Edit: Niên
Mưa rơi không ngừng.
Mưa mù mịt, sương mù che phủ cả chân trời.
Lục Tương Tư thay đồ xong từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Lương Dụ Bạch trong phòng bếp quay lưng về phía cô đang bận rộn làm cái gì đó, máy hút mùi bếp phát ra tiếng kêu không ngừng, nước chảy tí tách.
(Máy hút mùi bếp)
Cô đi đến, hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Lương Dụ Bạch: "Nấu mì."
Câu trả lời ngoài mong đợi.
Cô có chút kinh ngạc, nói: "Anh còn biết nấu mì sao, giỏi thật đấy."
Anh liếc cô một cái: "Em không biết?"
Lục Tương Tư gãi đầu một cách ngượng ngùng: "Em không biết, trên thực tế em không biết bất kì kĩ năng sống nào cả, ngay cả việc xếp chăn lại sau khi rời giường cũng không biết."
Lương Dụ Bạch tắt bếp, đóng nắp lại.
Lục Tương Tư nhìn xung quanh, trong phòng bếp sạch sẽ ngăn nắp, hỏi: "Trong nhà đều do anh quét dọn cả sao?"
Lương Dụ Bạch lấy mì ra, đáp một tiếng: "Ừ."
Chỉ có một bát mì.
Cô tất nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng anh làm mì cho cô ăn.
Nhưng anh lại nói: "Em ăn đi."
Lục Tương Tư sững người: "Còn anh thì sao?"
Lương Dụ Bạch cầm lấy gói thuốc trên bàn, đi ra ngoài ban công, cúi đầu hút thuốc.
Cô nhìn chằm chằm anh một lúc, lặng lẽ thu lại tầm nhìn, cúi đầu ăn mì.
Thời gian dường như rơi vào trầm lặng, nếu như bên ngoài không vang lên âm thanh tí tách mưa rơi. Cô có lẽ sẽ coi khoảng thời gian chỉ có hai người bọn họ là khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Ăn xong bát mì.
Cô đặt đũa xuống.
Tiếng mưa rơi biến mất vào ban đêm.
Gió đêm thổi hiu hiu mang theo cảm giác mát lạnh.
Trên đường trở về.
Lục Tương Tư hỏi: "Anh đối với trường em khá quen thuộc nhỉ, anh thường đến đây lắm sao?"
Giọng nói anh lạnh nhạt: "Đôi khi có việc thì đến."
Lục Tương Tư: "Việc của hội học sinh sao?"
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, nói: "Không khác mấy."
Cô hỏi: "Hội học sinh có phải rất bận không?"
Anh suy tư vài giây: "Tạm ổn."
Lục Tương Tư rũ mắt xuống.
Cô nắm chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi, hỏi: "Em nghe nói có một bộ phim điện ảnh khá hay, nếu như anh không bận việc gì, cuối tuần chúng ta cùng đi xem phim, anh thấy thế nào?"
Nói xong, cô lo sợ bất an, thậm chí không dám ngước mắt lên nhìn anh.
Đèn đường khiến cho bóng dáng của cô thu nhỏ lại thành một điểm.
Anh giẫm lên cái bóng của cô.
Lương Dụ Bạch không nói gì.
Sự im lặng như cắt trái tim cô ấy ra thành từng mảnh.
"Cuối tuần là chỉ thứ bảy, hay là chủ nhật?" Giọng của anh đột nhiên bị khàn, màu mắt so với màn đêm ở chân trời càng đậm hơn, "Hay là nói, cả hai ngày đều được?"
Cô vá trái tim lại một lần nữa, nói: "Thứ bảy có được không?"
Lương Dụ Bạch ngay lập tức trả lời: "Được."
"Thời gian, địa điểm cụ thể tới khi đó em sẽ gửi cho anh."
Anh nhìn cô: "Được."
Bước vào cổng lớn kí túc xá, cô nhịn không được quay người lại nhìn anh, vừa mới đứng lại, liền nhìn thấy Phòng Duyệt cũng trở về rồi, cô vội vàng vẩy tay chào Lương Dụ Bạch, liền cùng với Phòng Duyệt đi lên lầu.
Phòng Duyệt hỏi: "Người đó tên là Lương Dụ Bạch phải không?"
Lục Tương Tư gật đầu: "Ừ."
Phòng Duyệt như nhớ ra gì đó: "Anh của cậu à?"
Nhớ đến kì quân sự hôm đó, cô với giáo quan nói chuyện, Lục Tương Tư có chút ngượng ngùng, giống như việc bản thân tự đào một cái lỗ chôn mình vậy. Cô giải thích vài ba câu về mối quan hệ của hai người họ.
Phòng Duyệt dường như không để ý đến mối quan hệ của hai người họ, chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Tất cả mọi người đều ở kí túc xá.
Lục Tương Tư nhìn thấy có một miếng bánh kem đặt trên bàn, nghi hoặc hỏi: "Đây là bánh của ai cho tớ vậy?"
Giang Mộng ló đầu ra, nói: "Tớ đưa đó".
Cô tháo miếng mặt nạ xuống: "Nói đúng hơn thì là Hà Xử An đưa đó."
Lục Tương Tư vô cùng bối rối.
Vương Tư Kỳ một bên nói thêm vào: "Hà Xử An mua cho mỗi người trong kí túc xá chúng ta một phần bánh kem, Giang Mộng, người bạn trai này của cậu đủ tiêu chuẩn đấy, chu đáo đến mức độ này luôn."
Giang Mộng cười tươi như hoa.
Nhưng sự chu đáo của Hà Xử An không chỉ có vậy.
Buổi tối thứ sáu.
Giang Mộng từ bên ngoài trở về: "Ngày mai mọi người có rảnh không. Hà Xử An muốn mời mọi người ăn cơm."
Lục Tương Tư vừa mới đặt xong vé xem phim, khó xử nói: "Ngày mai tới có hẹn đi xem phim rồi."
Vương Tư Kỳ cũng từ chối: "Ngày mai tớ có lớp vũ đạo, không có thời gian."
Giang Mộng thở dài: "Bỏ đi, hẹn lần sau vậy."
Lục Tương Tư gửi thời gian buổi chiếu cho Lương Dụ Bạch, trong lúc chờ anh trả lời tin nhắn, Giang Mộng nhờ cô xuống lầu lấy giùm bưu kiện, thế là cô để điện thoại ở trên bàn.
Đợi sau khi bọn họ đi rồi.
Phòng Duyệt cầm điện thoại của Lục Tương Tư.
Lương Dụ Bạch vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Cô thu hồi tin nhắn, di chuyển thời gian xuất chiếu lên sớm hơn 20 phút.
Hai phút trôi qua.
Cô xóa lịch sử cuộc trò chuyện hôm nay.
Lúc chuẩn bị đặt điện thoại xuống, đột nhiên nó rung lên.
Phòng Duyệt thiếu chút nữa là không cầm chắc.
Trong màn hình, Lương Dụ Bạch trả lời lại "Được."
Cô mỉm cười nhìn chằm chằm chữ này.
.....
Lục Tương Tư trước khi ra khỏi cửa, nhìn lên bầu trời.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua đám mây, tia sáng ôn hòa, mặt hồ gợn sóng.
Dự báo thời tiết quả nhiên là lừa người mà.
Cô để cây dù vào lại ngăn kéo.
Rạp chiếu phim cách trường học không xa, cách khoảng ba trạm tàu điện.
Khi cô đến trạm tàu điện, nhưng lại phát hiện sắc trời bên ngoài âm u hẳn đi, những hạt mưa rơi trên mặt đất tạo thành những tia nước nhỏ.
Gió rất lớn.
Các poster trên tường đều bị thổi bay một góc.
Rạp chiếu phim ở vị trí phía trước khoảng 100m nữa thôi.
Cô do dự có nên dầm mưa chạy qua hay không...
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng gọi.
Có một vật nặng đụng vào chân cô.
Cô không kiểm soát được mà ngã xuống dưới đất.
Lòng bàn tay giữ lấy cơ thể.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa nhỏ tí tách bị gió thổi đến phía người cô.
Có người đến nhặt vali lên, đến trước mặt cô thấp giọng xin lỗi.
Cô lấy tay lau nước mưa dính trên mặt.
Trước mắt xuất hiện một cánh tay.
"Em vẫn ổn chứ?"
Âm thanh quen thuộc.
Lục Tương Tư nheo mắt nhìn anh, gọi tên anh: "Hà Xử An."
Hà Xử An ngồi thụp xuống, nói: "Có thể đứng lên không?"
Cô chống người đứng dậy.
Bên cạnh đó người này trước sau vẫn cứ xin lỗi, đưa cho cô một khăn giấy: "Thật ngại quá."
Lục Tương Tư lau đi vết bùn dính trên người: "Không sao."