Edit: Tiểu Anh
Rất nhiều thứ bừa bộn chất đống trên chiếc bàn cạnh tường.
Lục Tương Tư đến gần, chân cô giẫm lên thứ gì đó.
Cô cúi đầu.
Đó là một tờ giấy bị vo tròn.
Cô theo bản năng nhìn về phía Lương Dụ Bạch.
Anh bước đến, đôi tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của anh cầm lấy tờ giấy bị vo viên rồi trải nó ra.
Tờ giấy được mở ra, những nếp gấp rõ ràng xuất hiện trên mặt giấy, ánh sáng mờ ảo chiếu vào bản đồ được vẽ bên trên, từng manh mối bị che dấu đều được khoanh tròn.
Tiến trình ngay lập tức hoàn thành được năm mươi phần trăm.
Mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Đây không phải điều anh hy vọng.
Nhưng anh phải làm như vậy.
Anh không thể yên tĩnh không một tiếng động mà chiếm lấy cô, cũng không có cách nào giấu cô trong bóng tối.
Cô không thuộc về bóng tối.
Đó là lý do tại sao anh luôn khao khát cô.
Sau đó tiến độ rất nhanh, tuy có nhiều manh mối nhưng lời gợi ý rất đơn giản và rõ ràng, có vài chỗ hơi khó khăn, Lương Dụ Bạch cũng có thể dễ dàng giải quyết. Tiến độ cuối cùng đã đạt đến chín mươi chín phần trăm.
Mật mã con số để ra ngoài đã được giải, nhưng chiếc lồng sắt đang giam giữ họ lại không phải là khóa vân tay mà là cửa cảm biến.
Lục Tương Tư nhìn quanh, "Có phải chúng ta đã bỏ sót điều gì không?"
Anh lắc đầu.
Tất cả các gợi ý đều đã được phá giải.
Họ không bỏ qua bất cứ điều gì cả.
Lục Tương Tư hỏi, "Nhưng cánh cửa này là cửa cảm biến, có nghĩa là chúng ta phải tìm thêm một thứ nữa."
Đó là điều khiển từ xa.
Lương Dụ Bạch ngẩng đầu, "Ở đó."
Lục Tương Tư theo lời anh nhìn sang.
Ở góc trên cùng của lồng sắt có một giá để đồ, trong giá đặt một chiếc điều khiển từ xa.
Cô tính toán khoảng cách bằng mắt thường, sửng sốt: "Nó cao quá, phải không ạ?"
Lương Dụ Bạch cố gắng kéo cái bàn, nhưng phát hiện ra bàn đã được cố định xuống đất. Không chỉ bàn, hầu hết đồ đạc trong mật thất này đều là đồ cố định. Thậm chí cả cái ghế.
Thảo nào vừa rồi một cậu sinh viên muốn đến căn mật thất này lại bị chủ cửa hàng từ chối.
Phải cần ít nhất hai người để chơi.
Bởi vì phải có hai người mới có thể lấy được điều khiển từ xa.
Và để lấy được điều khiển từ xa.
Điều cần thiết là người này phải nâng người kia lên.
Lục Tương Tư hiển nhiên đã đoán được, cô đi tới trước mặt anh, vẻ mặt hết cách "Ở độ cao này, xem ra anh phải bế em lên mới lấy được điều khiển từ xa."
Nói xong, cô hơi lo lắng.
Cô nghĩ anh sẽ từ chối.
Nhưng cô không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Thật ra cô không hề biết rằng.
Ngoài việc yêu cầu anh từ bỏ cô, anh sẽ thuận theo tất cả những gì cô muốn, đáp ứng mọi yêu cầu của cô mà không cần suy nghĩ.
Anh đặt tay lên eo cô, giọng nói âm trầm, "Khi nào lấy được thì nói cho tôi biết."
Khi giọng nói của anh phát ra, bàn tay anh dùng sức, nhấc bổng cô lên không trung. Khuôn mặt, cằm, cổ của cô, lướt quá trước mắt anh, cuối cùng xuất hiện trước mắt anh.
Chính là bộ ngực được che phủ bởi lớp áo.
Anh không dám cử động.
Anh không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
"Anh ơi," giọng cô từ trên cao vọng xuống, cô đặt tay lên vai anh, nhìn anh nói, "Em không với tới được, anh nâng em cao lên một chút nữa đi."
Vẫn là kiểu xưng hô đó.
Vẫn là đôi mắt như vậy, không thấy được chút tạp chất nào. Trong veo, sạch sẽ.
Hầu kết của Lương Dụ Bạch ẩn nhẫn lăn qua lăn lại, anh theo lời cô nâng cô lên cao hơn.
Đó là eo của cô.
Hơi thở của anh phả vào eo cô.
Ít nhất, hơi thở của anh đã quấn lấy cô trong một khoảnh khắc.
Lục Tương Tư không nhận ra điều gì cả.
Cô tập trung toàn bộ vào chiếc điều khiển từ xa, khi lấy được nó, cô cúi đầu và hớn hở muốn chia sẻ niềm vui với anh. Ánh mắt cô bất giác rơi vào bàn tay anh.
Bàn tay anh thon dài, mảnh mai, đôi tay mịn màng ấy đang ôm lấy eo cô.
Cách một lớp vải.
Cô đột nhiên muốn biết.
Dưới lớp vải đó, lòng bàn tay anh ấm áp hay lạnh lẽo như tảng băng.
"Em có muốn lên cao hơn nữa không?" Giọng nói ẩn nhẫn mất tự nhiên của Lương Dụ Bạch vang lên, anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu, anh nhìn vào mắt cô, gọi tên cô, "Lục Tương Tư."
Lục Tương Tư lơ đãng dạ một tiếng, sau đó mới phản ứng lại "Em lấy được rồi."
Lương Dụ Bạch thả cô xuống.
Anh như đang chạy thoát khỏi hồng thủy mãnh thú mà lùi về sau hai bước.
Cảm xúc của Lục Tương Tư chùng xuống khi thấy động tác lùi lại của anh.
Nỗi buồn không tên lan tràn trong lòng cô.
Cô không để ý tới khi Lương Dụ Bạch lấy điều khiển từ tay cô, lòng bàn tay anh đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đôi tay run rẩy để lộ ra tâm trạng bất an của anh.
Cửa cảm biến mở ra.
Đèn trong mật thất đột nhiên bật sáng.
Cô bị ánh sáng đột ngột rọi vào làm cho chói mắt, nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, cô nhìn thấy chính là bóng lưng mảnh khảnh và lạnh lùng của anh.
Anh nghiêng mặt lãnh đạm nhìn cô.
Giọng anh khàn khàn: "Lục Tương Tư, đi thôi."
Lục Tương Tư giống như mọi lần đuổi kịp bước chân anh.
Nhưng cô biết rằng có điều gì đó đã thay đổi.
Chẳng hạn như.
Ở thời điểm khi cô cúi xuống nhìn anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
—
Nếu họ vĩnh viễn không thoát ra được, thì có lẽ nào cô sẽ mãi ở trong lồng ngực anh hay không?
Cô sẽ trở thành người duy nhất.
Mãi mãi là duy nhất.
Mãi mãi
Nhưng ra khỏi căn phòng bí mật.
Mỗi người lại có một thân phận khác nhau phải đảm nhận.
Đối với cô, Lương Dụ Bạch là bạn của anh họ cô.
Đối với Lương Dụ Bạch, cô là em gái thân yêu của bạn tốt.
Vào mật thất họ không thể mang theo bất cứ thứ gì, nên cả hai đã đến tủ giữ đồ để lấy những đồ mà họ đã để trong đó.
Điện thoại di động và chìa khóa của họ được để trong túi đồ mà Lục Tương Tư dùng để đựng đồ ăn vặt. Lục Tương Tư đưa túi đồ cho anh, "Anh ơi, anh tự tìm đi."
Lương Dụ Bạch nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình, anh lấy nó đi mà bỏ qua chùm chìa khóa màu xám bạc. Anh không đưa lại túi đồ cho Lục Tương Tư mà tự mình cầm lấy, "Đi thôi, anh đưa em về."
Cô nhẹ dạ một tiếng.
Đưa cô đến dưới lầu ký túc xá.
Lương Dụ Bạch nói: "Lên đi."
Lục Tương Tư nhận lấy đồ, muốn nói lại thôi, cuối cùng cô vẫn như cũ vẫy tay chào tạm biệt anh. Khi đến cửa tòa nhà, cô quay đầu nhìn lại.
Ở tầng dưới của ký túc xá, có rất nhiều cặp đôi yêu nhau đang đứng tâm tình, Lương Dụ Bạch đứng đó một mình, không hài hòa chút nào.
Anh cúi đầu hút một điếu thuốc, làn khói lượn lờ trước mặt anh.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, anh ngước lên nhìn cô.
Nhìn trộm bị bắt gặp, cô thoải mái vẫy tay chào anh.
Không biết là do sắc trời quá tối, hay lòng cô đang rối bời.
Cô dường như thấy anh cười với cô.
Một nụ cười thoáng qua.
Sự dịu dàng hiếm có ấy giống như một ảo ảnh.
Đêm đó, Lục Tương Tư ngủ không ngon.
-
Khóa huấn luyện quân sự cho tân sinh viên tại Đại học Nghi Ninh kéo dài nửa tháng.
Dù đã là tháng 9 nhưng nhiệt độ vẫn ở mức cao, lên tới 40 độ. Lục Tương Tư đang đứng dưới nắng, đối diện với cô, Giang Mộng đang tận hưởng bóng râm dưới tán cây.
Khoa nghệ thuật học quân sự cùng khoa quảng cáo.
Giang Mộng đưa ra đơn xin miễn học quân sự, liền tránh được một kiếp.
Lục Tương Tư vô cùng hối hận, khi ba cô hỏi cô có muốn viết đơn miễn tham gia huấn luyện quân sự hay không, cô đã từ chối mà không cần suy nghĩ.
Tiếng còi vang lên, cơ thể căng ra của mọi người lúc này mới được thả lỏng, đồng loạt đi đến một góc lấy nước.
Lục Tương Tư bước đến chỗ Giang Mộng, nhận lấy nước cô ấy đưa tới.
Giang Mộng cười nhạo cô: "Với thân hình nhỏ bé này, cậu có thể chịu đựng được bao lâu?"
Lục Tương Tư chống cằm lên chai nước khoáng, "Mình không biết nữa."
Giang Mộng: "Nếu không cậu đợi đây đừng đi, trực tiếp nói với thầy huấn luyện là cậu bị say nắng đi. "
Đôi mắt của Lục Tương Tư trống rỗng, cô lơ đãng nhìn vào khoảng không, cất giọng rầu rĩ: "Vậy thì cũng chỉ có thể tránh huấn luyện quân sự hôm nay, tránh được mùng một cũng không tránh được mười lăm."
Giang Mộng: "Ai bảo cậu không viết đơn xin miễn học quân sự?"
Lục Tương Tư quay đầu lại, "Đừng nói chuyện đó với mình, hiện tại mình đang rất hối hận đây."
Thấy cô suy sụp như vậy, Giang Mộng ngược lại khoái chí cười.
Thời gian nghỉ ngơi ít ỏi qua đi.
Lục Tương Tư lê cơ thể mệt mỏi của mình trở lại dưới ánh nắng mặt trời tiếp tục phơi nắng.
Kết thúc ngày thứ nhất, Lục Tương Tư trở về ký túc xá nằm ở trên giường không muốn động đậy.
Cho đến khi điện thoại đổ chuông.
Cô không xem tên người gọi, yếu ớt trả lời :"Xin chào."
"Là tôi."
Giọng nói lạnh như băng truyền đến bên tai cô.
Lục Tương Tư ngồi dậy, "Anh Dụ Bạch."
Lương Dụ Bạch: "Em có thấy một chùm chìa khóa xe không?"
Cô mơ hồ, "Chìa khóa xe ư?"
Lương Dụ Bạch lời ít ý nhiều nói: "Tối hôm qua ở mật thất, hình như nó ở trong cái túi đựng đồ ăn vặt của em, tôi đã quên cầm đi."
Lục Tương Tư bò xuống giường, cô lật túi ra.
Quả nhiên, có một chùm chìa khóa ô tô màu xám bạc nằm ở bên trong.
Cô nói: "Có ạ, bây giờ anh muốn lấy sao?"
"Không," Lương Dụ Bạch nói, "Vài ngày nữa tôi sẽ tới tìm em."
Cuộc gọi kết thúc.
Cô nhìn mình trong gương, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hành động vô tình của anh đã cho họ một cơ hội gặp lại nhau.
Sau khi tắm xong, Giang Mộng giục cô: "Cậu mau đi tắm đi."
Lục Tương Tư lấy trong tủ ra một bộ quần áo, đi vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa trở ra, đèn trong ký túc xá đã tắt, nhưng ba người vẫn đang nhiệt tình tán gẫu.
"Giang Mộng, bạn trai của cậu học trường nào?"
"Ngay cạnh trường chúng ta, Nam Đại."
"Phân khu Nam Đại bên cạnh hình như có chuyên ngành tài chính và khoa học máy tính phải không? Bạn trai của cậu học ngành gì?"
"Tài chính."
Lục Tương Tư ngẩn ngơ nhớ lại, Lương Dụ Bạch cũng học tài chính.
Như thể đoán được cô đang nghĩ gì, giây tiếp theo, tên của anh đã được nhắc đến.
"Cậu có biết Lương Dụ Bạch học khoa tài chính của Nam Đại không?" Vương Tư Kỳ nói, "Hồi trước mình và anh ấy học cùng trường cấp 3. Anh ấy là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái. Anh ấy có điểm số tốt cùng với gia thế tốt nhất. Điều quan trọng là ngoại hình của anh ấy, phải hình dung như thế nào nhỉ... "
"Rất xấu sao?"
Ha, Vương Tư Kỳ khịt mũi cười lạnh, "Mình chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn anh ấy."
Giang Mộng không quan tâm, "Đẹp trai như thế nào, có đẹp trai bằng bạn trai mình không?"
Lục Tương Tư nghĩ nghĩ một chút.
Cô liền đưa ra một câu trả lời tiêu cực trong lòng mình.
Vương Tư Kỳ vẫn muốn tranh luận với cô ấy.
Phòng Duyệt lên tiếng: "Tắt đèn đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của mình."
Hai người đột nhiên im lặng.
Động tác trên giường của Lục Tương Tư liền nhẹ hơn nhiều.
Ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi một hồi tiếng còi.
Lục Tương Tư vội vàng chạy đến tập hợp, ánh mặt trời thiêu đốt khiến ý thức của cô có chút không rõ ràng.
Nếu không, làm sao cô có thể nhìn thấy Lương Dụ Bạch xuất hiện ở đây.
Mồ hôi chảy dọc theo thái dương và đọng lại trên hàng mi.
Cô dùng sức chớp chớp mắt.
Không phải ảo ảnh.
Thật sự là anh.
Lương Dụ Bạch đang đứng ở cổng sân thể dục.
Có một vài người đứng bên cạnh anh, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy anh.
Anh thật sự vô cùng nổi bật.
Chỉ cần im lặng đứng đó, không nhìn đến người bên cạnh dù chỉ là cái liếc mắt, anh đã thu hút vô số ánh mắt, dù là thẳng thắn hay rụt rè.
Lục Tương Tư nghĩ về những gì Vương Tư Kỳ đã nói đêm qua.
Phải hình dung về anh thế nào đây?
Cô chợt nhớ tới một bài thơ mà cô đã đọc được khi còn nhỏ.
"Bạch ngọc thuỳ gia lang
Hồi xa độ Thiên Tân
Khán hoa đông mạch thượng
Kinh động Lạc Dương nhân..."
( Lạc Dương mạch - Lý Bạch)
( Dịch thơ:
Chàng trai mặt ngọc nhà ai
Quay xe về đến mạn ngoài Thiên Tân
Ngắm hoa bên phía đường đông
Mà làm kinh động bao lòng Lạc Dương.)
Cô cũng là một trong những người Lạc Dương đó.
Đôi mắt anh luôn lãnh đạm bạc tình, cao cao tại thượng nhưng vậy thì sao?
Người yêu thần và thần yêu người, đó là hai tình cảm hoàn toàn trái ngược nhau.
Người thì ngưỡng vọng, người thì kiêu ngạo .
Cô cũng chỉ là một trong những người đó mà thôi.
Anh tỏa sáng rực rỡ.
Mà cô chỉ có thể ngưỡng vọng.
2589 words
27/03/2022