Edi: Tiểu Anh
Đèn đường đã bật sáng, xác pháo hoa đã được đốt nằm rải rác trên mặt đất.
Trong sân có một chiếc bàn dài với đủ loại hoa quả tráng miệng, bữa tiệc sinh nhật vẫn đang diễn ra, mọi người hào hứng uống rượu, hết ly này đến ly khác rồi chuẩn bị tiếp tục đốt pháo.
Lục Tương Tư thì thầm vào tai Lục Tư Hành, "Anh ơi, khi nào chúng ta về?"
Lục Tư Hành vẫn còn việc phải làm, "Anh nói với họ một tiếng rồi chúng ta về."
Khi Lục Tương Tư lên xe, lúc đang thắt dây an toàn, cửa kính xe bên phải có người gõ gõ, cô vô thức ngước mắt lên, cách tấm kính thủy tinh màu nâu nhạt là khuôn mặt lạnh lùng của Lương Dụ Bạch.
Cô hạ cửa xe xuống, "Anh Dụ Bạch."
Tầm mắt Lương Dụ Bạch đảo qua cô rồi nhìn về phía Lục Tư Hành, "Mở cửa sau ra đi."
Một tiếng lạch cạch vang lên.
Lương Dụ Bạch mở cửa sau rồi ngồi vào.
Lục Tư Hành hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Anh hơi nghiêng đầu, dựa vào ghế, mặt không cảm xúc ậm ừ.
Lục Tư Hành lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lương Dụ Bạch: "Đưa tôi về nhà, tôi uống rượu, không lái xe được."
Lục Tư Hành khởi động xe, "Gần đây cậu sống ở đâu? Ở nhà hay ở căn hộ."
Lương Dụ Bạch cười giễu , "Gần đây ư?"
Lục Tư Hành: "Ừ."
"Ở công ty." Vẻ mặt anh âm trầm, đèn đường chiếu vào khoang xe, làm cần cổ trắng nõn của cô như phát sáng, vì vậy đôi đồng tử trong mắt anh càng trở nên tối đen, " Đi đến công ty đi."
Lục Tư Hành sửng sốt, "Gần đây cậu đều ở lại công ty sao?"
Lương Dụ Bạch: "Ừm."
Lục Tư Hành nhìn anh qua gương chiếu hậu, tóc anh rủ xuống trán, không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhớ tới lúc nãy ăn tối, anh hình như đã gầy đi một chút
Lục Tư Hành khuyên, "Đừng liều mạng quá."
Lương Dụ Bạch không đáp, anh có vẻ mệt mỏi, mắt nhắm chặt.
"Nhưng gần đây tôi đang ở nhà Tương Tư," Lục Tư Hành hỏi Lục Tương Tư, "Trong nhà có phòng cho khách không."
Lục Tương Tư quay lại nhìn Lương Dụ Bạch, nhẹ nhàng đáp: "Có ạ."
Có một phòng trống cạnh phòng của Lục Tương Tư.
Cô tắm rửa xong định xuống nhà uống nước.
Trên hành lang, Lục Tư Hành đang nghe điện thoại, trên tay cầm một bộ quần áo.
"Em mang quần áo qua cho Lương Dụ Bạch đi."
Lục Tương Tư nhận lấy quần áo, gõ gõ cửa phòng.
Không có động tĩnh gì.
Cô thử ghé vào cánh cửa, cũng không nghe thấy tiếng nước, cô do dự vài giây rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không bật đèn.
Ánh sáng ở hành lang mờ ảo, dịu nhẹ, phác họa lên bóng người đang nằm trên ghế sô pha.
Anh nằm bất động trên ghế sô pha.
Lục Tương Tư ngập ngừng gọi anh: "Anh Dụ Bạch."
Anh cũng không phản ứng.
Cô bước từng bước chậm rãi, nhẹ nhàng đến gần anh.
Nhất thời cũng quên bật đèn.
Ánh sáng thưa dần cho đến khi bóng cô che khuất khuôn mặt anh.
Cách khoảng nửa mét.
Trong ánh sáng yếu ớt, nước da của anh trắng lạnh, không có một chút huyết sắc, mí mắt dưới có quầng thâm nhàn nhạt, hai gò má gầy gò. Trong không gian yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
Lương Dụ Bạch đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất lạnh, như băng đá lướt qua cổ họng "Sao vậy?"
Cô giật mình mà lùi về sau hai bước.
Lúc này anh mới mở mắt ra.
Lục Tương Tư sửng sốt một chút, "Anh Dụ Bạch, anh còn chưa tắm sao?"
Lương Dụ Bạch: "Chưa."
Cô đặt bộ đồ ngủ trong tay xuống giường, "Đây là đồ ngủ, anh có thể thay."
Hắn vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, lãnh đạm, "Ừ."
Lục Tương Tư để quần áo xuống, không nhìn anh nữa, xoay người bước ra ngoài. Bước tới cửa, nghe thấy tiếng động phía sau. Khi cô mở cửa ra, rồi chuẩn bị đóng cửa lại, trong phòng bóng đèn chợt bật sáng.
Cô vô thức nhắm mắt lại.
Cửa lại được mở ra.
Lương Dụ Bạch đứng bên cạnh giường, ánh mắt dừng ở bộ đồ ngủ.
Hẳn là anh đang nói với cô, dù sao ở đây cũng không còn ai ngoại trừ hai người.
"Buổi tối đi ngủ nhớ khóa kỹ cửa."
Lục Tương Tư hơi sững sờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Anh ngủ ngon."
Cô đóng cửa lại.
Lương Dụ Bạch mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm tấm cửa, bên tai vang lên tiếng đóng cửa phòng bên cạnh. Hô hấp của anh trở nên nặng nề, động tác lấy quần áo rất mạnh, như đang phải kiềm chế một điều gì đó.
Trong phòng tắm, nước lạnh được bật ở mức mạnh nhất.
Anh từ từ nhắm hai mắt lại, thở hổn hển.
Đêm nay anh không hề ngủ.
Nghĩ đến cô đang ở ngay phòng bên cạnh, lý trí của anh liền biến mất.
Vì vậy, anh bảo cô khóa cửa.
Bởi vì anh sợ rằng mình sẽ không thể kìm nén được.
Lý trí từ lâu đã bị trầm luân cắn nuốt, hóa thành hư ảo. Ở trước mặt cô, anh chỉ có thể duy trì sự bình tĩnh ngoài mặt. Đằng sau khuôn mặt thản nhiên đó, chính là nội tâm sâu thẳm với trái tim đang run rẩy mãnh liệt.
Anh đối mặt với bóng tối.
Trong không gian yên tĩnh.
Linh hồn anh như đã rời đi.
Anh chợt nhận ra.
Anh làm gì có linh hồn.
Linh hồn của anh đã sớm trao cho cô.
-
Ngoài cửa sổ, trời đang mưa.
Dự báo thời tiết cho biết sắp tới sẽ có bão.
Lục Tương Tư nằm trên giường không muốn nhúc nhích.
Ngoài cửa có tiếng bước chân đi lại.
Là tiếng của Lục Tư Hành: "Trực tiếp đưa cậu đến công ty?"
Lương Dụ Bạch: "Ừ."
Lục Tư Hành trầm mặc một lúc, cuối cùng đem những lời muốn nói ra thu trở lại, anh nói: "Đi thôi."
Lương Dụ Bạch liếc nhìn lên lầu, "Không gọi cô ấy dậy à?"
"Gọi làm gì, các cô gái nhỏ ở tuổi này rất thích ngủ nướng." Lục Tư Hành vội vàng, cũng không để ý đến sự kỳ lạ của Lương Dụ Bạch, anh khi nào thì lại đi quan tâm người ta có thức dậy hay không?
Lương Dụ Bạch mím môi, giả vờ thản nhiên nói: "Đi thôi."
Cửa đóng lại.
Lục Tương Tư lại chìm vào giấc ngủ.
Trong suốt kỳ nghỉ hè, cô giành phân nửa thời gian ngủ nướng.
Cuối tháng 8, Lục Tương Tư nhận được giấy báo nhập học của đại học Nghi Ninh.
Đầu tháng chín.
Ngày báo danh của sinh viên năm nhất đại học Nghi Ninh.
Lục Yến Trì tiện đường đưa Lục Tương Tư đến Nghi Ninh.
Vì sao lại dùng từ tiện đường vì Lục Yến Trì đã nộp đơn xin thay đổi cơ sở học cho Lục Tương Tư, ban đầu ở khu Lâm Loan sau chuyển đến khu Tân Dương.
Khi tới dưới khu ký túc xá nữ.
Lục Yến Trì ngồi trong xe, để Sầm Tuế và Lục Tương Tư lên lầu.
Bởi vì nhà cô gần đây, Lục Tương Tư cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ mang một ít quần áo và đồ dùng cá nhân, vali của cô cũng không đủ lớn để cô có thể mang nhiều đồ.
Sầm Tuế dọn giường cho cô.
Lúc này, một người bạn cùng phòng của cô cũng đến.
Lục Tương Tư hơi sửng sốt.
Người bạn cùng phòng nhìn thấy cô, cũng sững sờ.
Sầm Tuế nghĩ các cô xấu hổ, liền bảo, "Tương Tư, sao lại không nói lời nào?"
Lục Tương Tư phản ứng lại, "Xin chào, tôi tên là Lục Tương Tư."
"Giang Mộng." Cô ấy nhìn thẳng Lục Tương Tư chằm chằm.
Lục Yến Trì lát nữa còn có tiết dạy, Sầm Tuế vội vàng ném lại một câu " Cùng bạn học ở chung vui vẻ nhé, nếu có việc gì nhớ gọi điện cho ba con, mẹ đi trước đây." rồi rời đi.
Không khí trong phòng ngủ thật kỳ quái.
Giang Mộng vẫn nhìn Lục Tương Tư chằm chằm.
Giống như lần đầu hai người gặp nhau.
Lại cũng không giống.
Tóc của cô ấy đã chuyển từ xám bạc thành tím khói.
Trông thế nào cũng không giống người dễ ở chung.
Lục Tương Tư nhớ tới ngày thi tuyển sinh đại học ngày hôm đó, cô ấy ở trong nhà vệ sinh nói chuyện với cô, câu đầu tiên là — "Hà An chính là thích kiểu người như cậu, bộ dáng xinh đẹp thành tích lại tốt."
Cô trầm mặc một hồi, "Cậu so với tôi còn xinh đẹp hơn."
Giang Mộng vốn đã tiến vào trạng thái chiến đấu, không ngờ đối phương lại nói một câu như vậy.
Cô ấy vén tóc lên và bắt đầu phá lên cười.
Lục Tương Tư : "..."
Thật không thể hiểu nổi.
Lục Tương Tư không biết phải nói gì, nên cô chỉ đơn giản trở lại chỗ của mình, ngồi nghịch điện thoại. Giang Mộng cũng kéo ghế ngồi bên cạnh cô, quen thuộc cùng Lục Tương Tư nói chuyện.
Chủ yếu là cô ấy nói, Lục Tương Tư lắng nghe.
Theo lời của cô ấy, Lục Tương Tư biết được đây là một phòng hỗn hợp, hai người khoa nghệ thuật và hai người khoa quảng cáo, Giang Mộng học khoa nghệ thuật.
Các sinh viên năm nhất Đại học Nghi Ninh báo danh trong vài ngày.
Hai bạn cùng phòng khác chưa đến, trong ký túc xá chỉ có hai người bọn họ.
Lục Tương Tư cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng, "Có thể cậu đã hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với Hà An, chỉ là bạn học bình thường thôi."
Giang Mông: "Tôi biết."
Dừng lại một chút, cô ấy nói: "Hà An đã nói với tôi cậu ấy và cậu chỉ là bạn học bình thường."
"Hà An nói với cậu ư?"
"Đúng vậy, cậu ấy đã nói như vậy."
Lục Tương Tư mông lung không nhớ rõ bộ dạng Hà An như thế nào, chỉ có thể mơ hồ nhớ được hình dáng. Dù sao, hiểu lầm đã được giải trừ. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại đột nhiên sáng lên.
Cô nhìn chằm chằm vào tên người gọi mà không tin vào mắt mình.
Giang Mộng đang chơi game thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, huých huých khuỷu tay Lục Tương Tư: "Điện thoại của cậu đang đổ chuông kìa."
Lục Tương Tư từ trên ghế đứng lên.
Cô đi ra ban công, đóng cửa lại.
m thanh từ trò chơi nhỏ đi nhiều.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mới trả lời điện thoại, "Anh Dụ Bạch."
Lương Dụ Bạch đứng ở tầng dưới trong ký túc xá nữ, vô cảm với ánh mắt của những nữ sinh đi qua, anh đang khó chịu muốn chết cho đến khi cô tiếp điện thoại, giọng nói của cô văng vẳng bên tai anh.
Sự kiên nhẫn của anh tăng lên một chút, "Em đang ở đâu?"
Lục Tương Tư: "Em đang ở trường."
"Tôi biết."
"A?"
"Chỗ nào ở trường?"
Lục Tương Tư trả lời, "Ký túc xá, có chuyện gì vậy ạ?"
Có một cô gái đi đến trước mặt anh, màn hình điện thoại hướng lên, hai mã QR lóe sáng.
Sự kiên nhẫn của Lương Dụ Bạch cuối cùng cũng cạn kiệt, anh không vòng vo quanh co mà nói thẳng "Tôi đang ở dưới lầu ký túc xá của em, xuống đây đi."
Cúp điện thoại.
Anh nhìn cô gái đối diện.
"Bạn gái tôi chuẩn bị xuống đây."
Cô gái đỏ mặt, nửa xấu hổ nửa mất mặt mà bỏ đi.
Chưa đầy nửa phút sau.
Lục Tương Tư đã ở trước cửa ký túc xá.
Cô dáo dác nhìn xung quanh.
Lương Dụ Bạch từ trong bóng tối đi về phía cô.
Lục Tương Tư đột nhiên mở to mắt, bộ dáng như cũ không dám tin "Anh Dụ Bạch, sao anh lại ở trường em?"
Lương Dụ Bạch không trả lời mà hỏi lại, "Em ăn tối chưa?"
Anh nhận được đáp án là chưa.
Anh xoay người, "Đi thôi."
Lục Tương Tư khó hiểu mà đứng ngốc tại chỗ.
Giọng anh trong không khí nóng nực lại càng trở nên lạnh lùng: "Lục Tương Tư."
Cô theo sát anh, "Anh ơi, anh với em cùng nhau ăn cơm thật sao?"
Lương Dụ Bạch nói, "Em còn nợ tôi một bữa cơm."
Cô nói với anh lúc chân cô bị trẹo.
Suýt nữa thì cô đã quên mất.
Lục Tương Tư nhíu mày, "Nhưng em và bạn cùng phòng đã hẹn cùng nhau ăn tối."
Lương Dụ Bạch dừng lại bước chân.
Đèn đường sáng tỏ, trong mắt anh là ý lạnh lan tràn "Em chọn đi."
Lục Tương Tư hơi ngẩng đầu lên, không dám thở mạnh: "Dạ?"
Lương Dụ Bạch: "Đi ăn với ai."
Vốn dĩ cô muốn nói đi ăn cùng nhau, nhưng nghĩ đến tính cách lãnh đạm của anh, cho nên lắc lắc đầu, cô nói: "Em sẽ gọi điện thoại cho Giang Mộng."
Lương Dụ Bạch nheo mắt lại, "Giang Mộng?"
"Bạn cùng phòng của em," lúc chờ điện thoại được kết nối,cô nói "Em sẽ đi ăn tối với anh."
Cô quay lưng lại nói chuyện với bạn cùng phòng.
Đồ cô đang mặc trên người chính là một trong những món quà tốt nghiệp mà Lục Tư Hành tặng cô.
Một chiếc váy trắng.
Phác họa nên vòng eo tinh tế của cô.
Lương Dụ Bạch chưa từng nghĩ tới.
Một ngày nào đó anh thậm chí sẽ ghen tị với một chiếc váy.
Nó quấn quanh vòng eo cô, làn da cô.
Mà anh chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
2423 words
27/03/2022