.
Từ nhỏ cô đã rất hâm mộ, vẫn luôn muốn biết được ôm ấp một cách dịu dàng và yêu thương như thế là cảm giác thế nào.
Cho đến sau này, vào lúc bảy tám tuổi, Kỷ Nghiên làm hỏng bức tranh của cô, cô đã nhìn thấy cô ta cố tình làm đổ nước lên bức tranh.
Nhưng Kỷ Nghiên một hai phải nói là cô vu khống cô ta, Giang Lâm cũng đứng về phía Kỷ Nghiên, yêu cầu cô xin lỗi Kỷ Nghiên.
Cô nhớ kỹ lời dặn dò của ba, rất nhiều lần đều nhường nhịn Kỷ Nghiên, nhưng lần đó cô rất cố chấp dù thế nào cũng không chịu xin lỗi.
Sau đó cô bị Giang Lâm nhốt ở trong phòng, phạt không được ăn cơm chiều.
Vào buổi tối, trong nhà có một dì giúp việc lớn tuổi đã lén mang cho cô một cái bánh mì.
Sau đó còn cúi người ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô và dỗ dành: "Nhân Nhân là đứa trẻ ngoan, Nhân Nhân phải chịu ủy khuất rồi."
Mùi hương bồ kết nhẹ nhàng trên người của dì ấy vẫn luôn làm Kỷ Nhân nhớ rõ đến bây giờ, khi đó cô cảm thấy rằng, cái ôm nhất định là thứ chữa lành tốt nhất ở trên đời.
Chuyện xảy ra với Đoạn Ngẩng còn nghiêm trọng hơn chuyện của cô gấp một vạn lần, cô hy vọng một cái ôm từ mình sẽ khiến cho anh bớt buồn hơn một chút.
Đoạn Ngẩng đi tới trước mặt cô gái nhỏ đang đỏ bừng mặt, tính cách thẹn thùng như vậy, thế mà còn chủ động ôm lấy anh.
Trong lòng anh nổi lên một chút mềm mại, khóe môi nhếch lên cười nói: "Đi thôi, chúng ta trở về ăn lẩu."
"Được." Cô cười vui vẻ.
Cô cúi đầu nhìn con đường dưới chân, mới vừa đi hai bước, bàn tay đã bị bàn tay của anh nắm lấy, tay trái nhỏ bé được anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chàng trai giải thích: "Trời đổ tuyết nên mặt đường rất trơn, cô mang dép bông rất khó đi, tôi nắm tay cô để cô không bị té ngã."
Kỷ Nhân đỏ mặt "Ừm" một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Vào thang máy, bên trong chỉ có hai người bọn họ.
Đoạn Ngẩng ấn một con số, giơ tay phủi bông tuyết rơi trên đầu cô, từng chút từng chút, nhẹ nhàng, giống như đang chải lông cho một chú mèo con.
Trong hoàn cảnh khép kín nhỏ hẹp như vậy, con số màu đỏ lặng lẽ hướng lên trên nhảy lên, dường như có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Cô ngước mắt lên, lúc này khuôn mặt kiên nghị và góc cạnh rõ ràng của chàng trai có vẻ hơi dịu dàng, trái tim cô đập thình thịch, đột nhiên đập nhanh hơn một chút.
Ngoại trừ thẹn thùng, còn có một vài cảm xúc khác nhau.
Giống như đang ngậm một viên kẹo sữa ở trong miệng, kẹo sữa từ từ hòa tan, chảy ra từng đợt ngọt ngào.
***
Về đến nhà, Đoạn Ngẩng đi rửa rau, Kỷ Nhân lấy bếp điện từ ra, sau đó mở túi phô mai viên và túi thịt bò ra, bày lên dĩa.
Cái bàn vuông trong phòng khách rất nhỏ, không đặt được mấy cái này, nên cô chỉ có thể ngồi ăn trên bàn trà, cô tìm một ổ cắm điện có dây dài rồi cắm dây điện của bếp điện từ vào.
Chờ Đoạn Ngẩng rửa đồ ăn xong, bưng rổ đi ra, bọn họ ngồi trên ghế nhựa, mỗi người ngồi ở mỗi bên của bàn trà.
Nấu lẩu là đơn giản nhất, chờ khi nước cốt lẩu sôi lên, thả các nguyên liệu nấu ăn vào là được.
Đoạn Ngẩng mở nắp hộp sữa chua, rót ra ly đặt trước mặt Kỷ Nhân, rồi tự rót cho mình.
Nồi lẩu sôi ùng ục, Kỷ Nhân mỉm cười nâng ly lên, rất nghi lễ nói: "Tôi muốn cụng ly."
Trước kia mỗi lần uống bia Đoạn Ngẩng đều cụng ly với Tưởng Nghị, đây là lần đầu tiên anh cụng ly uống sữa chua.
Nhắc mới nhớ, nhiều năm rồi anh không uống sữa chua.
Anh cong môi dưới, vui vẻ phối hợp với cô gái nhỏ.
Ly pha lê nhẹ nhàng chạm vào nhau, phát ra âm thanh rõ ràng.
Kỷ Nhân ngửa đầu lên uống một hơi cạn sạch, trên đôi môi hồng lập tức hiện lên một bộ râu trắng, thật đáng yêu.
Giấy lau tay ở bên cạnh anh, anh cầm nó đưa cho cô, cô cầm lấy một tờ rồi nói lời cảm ơn.
Đoạn Ngẩng cười một cái, cũng cầm ly lên uống một ngụm.
Bắp cải và rau chân vịt chín nhanh nhất, bỏ vào chưa lâu đã chín, Kỷ Nhân lấy đũa gắp bắp cải, chấm vào nước sốt trong cái chén nhỏ.
Nó rất nóng, cô thở mấy hơi vào nó, đợi nguội một chút mới bỏ vào trong miệng.
Vừa cắn một miếng, đã nghe thấy chàng trai ngồi đối diện nói: "Tôi cảm thấy tôi nên kể cho cô nghe về những chuyện trong gia đình tôi."
Kỷ Nhân ngẩng đầu, đôi mắt hạnh bị nhiễm sương mù nên đẫm nước, nhìn anh nghiêm túc nói: "Tôi không phải rất tò mò, anh không nói cũng không sao đâu."
Đoạn Ngẩng mỉm cười, giọng điệu thản nhiên: "Không sao, cũng đã qua lâu rồi.
Hơn nữa, tôi trực tiếp nói cho cô biết tốt hơn là sau này nghe những người khác nói linh tinh."
"Khi tôi còn nhỏ, thật ra tình cảm của ba mẹ tôi vẫn khá tốt." Anh nói xong câu này, cười mỉa mai một chút rồi vươn tay ấn số hạ nhiệt độ trên bếp điện từ.
"Sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ vào làm cùng một công ty, một người là kế toán, một người là kỹ sư vẽ bản thiết kế, họ tự do yêu đương với nhau, chưa tới một năm liền kết hôn."
"Lúc tôi 6 tuổi, hiệu quả hoạt động và lợi ích của công ty kia dường như không tốt, ba tôi từ chức và bắt đầu kinh doanh riêng.
Càng kiếm được nhiều tiền, số lần bọn họ cãi nhau cũng ngày càng nhiều."
Khi đó Đoạn Ngẩng mới bảy tám tuổi, khắc sâu trong trí nhớ chính là những trận cãi vã không dứt của ba mẹ.
"Sao hôm qua gần hai giờ sáng anh mới về? Còn có mùi nước hoa trên áo sơ mi của anh là như thế nào?"
"Anh phải đi bàn chuyện công việc, người khác xịt nước hoa dính vào trên người anh, anh còn có thể làm gì? Em có thể nào đừng nghi thần nghi quỷ suốt ngày được không?"
"Đoạn Chí Huy, anh cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Nếu anh không ôm người khác, mùi nước hoa kia sao có thể dính vào người anh được? Anh nói đi, anh bị con hồ ly tinh nào ở bên ngoài mê hoặc rồi, đúng không?"
Ngay sau đó, chính là ly nước bị quăng xuống đất, tham âm chia năm xẻ bảy rơi xuống, cuộc cãi vã của bọn họ càng trở nên khó nghe hơn.
Mỗi lần như thế, Đoạn Ngẩng sẽ trở về phòng, tự mình đóng chặt cửa lại.
Khi đó anh còn nhỏ tuổi, có rất nhiều chuyện của người lớn anh đều không hiểu lắm, chỉ cảm thấy khó hiểu, tại sao nhà bọn họ chuyển từ nhà nhỏ sang nhà to có hai tầng lầu, mà ba mẹ lại luôn luôn cãi nhau?
Thịt bò đã chín, từng miếng nổi lên, tỏa ra mùi hương hấp dẫn.
Đoạn Ngẩng lấy đũa gắp vài miếng thịt bỏ vào trong chén của Kỷ Nhân, nhìn cô gái nhỏ đang nhíu chặt mày, anh bật cười: "Cô ăn trước đi, nấu chín quá ăn sẽ không ngon đâu."
Kỷ Nhân mím môi, ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
Chờ cô ăn xong rồi, anh mới tiếp tục: "Một ngày nọ, mẹ tôi phát hiện trong điện thoại của ba tôi có tin nhắn mập mờ giữa ông ấy và một người phụ nữ khác, lần đó bọn họ cãi nhau dữ dội hơn so với lúc trước.
Mẹ tôi đập phá hết mọi đồ vật ở trong nhà, ba tôi đóng sầm cửa bỏ đi, nửa tháng không về nhà."
"Sau đó, mẹ tôi đi họp lớp đại học, tôi không biết bà ấy muốn trả thù ba tôi hay là vì lý do nào khác, bà quen lại mối tình đầu của mình, có đôi khi sẽ đưa người đàn ông đó về nhà ngủ.
Tôi đã gặp qua một lần, chuyện sau đó giống như những gì dì của cô đã nói."
Toàn bộ sự việc đều được Đoạn Ngẩng thuật lại bằng giọng điệu bình tĩnh, chưa tới năm phút đã kể xong.
Kỷ Nhân nghe được chuyện này càng thêm đau lòng, khi đó anh mới bao nhiêu tuổi mà đã phải nếm trải nỗi đau trong thời gian dài vì cuộc hôn nhân đổ vỡ của ba mẹ anh.
Sau đó còn xảy ra chuyện thương tâm như vậy, bị người khác mắng là con trai của kẻ giết người.
Đoạn Ngẩng nhìn đôi mắt hơi đỏ lên của cô gái nhỏ, cắn môi, dáng vẻ trông còn buồn hơn anh, trong lòng cũng mềm nhũn.
Anh cố ý mở hai tay ra, nhướng mày hỏi cô: "Có phải cô muốn ôm tôi hay không?"
Kỷ Nhân đang đắm chìm trong cảm xúc buồn bã, nhất thời chưa phản ứng kịp, mở miệng kêu một tiếng "Hả" nho nhỏ.
Nhìn thấy vòng tay mở rộng của anh, cô đỏ mặt, có hơi do dự, khi nhìn lên thì thấy nụ cười hứng thú trên khóe miệng của chàng trai, liền biết rằng anh đang trêu chọc cô.
Cô yên lặng gắp phô mai viên trong nồi ra, đưa tay ra cho hai viên vào trong chén sứ của anh, rồi mới gắp cho mình.
Cô thổi nguội rồi cắn một miếng, vị phô mai béo ngậy tràn ra, ngọt ngào, lúc này bên tai vang lên giọng nói của chàng trai.
"Những chuyện đó đều đã qua lâu rồi, bây giờ kể với cô tôi cũng không có bất kỳ cảm xúc sâu sắc nào, cho nên cô không cần vì tôi mà buồn bã."
Kỷ Nhân nuốt mấy viên phô mai vào miệng, khuôn mặt nhỏ biểu tình nghiêm túc nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng chắc chắn: "Khổ tận cam lai, sau này nhất định anh sẽ càng ngày càng tốt!"
Ngoài ban công tuyết vẫn còn rơi, thế giới bên ngoài tràn đầy băng tuyết, bọn họ ở trong căn phòng khách nho nhỏ, nhưng lại cực kỳ ấm áp.
Nồi lẩu nổi lên sương mù trắng xóa, Đoạn Ngẩng nhìn thấy mặt mày nghiêm túc trang trọng của cô gái nhỏ, không nhịn được bật cười.
Quả thực mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn kể từ khi gặp được cô.
***
Ăn lẩu xong, Đoạn Ngẩng thu dọn đồ đạc trên bàn trà, sau đó xách theo hộp bánh kem đi tới.
Anh cẩn thận mở hộp giấy ở bên ngoài ra, sợ không chú ý sẽ lỡ tay cọ vào bánh kem, như vậy thì bánh kem không đẹp nữa.
Kỷ Nhân bước tới cửa ra vào, tắt công tắc trên tường, đèn trần trong phòng khách đã tắt.
Cô quay lại bàn trà, anh đã cắm một ngọn nến lên bánh kem, ngón tay cái ấn mở bật lửa kim loại, thắp sáng ngọn nến hình số 1 và số 7.
Một chùm lửa nhỏ ấm áp chiếu sáng đôi mắt anh, đen nhánh và đầy dịu dàng.
Giọng nói của anh trầm thấp mang theo tiếng cười: "Mau cầu nguyện đi."
Lúc này Kỷ Nhân mới nhìn cái bánh kem trên bàn trà.
Tay nghề đặc biệt tinh tế và đẹp mắt, ở giữa trang trí một thiên sứ nhỏ đáng yêu, xung quanh là một vòng tròn sô cô la trắng.
Cô cũng mỉm cười, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, nghiêm túc cầu nguyện ở trong lòng.
——Hy vọng năm sau thi đại học, Đoạn Ngẩng có thể vào được trường mà anh mong muốn..