Nghiện Nhẫn - Mộ Chi

Edit: Tiểu Anh

Dự báo thời tiết thông báo mấy ngày nay nhiệt độ sẽ tăng cao.
Lục Tương Tư sáng nay tỉnh dậy cảm thấy choáng váng, giáo viên huấn luyện đi ngang qua cô, giọng điệu nghiêm túc thông báo thời gian: "Hai mươi phút, còn mười phút nữa, em cố gắng thêm chút nữa."

Những tầng mây sà xuống thấp rồi tối sầm lại trong chốc lát.
Khi giáo viên huấn luyện rời đi, những đám mây đang tụ lại tản đi, ánh mắt trời nóng rực xuất hiện thiêu đốt làn da cô.
Cô có chút khó thở.

Khi cô ngã xuống, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô là làm người thì không thể nói dối.
Một khi nói dối, lời nói dối sẽ trở thành sự thật.
Như lúc này đây.

Bác sĩ của trường kiểm tra một lúc rồi nói: "Là say nắng."

Nhiệt độ bên ngoài quá cao nên bác sĩ yêu cầu cô đến phòng y tế.
Phòng y tế cách sân vận động chưa đầy 100m.
Giang Mộng đi cùng với Lục Tương Tư, cô ấy nói đùa: "Mình đã nói, tay chân cậu nhỏ, căn bản không trụ được vài ngày, không ngờ hôm sau cậu liền gục ngã."

Mặt Lục Tương Tư trắng bệch không còn chút máu, cô ngụy biện: "Tại trời nóng quá."
Giang Mộng phụ họa theo cô: "Phải, phải, phải."
Cô đi được vài bước rồi đột ngột dừng lại.
Giang Mộng nghi hoặc: "Sao dừng lại thế?"

Cổ họng cô khô khốc, cô nói nhỏ: "Giang Mộng."
Giang Mộng: "Hả?"
Lục Tương Tư: "Mình rất muốn nôn."
Giang Mộng nhìn xung quanh, cũng không thấy có thùng rác cô vội vàng nói: "Chờ một chút, phía trước là phòng y tế rồi, trong đó nhất định có nhà vệ sinh, đến đó rồi nôn. Nếu thật sự cậu không chịu nổi nữa thì mình cởi áo ra cho cậu nôn vào áo nhé."

Cô cười,"Quên đi, mình không nôn được nữa."
Giang Mộng thở phào nhẹ nhõm.

Phòng y tế không một bóng người, máy lạnh thổi vù vù.
Sau khi Lục Tương Tư bước vào, cô liền hắt xì một cái.

Giang Mộng nhớ đến lời dặn của bác sĩ, "Mình đi mua cho cậu ít cháo đậu xanh."
Sau đó cô ấy rời đi.

Lục Tương Tư ngồi trên giường bệnh nhấp một ngụm nước muối nhạt.
Cơ thể cô nặng trĩu như đeo chì, đầu óc choáng váng, cô nằm xuống rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lúc sau, cửa phòng y tế mở ra.
Cô nghĩ là Giang Mộng trở lại, "Cậu có muốn về trước không? Mình có thể ở đây một mình."
Nhưng không có tiếng trả lời.

Cô mở mắt.
Xuất hiện trước mắt cô là một bàn tay mảnh khảnh, thon dài.
Cô giật mình, "Anh?"

Lương Dụ Bạch thu tay về, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, "Ừm."
Lục Tương Tư ngồi dậy, "Sao anh lại ở đây?"

Anh nheo mắt, môi mím lại, "Em sao vậy?"        
Giọng của Lục Tương Tư rất nhẹ, "Em bị say nắng."
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cô lại vội vàng bổ sung để chứng minh mình vô tội, "Thực sự là bị say nắng, em không nói dối anh đâu."
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào người anh, hàm dưới anh căng chặt, vẻ mặt lạnh như băng.

"Tôi biết."
Sắc mặt anh trông rất khó coi.

Bởi vì tóc cô rối bù và ướt đẫm mồ hôi. Làn da không chút huyết sắc, ngay cả đôi môi cũng tái nhợt.

Tựa như một tờ giấy trắng.
Anh chỉ muốn vẽ loạn vài nét lên "tờ giấy" đó.

Lưu lại những vết tích chỉ có thể thuộc về anh.
Chỉ có thể thuộc về anh mà thôi.

Lục Tương Tư cúi đầu uống nước, hỏi anh: "Sao anh lại ở đây?"
Lương Dụ Bạch nói, "Tôi đang ở sân vận động, thấy em không có ở đó."
Cô chớp mắt, "Anh đã tới sân vận động ư?"

Anh nhìn chằm chằm vào môi cô, dính vài giọt nước, anh cảm thấy chính mình miệng đắng lưỡi khô, giọng nói vì thế trở nên khàn khàn. Anh che giấu cảm xúc của mình, chỉ đáp lại một chữ: "Ừm."
Lục Tương Tư hiểu ra: "Các bạn trong lớp em nói với anh em đang ở phòng y tế, vì vậy anh mới đến đây?"
Lương Dụ Bạch: "Ừm."

Cô nghĩ đến điều gì đó, nghiêng đầu, "Anh ơi, sao anh lại ở sân vận động ? Cả ngày hôm qua nữa, em nhớ là hôm qua có rất nhiều người đứng cạnh anh."
Lương Dụ Bạch nói: "Hội sinh viên có chút việc."

Anh giải thích rằng Đại học Nghi Ninh và Đại học Nam Thành đều huấn luyện quân sự vào cùng một thời điểm.Trong đợt tập huấn quân sự, hội học sinh sẽ có tiết mục văn nghệ để cổ vũ các tân sinh viên. Để cho tiện, hai trường cùng thống nhất ra tiết mục.
Với tư cách là chủ tịch mới của hội sinh viên, Lương Dụ Bạch đến Đại học Nghi Ninh để thảo luận về chương trình văn nghệ với chủ tịch hội sinh viên của trường cô mà chủ tịch hội sinh viên của Đại học Nghi Ninh cũng có mặt trong sân vận động.
Đó là lý do tại sao anh lại xuất hiện ở đó.

Chỉ là một sự tình cờ.
Một sự trùng hợp do ông trời tạo ra.

Lục Tương Tư cảm thán, "Anh à, anh vậy mà là hội trưởng hội sinh viên."
Lương Tư Thần mặt không biểu cảm.
Cô hỏi: "Gia nhập hội sinh viên cần điều kiện gì ạ?"
Lương Dụ Bạch: "Em muốn tham gia hội sinh viên?"

Lục Tương Tư vuốt vuốt lại mái tóc, "Không ạ, chỉ là tò mò thôi."
Lương Dụ Bạch suy tư vài giây, "Nếu em muốn gia nhập hội sinh viên thì không cần điều kiện gì cả."
Cô không hiểu ý của anh.

Lương Dụ Bạch: "Tôi chỉ cần nói vài câu với Kỳ Vọng."
Kỳ Vọng là chủ tịch hội sinh viên của Đại học Nghi Ninh.

Lục Tương Tư đột nhiên nói, "Anh đây là đang đi cửa sau đấy."
Sau đó cô lại nói, "Nhưng em không nghĩ đến việc tham gia hội sinh viên."
Lương Dụ Bạch: "Ừm."

Không ai lên tiếng nữa, chốc lát sau.
Giang Mộng, người vừa rời đi mở cửa phòng y tế, cô sửng sốt khi thấy bên trong phòng lại nhiều hơn một người.

Lục Tương Tư chủ động giới thiệu, "Bạn cùng phòng của em, Giang Mộng,"
Dừng lại một chút, cô nói tiếp "Giang Mộng, đây là ... anh trai của mình."

Giang Mộng ngập ngừng gật đầu với anh coi như chào hỏi.
Lương Dụ Bạch chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi quay đầu lại.

Cô đưa cháo đậu xanh trong tay cho Lục Tương Tư, rất có ý tứ nói: "Tương Tư, cậu đã có anh trai ở đây chăm sóc vậy thì mình về trước đây."
Lục Tương Tư không giữ cô lại, gật đầu định đáp ứng .
Nhưng Lương Dụ Bạch đã ngắt lời cô: "Tôi còn có chuyện phải làm, đi trước."

Món cháo đậu xanh trong miệng cô trong phút chốc mất đi hương vị.
Cô giật giật khóe miệng, "Vậy anh à, anh đi làm việc của anh đi."
Lương Dụ Bạch đứng dậy, đôi mắt rủ xuống nhìn cô, "Buổi tối kết thúc lúc mấy giờ?"

Cô vô thức đáp: "Tám giờ ạ."
Lương Dụ Bạch nói: " Vậy tám giờ, tôi đợi em ở dưới lầu ký túc xá."
Cô nở nụ cười "Được ạ."

Sau khi anh rời đi, Giang Mộng nói, "Mình đi toilet một chút."
Lục Tương Tư cúi đầu ăn cháo đậu xanh vừa gật đầu.

Giang Mộng rời khỏi phòng y tế, không đi đến phòng vệ sinh mà xoay người đi xuống tầng dưới.
Cô gọi người đang đi cách đó không xa.
"Lương Dụ Bạch."

Lương Dụ Bạch dừng bước, quay người lại.
Giang Mộng đi tới trước mặt anh, "Chúng ta đã từng gặp nhau rồi."
Giọng điệu của anh xa cách, "Có chuyện gì sao?"

Giang Mộng hít sâu một hơi, "Anh hẳn là chưa quên những gì đã thấy ngày hôm đó, đúng không."
Không phải là câu hỏi mà là một lời khẳng định.

Lương Dụ Bạch bình tĩnh nhìn cô.
Anh không nói, nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác áp bức vô hình.

Giang Mộng rất khó hiểu, lúc nãy ở phòng y tế anh hình như không phải như vậy. Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, nói, "Tôi hy vọng anh không nói với Lục Tương Tư về việc chúng ta đã gặp nhau ngày hôm đó và tất cả những gì anh đã thấy hôm đó."

Lương Dụ Bạch vẫn không đáp lại.
Anh xoay người rời đi.
Với những người không quan trọng, mỗi giây đều là lãng phí.
Anh đã lãng phí hơn mười giây với cô.

Giang Mộng không nhịn được chạy về phía trước, muốn giữ lấy anh, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho run rẩy.

Nếu người này không đưa Lục Tương Tư đến bệnh xá.
Anh thậm chí sẽ không quay đầu lại.

Nghĩ đến đây.
Lương Dụ Bạch mới mở miệng, "Tôi sẽ không nói."

Anh từ trước đến nay luôn mặc kệ sự đời và cũng không thích nói chuyện phiếm.

Giang Mộng cảm thấy yên lòng.
Nhận được sự đảm bảo của anh, cô yên tâm quay lại phòng y tế, ngồi vào vị trí mà Lương Dụ Bạch đã ngồi.
Hai người trò chuyện, cô hỏi, "Tại sao Lương Dụ Bạch lại là anh trai của cậu? Không phải cậu họ Lục ư?"

Lục Tương Tư giải thích, "Anh ấy là bạn tốt của anh trai mình, vì vậy mình gọi anh ấy là anh trai."
"Mình còn tưởng anh ấy là anh ruột của cậu." Giang Mộng ngập ngừng hỏi, "Cậu với anh ấy rất thân sao?"

Lục Tương Tư lắc đầu.
Giang Mộng đã hoàn toàn yên tâm.

Lục Tương Tư lại ở trong trạng thái lơ đãng.

Cô và Lương Dụ Bạch không thể thân được.
Anh xa vời như vầng trăng trên bầu trời vậy.
Dù đã tiếp xúc với anh rất nhiều lần nhưng cô vẫn cảm thấy có khoảng cách với anh.

Không phải thân thể.
Mà là linh hồn.

Anh dường như không có linh hồn.

-

8 giờ tối ở dưới lầu ký túc xá.
Đèn đường xuyên qua những tán cây si, ánh sáng mờ ảo.

Lục Tương Tư nhìn thấy Lương Dụ Bạch đưa tay ra.
Có gì đó trong tay anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui