Edit: Tiểu Anh
Cuộc gọi của Lục Tương Tư kéo dài trong vòng hai phút.
Sau khi cuộc gọi cắt đứt, cô cất điện thoại đi.
Lương Dụ Bạch đứng dưới ngọn đèn đường, bóng lưng mảnh khảnh, khuôn mặt anh ẩn hiện trong bóng tối, vẻ mặt lạnh lùng, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay lóe lên ánh đỏ.
Thấy cô quay lại, anh ném tàn thuốc vào thùng rác: "Xong chưa?"
Lục Tương Tư bỏ điện thoại vào túi, "Rồi ạ, Giang Mộng nói cô ấy sẽ tìm người khác ăn cơm cùng."
Anh khẽ nhướng mày : "Ừm."
Lục Tương Tư đi bên cạnh anh, "Anh ơi, anh muốn ăn gì?"
Lương Dụ Bạch không có hứng thú với đồ ăn, hoặc là nói, trước khi gặp Lục Tương Tư, cuộc sống của anh thật tẻ nhạt, vô vị, như ao tù nước đọng. Sau khi gặp Lục Tương Tư, cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được vẻ đẹp nhân gian.
Anh hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Lục Tương Tư: "Gần trường học có chỗ nào bán đồ ăn ngon không ạ?"
Lương Dụ Bạch suy nghĩ một chút, "Có phố ăn vặt."
Hai mắt cô sáng lên, "Chúng ta đi đến đó đi! "
Ở phố ăn vặt cái gì cũng có.
Hai người tùy ý tìm một nhà hàng để ăn, sau khi ăn xong, Lương Dụ Bạch đưa cô về.
Đến gần siêu thị.
Lục Tương Tư khát nước nên dừng lại trước máy bán nước tự động.
"Anh Dụ Bạch, anh muốn uống gì không?"
Lương Dụ Bạch: "Nước khoáng."
Cô nhập số tương ứng với nước khoáng và số tương ứng với Coca.
Có tiếng vật nặng lần lượt rơi xuống thùng lấy nước của máy bán nước tự động.
Lục Tương Tư cúi xuống, cho tay vào thùng lấy nước.
Nhận thấy cô vẫn duy trì động tác ngồi xổm, Lương Dụ Bạch bước lên trước, "Không lấy ra được sao?"
Cô nhăn mặt, "Lon Coca hình như bị mắc kẹt rồi ạ."
Anh nhướng mày, cũng ngồi xổm xuống.
Khoảng cách gần hơn so với khi họ đang đứng.
Anh cúi đầu.
Cô có thể thấy quai hàm anh nghiến chặt, căng thẳng.
Cảm thấy lon Coca có thể di chuyển.
Cô thu hồi tầm mắt, mỉm cười: "Di chuyển rồi."
Hơi thở của cô ấm áp, phả lên cằm anh.
Sắc mặt Lương Dụ Bạch không được tốt, ánh mắt ngưng trọng.
Anh phải kiềm chế.
Chỉ cần cúi đầu xuống, trong vòng 10 cm anh có thể hôn lên môi cô.
Chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của cô.
Anh đột ngột đứng dậy.
Lục Tương Tư khó hiểu nhìn anh, "Anh ơi?"
Lại là kiểu xưng hô này.
Giống như một lời cảnh báo.
Nhắc nhở anh không được vượt qua vùng cấm.
Lương Dụ Bạch hít sâu một hơi, "Em tránh sang một bên đi, tôi sẽ lấy."
Lục Tương Tư lo lắng đứng thẳng người dậy.
Lương Dụ Bạch sau đó ngồi xổm xuống.
Lon Coca thực sự bị mắc kẹt ở thùng lấy nước.
Anh đứng dậy, dùng chân đá vào thùng lấy nước.
Sau đó bên trong thùng phát ra tiếng vang.
Anh cúi xuống lấy lon Coca và nước khoáng ra.
Một tay anh cầm chai nước khoáng, tay kia anh mở khoen sắt của lon Coca rồi đưa cho Lục Tương Tư.
Lục Tương Tư chưa bao giờ thấy ai mở lon nước ngọt bằng một tay.
Ngón tay thon dài cầm vào rồi rút ra dễ dàng, động tác uyển chuyển, lưu loát cộng với hơi thở lạnh lẽo toát ra từ cơ thể anh, làm người ta có cảm giác kiêng nể.
Tầm mắt cô dừng lại trên tay anh.
Thất thần trong chốc lát.
Lương Dụ Bạch hỏi: "Em không cần dùng ống hút sao?"
Cô nhìn chằm chằm vào lon Coca trước mặt, "Em quên mua."
Cô đứng quay lưng về phía máy bán hàng tự động còn Lương Dụ Bạch đứng đối diện với cô.
Cô quay ra định mua ống hút.
Ngay lúc đó, anh đưa tay ra.
Giống như một cảnh phim quay phim quay chậm, đến mức làm cô ngừng thở. Cô chỉ thấy tay anh đang tiến lại gần cô, tựa hồ như trong giây tiếp theo, anh sẽ chạm vào mặt cô.
Tuy nhiên, thực tế là thực tế, phim là phim.
Thực tế.
Tay Lương Dụ Bạch vòng qua người cô rồi ấn vào ô vuông số chín trên máy bán hàng tự động.
Cổ tay anh vô tình lướt qua vành tai cô.
Còn nội tâm cô thì như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đôi tai trắng nõn bừng lên một màu đỏ mơ hồ.
Cô cúi đầu.
Cảm nhận được trái tim mình đập có chút nhanh quá mức.
Trong tầm mắt cô.
Vẫn là bàn tay đó.
Anh với tay tới, đầu ngón tay cầm một cái ống hút.
"Uống đi."
Giọng nói vẫn lạnh lùng trước sau như một.
Lục Tương Tư chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn anh, khẽ dạ.
Lương Dụ Bạch xoay người đi.
Khi đối mặt với màn đêm, khóe miệng anh khẽ nhếch lên một đường cong vui vẻ.
Kiềm chế không phải là một lựa chọn tốt.
Vì vậy, anh đã thử.
Lấy cớ là nhập số máy bán nước tự động, chạm vào làn da cô.
Mềm mại hơn cả trong tưởng tượng của anh.
Cùng với.
Anh thấy được.
Vành tai cô đỏ bừng.
Anh thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng toàn bộ cơ thể cô phiếm hồng sẽ trông như thế nào.
Vọng tưởng, là được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc cho tới khi đạt được khát vọng mới thôi.
Hai người họ, mỗi người trong lòng đều có ý nghĩ đen tối.
Vừa mới nhập học, trong trường có rất nhiều tờ rơi quảng cáo.
Dọc theo đường đi, Lục Tương Tư nhận được không ít, lại có người đưa cho cô một cái, cô cầm lấy, liếc nhìn tờ rơi, giọng nói có chút phấn khích: "Trốn thoát khỏi mật thất?"
Lương Dụ Bạch liếc cô một cái: "Muốn đi?"
Cô mấp máy môi, muốn gật đầu, nhưng lại sợ mình phiền phức.
Anh nhìn thấy sự do dự của cô, "Em muốn đi thì đi."
Lục Tương Tư chớp chớp mắt: "Có vẻ rất thú vị."
Lại nói, "Em sẽ đi cùng bạn cùng phòng sau khi khai giảng."
Cô vừa nói xong, Lương Dụ Bạch cau mày, anh rút tờ quảng cáo trong tay cô ra, nhìn qua, cách trường không xa . Đôi mắt anh khẽ nheo lại, nhưng giọng nói không thể hiện một tia cảm xúc nào: "Hỏi lại em lần nữa, em có muốn đi không?"
Sau vài giây im lặng, cô mới thành thật gật đầu: "Em muốn đi."
Lương Dụ Bạch: "Vậy thì đi "
Lục Tương Tư không thể tin được. "Anh Dụ Bạch, anh đi cùng em sao?"
Giọng điệu anh thờ ơ: "Em không muốn đi sao?"
Lục Tương Tư: " Muốn ạ."
Lương Dụ Bạch nói, "Vậy thì đi."
Gương mặt anh lãnh đạm, nhưng lại có một chút ý tứ đe dọa. Khiến cô ấy không thể từ chối.
Mật thất ở ngay sát cổng trường.
Lương Dụ Bạch dễ dàng tìm thấy cửa vào, vừa bước vào liền có người tiếp đón họ.
Anh trao quyền quyết định cho Lục Tương Tư.
Lục Tương Tư rối rắm chọn lựa, cuối cùng chọn một căn mật thất có độ khó vừa phải.
Trước khi bước vào căn mật thất, nhân viên đã bịt mắt họ lại.
Giọng của nhân viên vang lên, "Hãy đặt tay lên vai người phía trước."
Nghe vậy, Lục Tương Tư liền giơ tay lên.
Người nhân viên đặt tay cô lên vai Lương Dụ Bạch.
Bị bịt mắt.
Hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Lương Dụ Bạch cảm nhận được hai bàn tay đang đặt trên vai anh.
Cái chạm đầu tiên.
Không phải của cô.
Lần thứ hai mới là cô.
Cô cẩn thận thăm dò, rồi sau đó do dự mà kiên quyết đặt tay lên vai anh.
Không còn là hy vọng xa vời nữa.
Cô chủ động chạm vào anh.
Linh hồn lang thang, cô độc của anh đã nằm trong lòng bàn tay cô.
Linh hồn của anh cùng với lý trí của anh đã bị lấy mất bởi đôi tay cô.
Khoảnh khắc này.
Ngay cả khi cô muốn trái tim của anh, anh cũng có thể dùng dao mà móc nó ra, cam tâm tình nguyện hai tay dâng lên cho cô.
Chiếc bịt mắt đã được tháo ra.
Việc khôi phục lại tầm nhìn rõ ràng đã làm lý trí anh trở lại.
Có một cái lồng sắt bao quanh.
Giam cầm lấy bọn họ.
Nhân viên cửa hàng là người ngoài cuộc, theo dõi bọn họ từ bên ngoài lồng sắt, "Tất cả manh mối để trốn thoát đều giấu ở bên trong, các bạn cần phải tìm tất cả thông tin, tổng hợp lại sao cho đúng quy luật, sau đó mới có thể tìm được cách thoát khỏi mật thất."
Anh ta nói xong liền rời đi.
Chỉ còn Lương Dụ Bạch và Lục Tương Tư ở lại.
Lục Tương Tư nhanh chóng nhập vai, lăn qua lộn lại tìm kiếm manh mối.
Cô ngồi vào cái bàn phía trước, đèn bàn chiếu vào cuốn sách trước mặt, lông mày cô nhíu lại, ảo não cầu cứu anh, "Anh ơi, hình như đây là toán cao cấp, em không làm được."
Lương Dụ Bạch nghiêng người qua.
Anh nhìn qua.
Cầm lấy bút tính toán theo công thức, lấy được đáp án.
Lục Tương Tư thở phào nhẹ nhõm, "Thật may là anh biết làm câu hỏi này, nếu em và bạn cùng phòng đến đây, có lẽ sẽ bị kẹt ở ngay bước đầu tiên."
Lương Dụ Bạch đứng bên cạnh cô.
Còn cô ngồi.
Lớp vải màu trắng ôm trọn bầu ngực đầy đặn của cô.
Bàn tay đang buông thõng của anh lặng lẽ siết chặt lại.
Anh hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh và kiềm chế "Ba em chưa bao giờ dạy em toán cao cấp sao?"
Ba của Lục Tương Tư, Lục Yến Trì, là giáo sư toán cao cấp của Đại học Nam Thành.
Hơn nữa.
Ông ấy cũng là giáo viên toán cao cấp của Lương Dụ Bạch trong học kỳ này.
Anh nhận ra sau khi xem thời khóa biểu.
Lục Tương Tư dụi dụi mắt, trong lời nói có chút ngượng ngùng: "Điểm môn toán của em lúc nào cũng kém nhất trong tất cả các môn. Ba nói nếu em thừa hưởng một phần mười tài năng toán học của ông thì nhất định đã vào được Nam Đại rồi."
Cô chống cằm, vừa nói vừa cười.
Không có chút hối tiếc hay ảo não.
Tựa như học ở trường đại học nào đối với cô cũng không quan trọng.
Không được xuất sắc như ba cũng không quan trọng.
Lương Dụ Bạch khẽ nhếch khóe môi, "Thật tốt."
Đây là lần đầu tiên Lục Tương Tư nhìn thấy anh cười, nhưng lại là một nụ cười cô đơn, tẻ nhạt, trái tim cô nhói đau: "Mỗi lần thi xong, nhìn thấy điểm toán của em, ba em liền đau đầu, anh này, thành tích của anh tốt như vậy, hẳn là ba anh rất vui nhỉ? "
Lương Dụ Bạch nghĩ về ba mình.
Hai người họ rất ít khi nói chuyện với nhau.
Anh vốn là người kiệm lời, Lương Diệc Phong cũng vậy.
Ngày mà hai người trò chuyện nhiều nhất là ngày trước khi anh đến công ty thực tập.
Khi lên mười, Lương Dụ Bạch đã được đưa về nhà cũ của Lương gia và được Lương lão gia đích thân dạy bảo.
Anh không có thời gian ở bên ba mẹ nên cũng rất ít khi nói chuyện với họ.
Vì vậy, ngày hôm đó, khi ba anh hỏi anh, "Gần đây mọi chuyện thế nào rồi?"
Cả hai đều sững sờ trong vài giây.
Họ đã trở nên xa lạ đến mức ngay cả khi trò chuyện cũng phải dùng những câu khách sáo. Tuy nhiên, Lương Dụ Bạch không có nhiều cảm xúc, bản chất anh không thích giao tiếp với người khác, thiếu thốn tình cảm đến mức ngay cả cha mẹ anh cũng keo kiệt mở miệng nói chuyện.
Lương Dụ Bạch: "Ba hẳn là biết, ngày mai con sẽ đến Lương thị."
Lương Diệc Phong: "Ta biết."
Lương Dụ Bạch do dự trong chốc lát.
Lương Diệc Phong nói: "Ta ở đây không phải để quan tâm con. Thực tế, sự quan tâm của ta đã dành hết cho mẹ con. Và ta nghĩ con trai ta cũng không cần những thứ tình cảm sướt mướt, nông cạn này đâu."
Từ nhỏ đến lớn, không biết bao nhiêu người đã nói anh và Lương Diệc Phong giống nhau.
Không chỉ giống từ ngoại hình, mà còn cả tính cách và cách đối nhân xử thế.
Anh khẽ nhướng mi, lạnh lùng nhìn ba của mình, "Con đương nhiên hiểu."
"Ta tìm tới con, chỉ là để nhắc nhở con." Lương Diệc Phong nói, "Con là con trai của ta, nếu như con quyết định tiếp quản Lương thị, vậy thì ta mong con quản lý cho tốt, nếu không thể làm được thì hãy rời đi, ta không muốn đến tuổi này mà còn phải giải quyết rắc rối của con."
Điều ông ấy cần là một đứa con trai hoàn hảo.
Cho đến nay.
Lương Dụ Bạch đã làm đúng những gì ông ấy muốn.
Lương Dụ Bạch khẽ giật giật khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm, vẫn là câu nói kia: "Con đương nhiên hiểu."
Ba và con trai vốn dĩ nên là những người thân thiết nhất, vậy mà đoạn đối thoại của họ lại lạnh nhạt như một cuộc giao dịch.
Mà cả hai người, ai cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nghĩ đến ngày đó, Lương Dụ Bạch lại bật cười, "Ba tôi luôn rất thoải mái."
Anh còn có một chị gái và một em gái.
Lương Diệc Phong cũng không quan tâm đến bất kỳ ai.
Trong mắt ba anh chỉ có vợ ông, Chung Niệm.
Nhưng nụ cười của anh không thể hiện sự hạnh phúc, Lục Tương Tư cực kỳ căng thẳng, vội vàng đổi chủ đề: "Anh ơi, mau tìm manh mối rồi ra ngoài đi."
Cô quay lưng về phía anh tìm vài đồ vật.
Trong lồng sắt, chỉ có ngọn đèn trên bàn được thắp sáng.
Bóng tối tràn vào từ bốn phương tám hướng.
Làn da sau gáy cô càng trở nên trắng hơn trong bóng tối, giống như mảnh đất tuyết phủ vô tận.
Mà anh trời sinh là một tòa núi băng.
Họ sinh ra đã định sẵn là giành cho nhau.
Khuôn mặt Lương Dụ Bạch vô cảm, ánh mắt rực lửa nhìn bóng lưng cô.
Anh đột nhiên thấy nghi hoặc.
Anh, tại sao phải ra ngoài?
Đây chẳng phải là nơi tốt nhất để giam cầm cô ư?
----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc dù tôi nói điều này hơi muộn nhưng Tiểu Bạch không phải là một kẻ biến thái, cậu ấy chỉ là bị bệnh mà thôi, cậu ấy sẽ không làm những việc trái pháp luật đâu.
2610 words
27/03/2022