Edit: Tiểu Anh
Lục Tương Tư nằm nhoài bên bệ cửa sổ.
Cô nhìn Lục Tư Hành đi ra sân, xe của anh đậu ở ngoài sân.
Lát sau, anh lái xe đi mất.
Cô di chuyển tầm mắt, nhìn những bông hoa tươi đang nở rộ trong sân của nhà hàng xóm.
Bà chủ nhà đang cúi người tưới nước, dường như nhận ra được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Lục Tương Tư, dịu dàng nói: "Dì mới nướng một ít bánh quy, con có muốn qua ăn không Tương Tư?"
Lục Tương Tư cười vui vẻ: " Dì Giang, dì đợi con một lát."
Cô nửa đi nửa nhảy sang nhà hàng xóm, hoàn toàn đem lời dặn dò của bác sĩ ném ra sau đầu.
Đi ngang qua sân, cô nhìn xung quanh, hoa đỏ hoa vàng loại nào cũng có, chúng nở rộ mạnh mẽ như thể đây là lần duy nhất được nở vậy. Cô dừng lại bước chân.
Không có hoa hồng.
Cô nhìn quanh một vòng nữa.
Quả thật không có hoa hồng.
Nhưng rõ ràng vừa rồi cô đã ngửi thấy mùi hương của hoa hồng.
Là ảo giác sao?
Vẫn là di chứng của giấc mơ đó.
Làm cô nhớ mãi không quên hoa hồng.
Đã lâu hai người không gặp nhau, Giang Ngâm bước ra khỏi phòng. Người phụ nữ với khuôn mặt thanh tú, dịu dàng, ánh mắt dừng ở chân của cô thì giật mình, bà chỉ vào chân cô, "Tương Tư, chân của con bị sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là trẹo chân thôi ạ." Lục Tương Tư nói.
Giang Ngật dìu cô vào phòng trong, "Sao con lại bất cẩn như vậy?"
Cô tinh nghịch lè lưỡi.
Trên bàn đặt mấy chiếc bánh quy nóng hổi vừa mới nướng, một ly trà sữa nóng cùng với một bó hồng khô đặt trên bàn đã hấp dẫn ánh mắt cô.
Hoa hồng khô đã mất đi sắc đỏ tươi, nhiễm một màu sắc như bị bóng tối trong màn đêm bao phủ vậy.
Lục Tương Tư ngồi vào bàn, bất giác đưa tay chạm vào hoa khô, "Dì Giang, trong sân có trồng hoa hồng ạ? Hình như con không thấy."
"Không, đây là do chú Hà của con tặng cho dì."
Chồng của Giang Ngâm tên là Hà Úy, họ là một cặp vợ chồng kiểu mẫu trong mắt mọi người, nhưng Lục Tương Tư hiếm khi thấy Hà Úy. Có lẽ ông bận đi công tác.
Lục Tương Tư nhấp một ngụm trà sữa, vị ngọt thanh mà không béo.
Biết rằng kỳ thi tuyển sinh đại học của Lục Tương Tư đã kết thúc, Giang Ngâm cùng cô trò chuyện xem kỳ nghỉ hè này định đi đâu du lịch, lại hỏi cô dự định vào trường đại học nào. Lục Tương Tư liền kể cho bà về kế hoạch của mình.
Nhưng cô không nhịn được mà nhìn về phía bó hoa hồng kia.
Vì thế cô phát hiện trên bó hoa có kẹp một tấm thiệp.
Được sự cho phép của Giang Ngâm, Lục Tương Tư mở tấm thiệp ra. Chữ viết trên thiệp đã bị nước làm mờ, nhưng vẫn có thể đọc được trên đó viết gì.
Cô chậm rãi đọc từng chữ một.
"Trên đời này, không ai có thể từ chối hoa hồng."
Lục Tương Tư ngập ngừng, " Câu này có ý nghĩa gì ạ?"
Giang Ngâm quay đầu lại, mắt nhìn những bông hoa đang khoe sắc trong sân, "Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Chú Hà của con muốn nói rằng đời này dì chính là tình yêu duy nhất của ông ấy."
Lục Tương Tư nghiêng đầu nhìn bó hoa hồng.
Vì vậy, cô không chú ý tới vẻ mặt thất vọng cùng u sầu thoáng qua của Giang Ngâm khi nói những lời này .
"Chưa có chàng trai nào tặng con hoa hồng sao?" Giang Ngâm rót thêm trà sữa vào ly cho cô, vẫn như cũ mỉm cười, "Con xinh xắn như vậy, hẳn là có rất nhiều chàng trai tặng hoa cho con."
Lục Tương Tư lắc đầu: "Không có ạ."
Dừng một lúc, cô cười nói:" Trước đây có một bạn nam theo đuổi con, lúc đưa con về nhà, ba con tình cờ nhìn thấy, sau đó con thấy ba cười đến vô cùng hiền hòa."
"Ba cùng với bạn nam đó tán gẫu vài câu, con cũng không biết họ nói chuyện gì."
Cô thực bất đắc dĩ nói "Ngày hôm sau đi học, bạn nam kia cũng không dám liếc nhìn con đến một cái."
Từ nhỏ đến giờ, người theo đuổi cô cũng không nhiều.
Cô nghĩ là do mình kém cỏi, trong lớp người xinh đẹp hay người không xinh đẹp đều sẽ có người theo đuổi, nhưng cô lại chả có ai hỏi thăm, nhất là khi cô lên cấp ba. May mắn thay, Lục Tư Hành hơn cô một tuổi, cô học trung học đều được Lục Tư Hành quan tâm, chiếu cố.
Những gì mà một người bạn trai có, Lục Tư Hành đều có.
Bạn trai có thể chia tay, nhưng anh trai thì sẽ mãi mãi luôn ở bên cô.
Lâu ngày, Lục Tương Tư cảm thấy yêu đương cũng không có ý nghĩa gì.
Tuy nhiên, ở thời điểm cô không hay biết gì, Lục Tư Hành đã lợi dụng chức vụ hội trưởng hội học sinh mà nghênh ngang gọi những nam sinh muốn theo đuổi cô ra ngoài, anh cười thật ôn hòa mà nói ra những lời uy hiếp tuyệt đối.
Nếu Lục Tương Tư là một bông hồng.
Thì cô chính là một bông hồng được bao quanh bởi những bụi gai rậm rạp cùng tường đồng vách sắt.
Nếu bạn muốn hái được bông hồng đó, bạn phải chấp nhận đổ máu.
Giang Ngâm cũng có thể đoán được Lục Yến Trì với tư cách là một người cha, sẽ nói thế này "Chờ con lên đại học là có thể yêu đương."
Ánh sáng nóng bỏng của mùa hè bị ngăn cách bởi những tấm thủy tinh, điều hòa trong phòng chạy hết công suất.
Lục Tương Tư bị thứ ánh sáng không mang theo nhiệt độ này làm cho có chút buồn ngủ, cô ghé vào trên bàn thì thầm nói: "Yêu đương là cảm giác gì? Có hình dạng gì nhỉ?"
Cô cũng muốn được cảm nhận hương vị của tình yêu.
Cho dù là chua xót hay ngọt ngào.
-
Chạng vạng, cô mới trở về nhà.
Cô ra đến ngoài sân, còn chưa kịp đứng vững, đồ trong tay đã bị người nào đó lấy đi.
Ánh mắt cô lóe lên sự vui vẻ: "Anh trai, anh tan làm rồi."
Lục Tư Hành ậm ừ: "Bữa tối muốn ăn gì nào?"
Lục Tương Tư: "Muốn ăn mì ạ."
Trong phòng không bật điều hòa, cửa vừa mở ra liền có một luồng khí nóng ùa đến. Lục Tư Hành đặt đồ trong tay xuống, xoay người bật điều hòa, nói: "Lát nữa anh sẽ nấu mì cho em."
Hoa hồng khô đặt trên tủ ở lối vào.
Lục Tương Tư tìm một chiếc bình hoa rồi cắm bó hoa vào.
Lục Tư Hành hỏi: "Dì Giang còn trồng hoa hồng sao?"
Cô chống cằm "Không phải, đây là hoa mà chú Hà tặng cho dì Giang."
Anh không hiểu cười: "Sau đó dì ấy tặng cho em sao?"
Lục Tương Tư cũng không hiểu.
Trước khi ra về, Giang Ngâm đưa bó hoa khô này cho Lục Tương Tư.
Kèm theo cả tấm thiệp.
Khi Lục Tư Hành vào bếp làm bữa tối, Lục Tương Tư về phòng, tìm một nơi để cất thiệp. Cô chưa từng yêu đương nên không biết rốt cuộc lời này có ý nghĩa gì.
Cuối cùng, cô kẹp tấm thiệp vào nhật ký của mình.
Cất xong, cô xoay người xuống lầu ăn cơm.
Trên tủ đầu giường, có đặt cuốn nhật ký còn có cả con thỏ bông Lương Dụ Bạch cho cô.
Cửa sổ sát đất đang mở.
Làn gió buổi tối mang theo hơi nóng tiến vào phòng.
Cuốn nhật ký bị gió thổi mở tung, con thỏ lắc lư chao đảo.
Những trang giấy lật tung, tấm thiệp bên trong theo gió bay ra, va vào con thỏ bông.
Con thỏ rơi xuống đất.
Đè lên tấm thiệp.
Như phụ họa cho câu nói trong tấm thiệp kia - không thể trốn thoát, không thể chối từ.
-
Không quá vài ngày, Lục Tương Tư đã có thể đi lại bình thường.
Phía chân trời xa xa, ánh sáng màu da cam lan tỏa mạnh mẽ tô điểm cho ánh hoàng hôn lộng lẫy, mỹ lệ.
Lục Tương Tư đứng ở ngoài sân, có chút buồn chán.
May mắn thay, cô đã sớm nhìn thấy xe của Lục Tư Hành.
Cô ngồi vào ghế phụ, "Sao đột nhiên lại ra ngoài ăn tối ạ?" Tầm mắt cô lướt qua anh nhìn đến hộp bánh kem ở ghế sau, hơi giật mình, "Sinh nhật của ai sao?"
"Sinh nhật một người bạn của anh."
"Em có biết người đó không?"
"Không biết."
"Vậy anh..."
Lục Tư Hành chuyển tay lái, hờ hững hỏi, "Em quen biết bạn của anh thì không tốt sao?"
Lục Tương Tư gãi gãi đầu: "Nhưng mà em không quen ai, có lẽ sẽ hơi xấu hổ?"
Lục Tư Hành: "Không phải còn có anh ở đó sao?"
Lục Tương Tư: "Ngoại trừ anh đâu còn ai khác."
Anh nhướng mày, "Ai nói không còn ai khác, Lương Dụ Bạch cũng ở đó."
Cô không biết phải nói gì tiếp theo, cuối cùng cúi đầu thấp giọng đáp "Ồ".
Cô nhìn thấy Lương Dụ Bạch ở bãi đậu xe.
Lục Tư Hành gọi anh.
Lương Dụ Bạch dập điếu thuốc trong tay rồi bước đến.
Lục Tương Tư nhẹ giọng chào anh: "Anh Dụ Bạch."
Lục Tư Hành: "Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới."
Lương Dụ Bạch bình tĩnh liếc nhìn anh.
Lục Tư Hành hiểu ra: "Chị Triều Nhan gọi điện cho cậu?"
Anh cười nhạt: "Từ hôm qua đến nay, cô ấy đã gọi đến 65 cuộc."
Lục Tư Hành: "Cậu còn nhớ?"
Lương Dụ Bạch mặt không chút thay đổi: "Một cuộc tôi cũng chưa tiếp."
Lục Tư Hành hỏi, " Vậy sao cậu còn đến?"
Lương Dụ Bạch đem điếu thuốc trong tay ném vào thùng rác.
Lục Tương Tư đứng sau anh khoảng hai đến ba mét.
Không biết đó có phải là ảo giác của cô không, nhưng khi anh nghiêng đầu ném điếu thuốc vào thùng rác, anh có quay sang nhìn cô một cái. Ánh trăng mờ ảo, đôi mắt anh sâu thăm thẳm, hòa vào màn đêm không rõ ràng.
Cô sửng sốt.
Như thể ánh mắt vừa rồi chính là câu trả lời của anh.
Cô lại nhìn về phía anh một lần nữa.
Chỉ có thể nhìn thấy bờ lưng của anh.
Vừa rồi hết thảy chỉ là hư ảo.