Edit: Niên
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Kéo suy nghĩ của cả hai trở về.
Lục Tương Tư nghe được âm thanh "chậc" nhẹ một tiếng của anh.
Lương Dụ Bạch nhận cuộc gọi, giọng nói có mấy phần bực mình.
Cô phân tâm.
Là bởi vì phiền nên mới nắm tay cô.
Vậy còn hiện tại, nếu cô chủ động nắm tay, vậy anh có cùng cô mười ngón tay đan vào nhau hay không?
Thích là một hành động lừa mình dối người.
Xem những hành động vô tâm của anh trở thành sự gần gũi mập mờ.
Cô cúi đầu đi vào.
Không cách nào thoát khỏi.
Trời gần tối, những đám mây kì diệu vươn lên giữa ánh hoàng hôn.
Ánh nắng chiếu xuống xuống mắt cô, bên tai nghe được âm thanh, cảm giác so với ánh nắng đem lại càng rõ ràng hơn, Lương Dụ Bạch nói: "Nếu như không có chuyện gì thì cùng đi ăn cơm tối nhé?"
Cô đương nhiên không có việc gì.
Nhưng lúc cô nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, biết chắc là có việc rồi.
Lục Tương Tư lưỡng lự: "Anh hình như có việc gấp thì phải."
Lương Dụ Bạch nói: "Không gấp, đi muộn chút cũng được."
Trường học bị nước mưa làm ngập một lượt, ngay cả độ ẩm không khí cũng rất cao.
Đi ngang qua siêu thị trong khuôn viên trường, Lục Tương Tư đi vào mua một cây kem.
Cô tháo vỏ bọc kem ra, liếm phần kem bơ.
Nhìn thấy có một người đứng trước mặt Lương Dụ Bạch, mặc đồ ngắn tay đơn giản, một tay chuẩn bị đặt lên vai của Lương Dụ Bạch, tầm mắt của không di chuyển, duỗi tay ra bắt lấy cái tay đó.
Người đứng quay lưng lại với cô là Kỳ Vọng.
Lục Tương Tư biết người này.
Hội trưởng hội học sinh nổi tiếng của Nghi Ninh.
Ngay lúc này lại giống như một tên lưu manh vậy, không biết xấu hổ hỏi: "Để tay lên vai một cái cũng không được?"
Lương Dụ Bạch lạnh lùng đáp: "Cút."
Kỳ Vọng nói: "Tôi nghe nói hôm huấn luyện quân sự cậu có cõng một cô gái trên lưng?"
Ánh mắt Lương Dụ Bạch lướt qua Kỳ Vọng, dừng lại trên người của Lục Tương Tư.
Lục Tương Tư bước đến gần.
Giọng nói của Kỳ Vọng dừng lại một lát, vẻ mặt có chút vi diệu: "Đây chính là cô gái đó sao?"
Cậu dường như cũng muốn đặt tay lên vai cô, có một cánh tay vươn ra, không thương tiếc đánh vào cánh tay của cậu. Thay vào đó là cánh tay của Lương Dụ Bạch, kéo cô lại bên cạnh mình.
"Em chào đi."
"Chào học trưởng."
Kỳ Vọng cười một cách có thâm ý, đột nhiên hỏi: "Em gái có muốn vào hội học sinh không?"
Không đợi cô trả lời.
Kỳ Vọng lại nói, "Muốn vào bộ phận nào cũng được."
Mặt Lương Dụ Bạch không cảm xúc: "Lục Tương Tư."
Kỳ Vọng ghi nhớ từng chữ một trong tên của cô, "Lục Tương Tư phải không?"
Lục Tương Tư không biết nên ở bên nào.
Kỳ Vọng trêu chọc: "Lục Tương Tư, em muốn trở thành hội trưởng hội học sinh của Nghi Đại cũng được, anh sẽ nhường vị trí của mình lại cho em."
Lục Tương Tư sững sờ.
Lương Dụ Bạch không thể nhịn được nữa, nói: "Đi thôi."
Cô vội vàng đuổi theo.
Kỳ Vọng ở phía sau hét lên: "Em đi cùng cậu ta làm gì chứ, cậu ta là Nam Đại đó, không lẽ em muốn đi đến hội học sinh của Nam Đại sao?"
Đợi đến khi bóng dáng hai người đã biến mất khỏi tầm mắt, Kỳ Vọng gãi đầu, cười nói: "Thỏ nhỏ nghe lời như vậy, Lương Dụ Bạch lừa được ở đâu vậy chứ?"
Nghe không thấy giọng nói ồn ào của Kỳ Vọng nữa.
Lương Dụ Bạch mới nói: "Sau này cách xa cậu ta một chút."
Lục Tương Tư không hiểu: "Anh ấy không phải bạn của anh sao?"
Lương Dụ Bạch đáp: "Phải."
"Vậy..."
"Xa một chút."
Cô chớp chớp mắt, "Vâng."
Anh không thích có người đàn ông nào khác ở bên cạnh cô, ngay cả cha của cô, anh cũng sẽ đố kỵ.
Ăn cơm xong, Lương Dụ Bạch tiễn cô về kí túc xá.
Anh đứng ở dưới lầu, châm một điếu thuốc, khói thuốc lúc ẩn lúc hiện, bị độ ẩm trong không khí đánh tan mất.
Thay thế màn sương mờ đó là bóng dáng cô ở ban công tầng ba.
Cô thu dọn quần áo đã khô vào, đồ ngủ màu nhạt, từ đầu đến cuối, cũng không nhìn về phía anh một cái.
Anh không để ý.
Từ lúc bắt đầu đã là việc của anh.
Ngay cả việc nắm tay cũng vậy.
Nếu cô không từ chối.
Thì xem như cô từ chối.
Anh cũng chỉ muốn thưởng thức dáng vẻ liều mình phản kháng.
Anh thở ra một làn khói.
Khói thuốc xâm nhập vào phổi, cảm nhận sâu sắc mà cơn nghiện mang lại.
Ngay cả Lục Tư Hành hiếm khi gặp, tối nay lúc gặp mặt cũng nhận thấy anh nghiện thuốc rất nặng. Lục Tư Hành cho rằng anh là do áp lực công ty quá lớn, nhắc nhở nhẹ nhàng một câu: "Đừng quá lo lắng, mọi chuyện nên từ từ từng bước một."
Lương Dụ Bạch ngậm điếu thuốc, cười nói: "Tôi không lo lắng gì cả."
Cậu thấy đó, em gái của cậu hiện tại vẫn sống rất bình yên an ổn.
Lục Tư Hành an ủi nói: "Sớm hay muộn đều là của cậu."
Ánh mắt Lương Dụ Bạch sâu thẳm, khàn giọng nói: "Tất nhiên."
Cô ấy sớm muộn cũng sẽ là của tôi.
Học được một tuần thì đến lễ quốc khánh.
Lục Tương Tư xách vali về nhà, phát hiện Lục Tư Hành đang ngồi trong phòng khách.
Cô ngồi xuống chỗ phía trên Lục Tư Hành rồi hỏi: "Anh hai, anh sao lại đến đây vậy?"
Lục Tư Hành: "Anh có chuyện đến tìm chú tư."
Lục Tương Tư nhìn tới nhìn lui: "Ba em đâu?"
Anh cười đáp: "Chú tư đi lên lầu lấy đồ rồi."
Lời vừa nói, Lục Yến Trì đã xuất hiện ở chỗ cầu thang, trong tay ông cầm một chồng tài liệu, nhìn thấy cô trở về thì mỉm cười: "Tương Tư về rồi đó à?"
Lục Tương Tư vâng một tiếng, cũng không làm phiền bọn họ nữa, trực tiếp trở về phòng.
Hơn nửa tiếng sau.
Lục Tương Tư mở cửa phòng muốn đi xuống lầu, liền nghe thấy âm thanh từ phòng đối diện truyền đến.
Cánh cửa khẽ mở một chút.
Lục Tư Hành đưa lưng về phía cửa, tai kề sát điện thoại.
Cô không có ý định nghe lén, chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng lại nghe thấy một cái tên, liền thu lại bước chân.
Cái tên Lương Dụ Bạch này, giống như một loại ma thuật, chỉ cần nghe thấy tên của anh, cô cũng không còn thuộc về chính mình nữa.
Ý thức được bọn họ đã nói chuyện xong, Lục Tương Tư giả vờ đi ngang, nhưng lại bị Lục Tư Hành gọi lại.
Cô quay đầu lại: "Anh hai."
Lục Tư Hành dựa vào cửa nói: "Ngày mốt có thời gian không?"
Lục Tương Tư suy nghĩ một lát rồi nói: "Có, sao vậy ạ?"
Anh nói: "Đến nhà anh ăn cơm."
Cô cười: "Được chứ."
Lục Tư Hành lại bổ sung thêm, "Không phải là cùng người nhà ăn cơm, cùng với bạn bè của anh, em có gặp qua rồi."
Lục Tương Tư có chút khó xử : "Em với bọn họ cũng không thân."
Dừng khoảng vài giây, lại nói: "Em đi, dù sao anh cũng ở đó."
Lục Tư Hành hài lòng mà xoa đầu của cô.
Lục Tương Tư cùng anh xuống lầu.
Mỗi một bước chân.
Chỗ cầu thang vang lên một âm thanh trầm lắng.
Cô nghe thấy âm thanh này.
Bùm một tiếng.
Nhịp tim của cô trong chốc lát cũng đập rất nhanh.
Lương Dụ Bạch cũng ở đây.
Ở bậc thềm tam cấp.
Cô trực tiếp nhảy xuống.
Trái tim của cô cũng đập nhanh hơn.
Khoảnh khắc chạm đất, nó như vỡ thành từng mảnh, chắp vá lại thành dụng tâm kín đáo.
Nhà Lục Tư Hành cách nhà cô không xa.
Ngồi tàu điện ngầm chỉ cần qua 5-6 trạm, từ cửa tàu điện ngầm có thể nhìn thấy tiểu khu.
Lục Tương Tư đi vòng qua khu vườn, đi qua chỗ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy có vài người đang ngồi trong phòng khách. Cô bước lên chỗ bậc thềm, ấn chuông cửa, không tới mấy giây, cửa đã mở rồi.
"Em gái đến rồi à?"
Lục Tương Tư không nhớ được tên anh ta là gì, ngoan ngoãn nói: "Chào anh."
"Ngoan thật đó, anh trai em đang ở trong bếp đó."
Cô thay giày, nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng của Lương Dụ Bạch, thế là đi đến phòng bếp.
Cô đứng một bên hỏi: "Anh ơi, anh đang nấu món gì vậy?"
Lục Tư Hành đưa dĩa trái cây cho cô rồi nói: "Làm món sườn xào chua ngọt em thích ăn nhất."
Cô có chút vui vẻ.
Lục Tư Hành đột nhiên nói: "Không có nước tương rồi."
Lục Tương Tư chủ động: "Để em đi mua."
Gió đêm mưa rơi tí tách, cô cầm lấy ô ở chỗ cửa chính đi ra ngoài.
Tại cửa hàng tiện lợi chỗ tiểu khu, cô thanh toán xong.
Có người đẩy cửa bước vào, cô rời đi, mặt đối mặt nhìn nhau.
Mắt Hà Xử An mang theo ý cười, gọi: "Lục Tương Tư?"
Lục Tương Tư sững sờ một lát: "Trùng hợp vậy?"
Cậu mỉm cười rồi hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Cô giải thích: "Nhà anh họ em ở chỗ này."
Lại có người bước vào, cửa ra vào bị hai người họ chiếm đóng một nửa, Lục Tương Tư gật đầu với cậu, đi ngang qua cậu vòng ra phía ngoài.
Mưa ngày càng lớn.
Cửa hàng tiện lợi nằm ở chỗ phía dưới con dốc.
Nước cứ theo con dốc mà cuồn cuộn kéo đến.
Lục Tương Tư đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi, có chút do dự, có một chiếc xe chạy đến.
Không hề giảm tốc độ, nước mưa cứ thế mà dâng lên nửa mét.
Cô cúi đầu nhìn xuống quần áo bị ướt của mình, chau mày lại.
Lại quay đầu nhìn, cách đó không xa lại có một chiếc xe chạy đến.
Cô sợ hãi lùi về phía sau, lưng dán chặt vào bức tường.
Chiếc xe chạy càng lúc càng chậm, chỗ ngồi sau xe ngang với người cô.
Tầm mắt kề sát cửa kính chiếu hậu, Lục Tương Tư nhìn qua, là một màn đen kịt.
Người trong xe có thể nhìn thấy rõ ràng sự khó khăn của cô ngay lúc này.
Tài xế thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, là Lục tiểu thư."
Lương Dụ Bạch di chuyển tầm nhìn ra khỏi tập tài liệu.
Quần áo của cô đều bị ướt cả rồi, hai tay ôm lấy vai, khớp xương rất nhỏ, giống như một con mèo vậy.
Đợi đến khi anh suy nghĩ xong.
Tài xế hỏi: "Tôi xuống đón cô ấy được không?"
Anh mở miệng nói: "Không cần."
"Để tôi đi" ba chữ này bị kẹt lại trong cổ họng chỉ vì anh nhìn thấy, chỗ cửa ra vào cửa hàng tiện lợi phía sau cô có người đẩy ra, người đó đi đến bên cạnh cô.
Không biết đã nói những gì.
Lục Tương Tư cùng anh ta bước vào cửa hàng tiện lợi.
Trong mắt Lương Dụ Bạch nổi gió bão, cũng có sấm chớp, ánh mắt lạnh đến nỗi giống như có thể khoét ra đao được vậy.
Giữa hàng lông mày tích tụ sự tối tăm và chịu đựng.
Cách một lúc lâu.
Mắt anh cúi xuống, nhìn chằm chằm tập tài liệu trong tay, âm thanh lạnh đến mức như lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt.
"Không cần đón cô ấy."
Quá tam thì ba bận.
Tôi đã nhắc nhở em rồi.
Chiếc xe từ từ lăn bánh chạy vào màn mưa đêm lạnh lẽo.
Tập tài liệu trước mặt anh, chậm chạp không sang trang, vê cây bút trong tay, gân xanh đột nhiên nổi lên. Lúc tài xế dừng xe lại, cây bút bị anh bẻ làm đôi.
Tài xê đứng ở bên ngoài, mở cửa xe.
Lương Dụ Bạch xuống xe, cầm lấy cây dù trong tay tài xế.
Anh đi về phía nhà của Lục Tư Hành.
Bóng lưng đã lạnh lại càng lạnh thấu xương, toàn thân phát ra hàn ý người lạ chớ lại gần.
Khoảng cách mười mấy mét.
Anh đi rất chậm.
Lục Tương Tư.
Anh đã nhắc nhở em rồi.
Không chỉ một lần.
Hình như anh đã quá khoan dung với em rồi.
Khiến cho em không ngừng khiêu chiến giới hạn của anh.
Anh không phải là người tốt.
Anh thu lại dù.
Nước mưa rơi xuống đầu ngón tay của anh.
Anh cúi đầu mặt không cảm xúc, thong thả ung dung mà lau nước mưa trên người.
Cách đó không xa.
Lục Tương Tư bung dù xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Ánh mắt của anh không hề che dấu bất cứ dục vọng nào, sự bình tĩnh cùng với lí trí bị nước mưa cuốn đi mất, không còn dấu vết. Chỉ còn lại khát vọng cháy bỏng và sự chiếm hữu tham lam.
Anh đã không còn sự kiên nhẫn.
Cuộc chơi này nên dừng lại ở đây thôi.
Có tiếp tục.
Cũng là việc của một mình anh.
Không cần biết cô có bằng lòng hay không.
Thích hay không thích.
Chấp nhận hay không chấp nhận.
Anh đều không để ý.
Bời vì đối với anh mà nói, không có được trái tim của cô, không đáng sợ bằng việc xua đuổi của cô, anh cũng nguyện ý thích và chấp nhận vô điều kiện.
Anh muốn giam cô ở nơi vực sâu thẳm.
Anh muốn cả người cô đều khắc sâu ở bên cạnh anh.
Anh sẽ nhìn thấy được cô vùng vẫy, phản kháng, cầu xin tha thứ.
Còn anh chỉ cần ở một bên vuốt ve thân thể mềm mại của cô.
Nói nhỏ vào tai cô rằng:
—---Em chạy không thoát đâu, em mãi mãi chỉ có thể là của anh.
Mà Lương Dụ Bạch lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ.
Anh cũng trở nên khốn khổ trong cái nhà giam của cô như tù nhân mãi mãi không thấy được ngày mai.
Giữa hai người họ, ai cũng chạy không thoát.
2529 words
26/04/2022