Edit: Tiểu Anh
Dục vọng trong đêm tối không ngừng lớn lên.
Cho đến khi.
"Anh trai." Cách xưng hô của cô với anh như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu anh, khiến cho lý trí đang lung lay sắp đổ của anh kịp thời trở lại.
"Lục Tương Tư," anh nhanh chóng che dấu tâm tư đen tối của mình, dùng tư thái cao cao tại thượng của người bề trên mà khiển trách cô, "Em vào Nghi Ninh chỉ để yêu đương à?"
"Không ạ."
Cô bỏ tay anh xuống, ngước mắt lên, đối diện cùng anh nói chuyện, "Em không biết họ ở đây lại ... làm như vậy." Cô ấp a ấp úng một lúc lâu, vẫn không thể mở miệng, cô lặp lại, "Em thực sự không biết."
Lương Dụ Bạch vẫn không nói lời nào.
Lục Tương Tư không còn cách nào phản bác anh, cô không dám nhìn anh, chán nản cúi đầu, bước qua anh trở ra.
Vầng trăng sáng bị mây đen che khuất, ban đêm nhìn không rõ. Trên đường có đá cuội, cô còn đang chìm đắm trong hiểu lầm lúc nãy mà buồn bực, không để ý, giẫm lên một viên đá, bị trẹo chân.
Cô thử di chuyển chân, một cơn đau nhói từ cổ chân chuyền đến.
Vì vậy, cô không dám động đậy nữa.
Thấy cô bất động, Lương Dụ Bạch bước tới nói: "Đi thôi."
"Chân em bị trẹo rồi." Cô không dám nhìn anh, ở trước mặt anh, cô luôn cảm thấy ngượng ngùng, "Không đi được."
Lương Dụ Bạch dừng lại.
Anh cau mày ngay lập tức, "Có phải ở mắt cá chân không?"
Lục Tương Tư rầu rĩ trả lời anh, "Vâng."
"Không đi được?"
"Đi sẽ đau ạ."
Cô không biết phải làm thế nào để anh mềm lòng.
Vì vậy, Lục Tương Tư nhìn thấy Lương Dụ Bạch không nói một lời đi tới gần cô, sắc mặt lạnh lùng, như thể trong giây tiếp theo vũ trụ sẽ nổ tung vậy. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả chính là hành động tiếp theo của anh.
Anh xoay người lại, hạ lưng xuống.
"Lên đi." Giọng nói của anh lạnh lùng như ngâm trong sông băng vạn năm vậy.
Lục Tương Tư sững sờ.
Giọng điệu của anh có chút không kiên nhẫn: "Tôi đếm tới ba."
"Ba, hai." Thanh âm dừng lại, khi "một" còn chưa nói ra, đã bị Lục Tương Tư ngắt lời, giọng nói hơi run rẩy , "Anh tới gần em thêm chút nữa, em không leo lên được. "
Lương Dụ Bạch rất muốn bật cười.
Anh lùi lại nửa bước để cô dễ dàng leo lên.
Nhưng sau đó, anh phát hiện ra người bị hành hạ chính là anh.
Ở thời điểm thị lực bị hạn chế như thế này, các giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn hẳn.
Ví dụ như thính giác.
Bên tai anh là tiếng thở ấm áp của cô, làm vành tai anh trở nên ngứa ngáy.
Ngay cả tim gan anh cũng cồn cào.
Ví dụ như xúc giác.
Anh cảm nhận được trên lưng mình là thân thể mềm mại của cô, cằm cô tựa vào vai anh, đùi cô được anh nắm chặt.
Anh mím môi, thở gấp.
Lục Tương Tư lại hiểu nhầm, nói "Em chỉ 80 cân thôi ạ."
(1 kg ở Trung Quốc bằng khoảng 0,5 kg ở Việt Nam.)
Lương Dụ Bạch điều chỉnh hô hấp của mình "Không nặng."
Lục Tương Tư: "Ồ."
Anh hơi mím môi, "Tôi chỉ là đang muốn hút thuốc."
Anh chỉ muốn tìm thứ gì đó để rời lực chú ý. Ít nhất anh muốn phân tâm bằng khói thuốc đi qua phế quản. Anh không muốn cảm nhận được khát vọng cháy bỏng của mình đang ngự trị trong từng nhịp thở.
Làn gió ban đêm trở nên tĩnh lặng, Lương Dụ Bạch cõng Lục Tương Tư băng qua Nghi Ninh đến bệnh viện gần đó.
Lục Tương Tư chỉ bị bong gân ở mắt cá chân, không ảnh hưởng đến xương cốt. Sau khi băng bó mắt cá chân đơn giản, Lương Dụ Bạch đưa cô rời khỏi bệnh viện.
Khi cô chống nạng bước vào sân nhà mình, cô quay lại nói với Lương Dụ Bạch đang đứng cách đó vài mét, "Anh trai, hôm nay cảm ơn anh đã đưa em về nhà."
Lương Dụ Bạch không trả lời, anh cúi đầu châm thuốc lá.
Lục Tương Tư đã quen với thái độ thờ ơ của anh, nói: "Còn nữa, cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện."
Trên đầu ngón tay anh có một tia sáng đỏ rực, làn khói bao trùm lấy hình bóng của anh, không thể phân biệt được cảm xúc của anh.
Cô mím mím môi: "Em mời anh đi ăn tối."
Cuối cùng ánh mắt anh cũng dừng lại trên người cô, "Khi nào?"
Lục Tương Tư hơi sững sờ: "Dạ?"
Lương Dụ Bạch: " Ăn tối."
Cô hiểu được: "Chờ khi chân em khỏi ạ."
"Được."
Nói xong, Lương Dụ Bạch xoay người rời đi, phía chân trời là một mảnh tối đen như mực, thân ảnh của anh hòa dần vào bóng đêm thành một thể, biến mất trong màn đêm.
Thái độ anh không tốt nhưng cũng không phải là xấu.
Anh có vẻ chính là người như vậy, luôn thờ ơ với mọi thứ, luôn xa cách, luôn ở tư thái cao cao tại thượng nhưng lại khiến người ta cảm thấy rằng anh trời sinh là như vậy, anh trời sinh là để người khác ngước nhìn.
Người đàn ông đó như một vị thần, ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt.
Lương Dụ Bạch.
Lục Tương Tư lặp lại tên của anh.
Những suy nghĩ nghịch lý nảy ra trong đầu cô.
Dục.
Bạch.
Anh là người mà ngay cả dục vọng đều biến mất không còn một mảnh, cần gì phải mong đợi một nụ cười của anh.
Về đến nhà.
May mắn thay, không có ai ở nhà.
Sầm Tuế đi công tác ở nơi khác trong vòng một tuần, Lục Yến Trì đi cùng bà.
Nếu họ ở nhà, sẽ lại chuyện bé xé ra to, coi cô là đối tượng phải được bảo hộ trọng điểm.
Dù vậy, lúc gọi điện thoại, Lục Yến Trì và Sầm Tuế đều lo lắng, thậm chí còn vì cô mà muốn kết thúc công tác sớm. Lục Tương Tư phải khuyên can mãi rốt cục mới thành công trấn an họ.
Điều kiện tiên quyết để thuyết phục thành công là Lục Tư Hành đến đây mỗi ngày để chăm sóc cô.
Quả nhiên, chưa đến năm phút sau khi cuộc gọi kết thúc, Lục Tương Tư đã nhận được điện thoại của Lục Tư Hành.
"Biết vậy anh đi cùng em tới đó," lời nói của anh tràn đầy cảm giác áy náy cùng tự trách, "Em hiện tại thế nào rồi, chân còn đau không? Không được, anh lo lắng, anh sẽ lập tức lái xe đến đây."
Lục Tương Tư nằm trên giường, "Anh à, ngày mai anh còn buổi thực tập, tối nay đừng qua."
Giống như Lương Dụ Bạch, Lục Tư Hành cũng đi thực tập.
Nhưng khác ở chỗ, anh đi thực tập ở viện kiểm sát.
Hai cuộc điện thoại của cô mất hơn một tiếng đồng hồ, cô ở bên ngoài cả ngày, trên người đầy mồ hôi, dính dớp lại khó chịu, cô chân tay vụng về đi tắm.
Khi trở lại giường đã là 11 giờ.
Rèm cửa không được kéo ra.
Trong phòng là một mảng tối đen.
Ngay cả đèn đường cũng tắt.
Cô mê man ngủ thiếp đi.
Có người đi vào giấc mộng của cô.
Là một người đàn ông.
Trong vườn hồng.
Người đàn ông đứng ngược sáng, ngũ quan mơ hồ không rõ ràng.
Anh cầm trên tay một bó hồng lớn, mỉm cười với cô.
Máu tươi thấm đẫm những cánh hoa.
Anh đưa tay ra.
Lòng bàn tay dính đầy máu tươi.
Gai hoa hồng đâm vào lòng bàn tay anh, làm bàn tay anh máu thịt lẫn lộn.
Tay anh vuốt ve khuôn mặt cô.
Cô nhịn không được muốn chạy trốn.
Anh túm lấy cô, "Em không thích hoa hồng sao?"
Mùi hoa hồng và mùi máu tanh tràn ngập trong hơi thở cô.
Cô cảm thấy trong miệng mình cũng có mùi máu tanh, không nói nên lời.
Anh nói: "Hoa hồng này không phải của tôi."
Cô nghi hoặc: "Là của ai?"
Giọng điệu của anh âm u lạnh lẽo: "Cho dù là của ai, chỉ cần tôi muốn, nó chỉ có thể là của tôi."
Lục Tương Tư bất động .
Anh cúi đầu đi tới, chậm rãi nói vào tai cô.
"Bông hồng này rất giống em, đều tươi đẹp như vậy, khiến tôi luyến tiếc từ bỏ," anh cười, đôi mắt âm trầm, "Cho dù cái giá phải trả để có được em là cái chết đi chăng nữa."