Edit: Tiểu Anh
Ánh mặt trời chói chang, tiếng ve kêu râm ran.
Lục Tương Tư bị những ánh mắt ngưỡng mộ dành cho Lương Dụ Bạch phớt lờ.
Cô thấy anh vô cảm đón nhận những ánh mắt ấy, thấy anh đi qua hết đám người này đến đám người khác, nhìn thấy anh không vì bất kì ai mà dừng lại.
Trên bầu trời những đám mây nhẹ trôi.
Cô được bao phủ bởi bóng râm.
Anh càng ngày càng đến gần cô hơn.
Khi chỉ còn 10m.
Lục Tương Tư lên tiếng: "Báo cáo."
Thầy huấn luyện: "Nói đi."
Cô mở miệng, giọng nói yếu ớt: "Em cảm thấy không khỏe."
Không đến năm mét nữa.
Cô thầm đếm nhẩm trong lòng.
Một.
Hai...
Thân thể cô không ổn định, lảo đảo như giây tiếp theo có thể ngã xuống đất, đột nhiên eo cô bị siết chặt.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh bên tai, giọng nói của anh rất nhỏ, đều đều không chút cảm xúc, nhưng lại khiến trái tim cô rộn ràng, "Lục Tương Tư, em không sao chứ?"
Cô tựa vào ngực anh.
Chóp mũi ngửi thấy hơi thở thơm mát từ cơ thể anh, cùng mùi thuốc lá quen thuộc.
Giọng cô nhỏ đến không thể nghe được "Anh ơi."
Mặt Lương Dụ Bạch trầm xuống, đôi môi mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng.
Giáo viên huấn luyện đi tới, hỏi: "Em ấy bị sao vậy?"
Lương Dụ Bạch thẳng thắn nói: "Cô ấy không được khỏe, bác sĩ của trường có ở đây không?"
Giáo viên huấn luyện nhìn xung quanh, bên cạnh có người nói: "Bác sĩ vừa quay lại phòng y tế rồi."
Lương Dụ Bạch cúi đầu: "Tôi đưa em đến phòng y tế."
Giáo viên huấn luyện gọi anh lại, ánh mắt cảnh giác: "Cậu là ai?"
Anh muốn cúi đầu xem tình trạng của Lục Tương Tư, nghe thấy vậy, lạnh lùng nói, "Em là anh trai cô ấy."
Giáo viên huấn luyện: "Anh trai em ấy?"
Lục Tương Tư ngẩng đầu phối hợp, "Anh ấy là anh trai em ạ." Nhưng từ lâu cô đã biết rằng nam nữ thụ thụ bất thân, cô cùng Lục Tư Hành cũng sẽ không thân mật như vậy.
Anh chăm sóc cô như em gái của mình.
Cô cũng chỉ có thể tạm thời duy trì mối quan hệ hài hòa ngoài mặt này.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô, thầy hướng dẫn không nghi ngờ gì nữa, yên tâm giao cô cho Lương Dụ Bạch.
Lương Dụ Bạch cúi xuống, ra hiệu cho cô đi lên.
Cô nằm trên lưng anh, vòng tay qua cổ anh.
Sau khi đã cách sân vận động một quãng dài.
Lục Tương Tư chủ động nhận sai, "Anh à, thật ra em không cảm thấy không khỏe."
Anh thản nhiên nói, "Ừm."
Lục Tương Tư thắc mắc, "Anh biết em đang giả vờ sao?"
Lương Dụ Bạch: "Ừ."
Cô trầm mặc trong vài giây, "Vậy tại sao anh không vạch trần em?"
Tại sao lại không vạch trần em?
Vì chỉ cần chuyện liên quan đến em, lý trí của tôi liền biến mất hoàn toàn.
Cô lại hỏi, "Anh phát hiện ra em đang giả vờ khi nào?"
Anh dừng lại bước chân, "Khi em đang nói chuyện với giáo viên huấn luyện."
Lục Tương Tư sửng sốt: "Vậy thì tại sao ..."
Lương Dụ Bạch nói thẳng thừng, "Chẳng phải em không muốn huấn luyện quân sự sao? Nếu đã như vậy thì đừng huấn luyện nữa."
Giọng nói của anh dần trầm xuống, bây giờ anh đã biết sự dung túng của mình đối với cô đến mức nào. Ngay cả chính anh, trời sinh chán ghét ánh mắt trời, chán ghét cảm giác mồ hôi dính trên người, ghét bị người khác chỉ huy, sắp xếp, huấn luyện quân sự bao gồm tất cả những điều này nhưng anh lại tham gia huấn luyện.
Nghĩ là một chuyện, có làm hay không lại là chuyện khác.
Anh luôn là một người rất nguyên tắc.
Nhưng ở trước mặt cô, nguyên tắc ấy lại tan vỡ không chút dấu tích.
Yên lặng một lúc.
Lục Tương Tư lẩm bẩm: "Anh ơi, để em xuống."
Lương Dụ Bạch dừng lại.
Cô xuống khỏi lưng anh.
Sau khi đi vài bước, cô thấy dây giày của mình bị tuột.
"Anh Dụ Bạch, dây giày của em bị tuột, đợi em chút, em buộc lại."
Cô ngồi xổm và cúi đầu xuống buộc lại dây giày. Tóc cô được búi lên và ép lại bởi chiếc mũ, để lộ một vùng da trắng trẻo ở sau gáy. Sạch sẽ và trắng nõn, nhưng có một vài sợi tóc bị dối.
Lòng bàn tay anh khẽ cử động.
Anh không thể kiềm chế được mà gỡ những sợi tóc rối ấy ra.
Một cảm giác vừa mát lạnh, vừa ấm áp xuất hiện trên cổ.
Lục Tương Tư rùng mình, hoảng loạn ngẩng đầu.
Anh thu tay lại, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác đó, mềm mại như bông. Tóc cô được anh chải thẳng ra, nhưng lại quấn lấy trái tim anh.
Không để lại một kẽ hở.
Hóa ra anh không chỉ trao cho cô linh hồn của mình mà ngay cả trái tim anh cũng đã nằm gọn trong tay cô từ lâu.
Anh trầm giọng nói: "Vừa rồi có một con bọ."
Lục Tương Tư sợ hãi kêu lên một tiếng.
Lương Dụ Bạch: "Tôi ném nó đi rồi."
"Nó biến mất là tốt rồi." Cô không chút nghi ngờ, lại ngẩng đầu lên hỏi anh, "Lát nữa chúng ta làm gì đây ạ? Em không muốn trở lại huấn luyện quân sự sớm như vậy, em rất mệt, chân em rất đau vì phải đứng lâu, bây giờ em muốn tìm một chỗ để nằm và nghịch điện thoại."
Lương Dụ Bạch quay lại nhìn cô "Ừm."
Lục Tương Tư khó hiểu, "Ý anh là gì ạ?"
Anh nói "Vậy thì nằm thôi."
Đôi mắt cô mở to, không lên tiếng.
Lương Dụ Bạch nói: "Ở nhà tôi."
Cô càng thêm choáng váng.
Lương Dụ Bạch nhìn cô chằm chằm rồi đột nhiên hỏi: "Em sợ à?"
Cô lắc đầu: "Không."
"Biểu hiện của em có nghĩa là sợ hãi", sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, cố gắng kiềm chế giọng nói xa cách của mình, anh nói, "Nếu em sợ thì có thể nói thẳng, tôi sẽ đưa em đi đến nơi mà em muốn."
Cảm nhận được anh đã hiểu sai ý mình, cô vội vàng nói, "Em chỉ là băn khoăn không biết đến nhà anh có bất tiện không."
Lương Dụ Bạch: "Tại sao lại không tiện?"
Cô chớp mắt: "Không có ai ở nhà sao ạ? Bố mẹ anh, chị gái và em gái của anh."
Bước chân anh dừng lại, mắt anh nhìn vào khuôn mặt cô một lúc, rồi anh nói, "Tôi không sống cùng họ vì vậy sẽ không bất tiện."
Lục Tương Tư hơi choáng váng.
Một câu trả bất ngờ.
-Nhà của Lương Dụ Bạch không quá xa trường.
Ngôi nhà mang đến cho cô cảm giác giống như Lương Dụ Bạch.
Nó lạnh lẽo đến mức đến không vương một hạt bụi.
Nhưng bộ quân phục cô đang mặc chưa được giặt một ngày nay.
Bộ quân phục huấn luyện quân sự bao gồm áo khoác và áo phông ngắn tay, áo khoác rất to, cô lười giặt nó.
Không biết là Lương Dụ Bạch có để ý hay không, nhưng qua lời nói của anh có thể thấy anh để ý tới, bởi vì anh hỏi cô: "Có muốn đi tắm không?"
Cô gượng gạo cúi đầu, "Có ạ."
Anh chỉ sang bên cạnh: "Phòng tắm ở đó."
Cô bước tới, đóng cửa lại.
Tiếng nước róc rách vang lên, nước lạnh dội xuống đầu khiến cô tỉnh táo lại. Nhưng cô cảm thấy tốt hơn là không nên tỉnh táo.
Cô vậy mà đang ở nhà của Lương Dụ Bạch.
Lúc này, lại còn đứng trong phòng tắm của nhà anh.
Cô thà tin rằng đó là một giấc mơ.
Điều chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ đã xảy ra ở hiện thực.
Không đợi cô nghĩ ngợi mông lung hơn.
Tiếng gõ cửa ngoài phòng tắm vang lên.
Giọng nói Lương Dụ Bạch không chút cảm xúc, "Quần áo đây."
Cô tắt nước đi vì nghe không rõ, "Dạ?"
Lương Dụ Bạch lặp lại, "Thay quần áo đi."
Lục Tương Tư do dự đi tới cửa, cẩn thận mở hé cửa ra.Sau khi lấy quần áo trên tay, cô nhanh chóng đóng cửa lại.
Tiếng nước lại vang lên.
Lương Dụ Bạch đứng đó bất động.
Trong tâm trí anh giờ khắc này.
Hiện lên khung cảnh phòng tắm ngập tràn hơi nước.
Cổ tay cô mảnh mai, trắng nõn như ngó sen, duỗi ra.
Như một lời mời thầm lặng.
Mời gọi anh tiến vào.
Chiêm ngưỡng những đường nét mềm mại của cô sau làn nước, chân tay cô run rẩy, mỏng manh như thủy tinh.
Anh coi cô như báu vật.
Hôn lên môi cô rồi trượt xuống viền cổ cô.
Nhìn vào màn đêm vô tận.
Anh cùng cô triền miên trong nụ hôn sâu.
Khi không có ai, dục vọng che dấu trong mắt anh cuối cùng cũng biểu lộ.
Anh mím môi, nhịp thở trở nên gấp gáp hơn.
Bước chân bất giác đi về phía cửa phòng tắm.
Một bước.
Hai bước.
Tới cạnh cửa.
Anh nắm lấy tay nắm cửa.
Đột nhiên, anh rút tay về như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài.
Anh quay lưng rời đi.
Nơi đây chính là lối vào của vực sâu không đáy.
Ngoài ban công, làn gió mùa hạ nóng rực như thiêu đốt da thịt anh.
Hai tay chống đầu, anh hít thở sâu vài hơi rồi xoay người tìm thuốc lá.
Động tác cầm điếu thuốc rất lớn, tay anh run rẩy châm điếu thuốc, phải châm lửa vài lần điếu thuốc mới bốc cháy.
Cho đến khi khói thuốc bay vào phổi, kích thích cơ thể anh, đau đớn cùng với vui sướng lan tràn, anh cảm thấy máu mình như đang sôi sục gào thét, rống lên phẫn nộ cùng với những tiếng rít gào không cam lòng.
Bất luận như thế nào.
Anh phải kiềm chế bản thân.
Trước khi anh được sự cho phép của cô.
Khi đối mặt với cô, anh vẫn có một nguyên tắc.
Đó chính là cô.
Anh không thể làm tổn thương cô.
-
Anh đứng ngoài ban công.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng động bên trong nhà.
Qua cửa ban công, anh nhìn thấy Lục Tương Tư đang đứng trong phòng khách.
Cô nhìn quanh, cuối cùng tìm thấy anh ở ngoài ban công.