Trước đó ở Hoàng Tuyền, Cố Khê Nghiên dung hồn quá trình rất gian nan, sau khi hút vào một phách nàng hôn mê gần bảy ngày, hồn phủ vốn dĩ không hoàn chỉnh cho nên quá trình tiếp nhận cực kỳ thống khổ, để nàng đau đớn đến không gì diễn tả được.
Dung hợp xong, năm đó thần lực tại một phách này tự nhiên thu hồi, làm tu vi của nàng một bước tăng vọt. Thế nhưng lại dẫn đến một vấn đề khác, chính là nàng thần hồn không trọn vẹn, thần lực lại đột nhiên nâng lên gấp bội, khiến nàng rất khó duy trì hồn phách vững chắc.
May là một đường có Lạc Hà cùng Tiểu Bạch bảo hộ, tuy rằng gian nan tầng tầng, vẫn an toàn thoát khỏi Hoàng Tuyền Cửu Uyên. Mà ở một khắc nàng tỉnh lại, nàng liền rõ ràng phát hiện thế giới trước mắt thay đổi, vốn là trong hư vô đột nhiên có cỗ ánh sáng tràn vào, mắt mù hơn hai mươi năm, nàng lại lần nữa chạm đến quang minh.
Chỉ là ánh mắt nàng nhìn đồ vật vẫn còn mơ mơ hồ hồ, hơn nữa nếu như ánh sáng quá thịnh còn có chút chói mắt. Nghĩ tới nơi đây cũng không có người nàng muốn nhìn, liền đem bạch lăng cột lên như cũ.
Ra khỏi Hoàng Tuyền, nàng lập tức đến doanh trướng tìm Diệp Thấm Minh. Nhưng tiểu trà xanh của nàng đã không bóng dáng, lại nghe được Quỷ Xa nói, Tiên giới muốn nhổ lên Tru Tiên Kiếm Trận, quân thượng đã dẫn người tới Tỏa Yêu Trầm Uyên rồi. Cố Khê Nghiên lòng như lửa đốt, lập tức đuổi tới, vừa vặn thấy một màn kia.
Khi biết chuyện năm đó còn có ẩn tình, Cố Khê Nghiên mơ hồ có chút vui mừng, nếu không phải là nàng phụ Diệp Thấm Minh, nàng cũng không cần thống khổ như vậy, Diệp Thấm Minh cũng không cần như thế xoắn xuýt, trong lòng mang theo oán hận.
Tuy những chuyện kia nàng còn chưa nhớ được, thế nhưng cũng đoán được, Diệp Thấm Minh còn sống chính là Trạc Thanh bỏ ra đánh đổi, còn việc động thủ đâm Diệp Thấm Minh, Trạc Thanh hoàn toàn không có lý do, chỉ có thể là bị người giả dạng.
Giữa các nàng hiểu lầm nhiều lắm, kinh lịch thống khổ cũng đã quá nhiều, nàng không muốn Diệp Thấm Minh tự trách hối hận, loại đau khổ này một mình nàng nếm trải đã quá đủ rồi.
Nhưng là nhìn cục diện trước mắt đã không cách nào vãn hồi, nhìn Diệp Thấm Minh toàn thân linh lực sắp nổ tung, Cố Khê Nghiên gấp đau đến xé tâm nứt phổi, nàng chưa từng bạc đãi chúng sinh, chỉ là muốn yêu thích một người này, tại sao bọn họ không cho nàng đây?
Diệp Thấm Minh cơ hồ đã tiêu hao hết linh lực, co quắp ngồi ở một bên, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Khê Nghiên. Hồn phách nàng ấy đã được Vu Ngân đưa trở lại cơ thể, nhưng nàng ấy vẫn nhắm chặt hai mắt, lạnh lẽo không một tia sinh cơ để Diệp Thấm Minh muốn phát rồ.
Diệp Thấm Minh giẫy giụa đứng lên: "Nàng vẫn không có hơi thở, Vu Ngân, nàng vẫn không có hơi thở."
Vu Ngân sắc mặt ngưng trọng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Vương thượng, Thần Quân hồn phách phá vụn không thể tả, đều đặc biệt gầy yếu. Này tam giới cũng chỉ có nàng thần hồn vỡ thành như vậy còn có thể đầu thai làm người, thế nhưng bây giờ lần nữa bị đánh tan, muốn ngưng tụ trở về, thật không dễ dàng."
Diệp Thấm Minh loạng choạng lui về sau một bước, tầng tầng ngã ở bên giường, tuyệt vọng nói: "Không dễ dàng, không dễ dàng, vậy rốt cuộc phải làm sao, ta mới có thể cứu nàng, Vu Ngân." Câu nói sau cùng tựa như khẩn cầu, để Vu Ngân nghe được con mắt bỗng nhiên đau xót.
"Tìm tới nàng một nửa thần hồn thất lạc, nàng còn có hi vọng."
Diệp Thấm Minh nghe xong trong mắt chợt lóe, tuyệt vọng cùng ước ao đan dệt, phảng phất một đám lửa chập chờn. Chính là nàng biết được cách cứu người kia rồi, lại từ nơi nào tìm tới Trạc Thanh một nửa thần hồn? Nàng ấy làm sao chỉ còn dư lại một nửa hồn phách đây? Vừa nghĩ tới đó, Diệp Thấm Minh tâm liền đau đến thở không nổi.
Miễn cưỡng đem chính mình hồn phách chia cắt, đây là loại thống khổ đến bực nào, Trạc Thanh là một đóa bạch liên được thiên địa dựng dục, từ hỗn độn xuất thế, một nửa thần hồn gần như cắt chính mình một nửa chân thân. Diệp Thấm Minh không dám nghĩ tới, thống khổ đến đóng chặt con mắt, thân thể đều đang phát run.
Nàng đè lên ngực co giật đau ý, đem Cố Khê Nghiên ôm vào trong lòng, xuyên thấu qua khinh bạc quần áo, người kia lạnh lẽo nhiệt độ truyền đến trên người nàng, nàng ấy làm sao băng lãnh đến vậy?
Không muốn người khác nhìn thấy Cố Khê Nghiên sắc mặt trắng bệch, Diệp Thấm Minh dùng đấu bồng đem nàng ấy gói kỹ lưỡng, khi ra cửa khàn khàn nói: "Nhờ ngươi cùng theo về Thiên Diệp Cung, chăm sóc nàng. Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm hồn phách của nàng trở về, nhất định."
Mộc Cẩn đã sớm nghe được tin tức, nhưng là biết được Cố Khê Nghiên xảy ra chuyện, nàng đã hỏng mất, nằm nhoài ở Thiên Diệp Cung gào khóc, đợi đến Diệp Thấm Minh ôm Cố Khê Nghiên trở về, Mộc Cẩn hai mắt đều là tơ máu, đứng ở cửa điện thẳng tắp nhìn Diệp Thấm Minh .
Diệp Thấm Minh cũng không khá hơn chút nào, nàng khuôn mặt mệt mỏi hai mắt sưng đỏ, so với thời điểm Cố Khê Nghiên rơi vào Hoàng Tuyền càng thêm tiều tụy, nhìn thấy Mộc Cẩn, trong mắt nàng cũng không có một tia ánh sáng cùng gợn sóng.
Mộc Cẩn vừa nhìn đến trong lòng nàng Cố Khê Nghiên, trong nháy mắt không kiềm được thống khổ, lập tức như tên bắn vọt tới. Sau một hồi mới sững sờ chạm lên cánh tay lạnh như băng của Cố Khê Nghiên, nức nở nói: "Vương thượng xưa nay cũng không quý trọng qua nàng, ngài bỏ lại nàng như thế mấy lần, nàng mới không cần ngài."
Chức Cẩm mau mau chạy tới, đang muốn ngẩng đầu nhìn Diệp Thấm Minh phản ứng, Mộc Cẩn nhưng mềm mại ngã xuống, chính là thương tâm quá độ ngất xỉu.
"Mộc Cẩn, Mộc Cẩn." Chức Cẩm biến sắc mặt, lo lắng kêu Mộc Cẩn.
Vu ngân theo sát mà đến, đưa tay thay Mộc Cẩn chẩn mạch: "Bi thương quá độ, tinh lực trở ngược, không ngại."
Diệp Thấm Minh một bên thấp giọng nói: "Chức Cẩm, chăm sóc thật tốt nàng."
Vu Ngân nhìn Diệp Thấm Minh có chút lảo đảo bước chân, liếc nhìn mê man Mộc Cẩn, thở dài, tiểu nha đầu này từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim gan vương thượng.
Diệp Thấm Minh đem Cố Khê Nghiên đặt ở trên giường nhỏ, nghiêng đầu đi một tia đỏ tươi đã ép không được theo khóe môi tràn ra ngoài. Nàng cũng không hề để ý, chỉ là đưa tay lau lau, vẫn nhìn chằm chằm Cố Khê Nghiên, cuối cùng vùi đầu xuống, thân thể cũng bắt đầu rung động.
Vu Ngân ở bên ngoài nhìn thấy tình cảnh này, yên lặng lùi ra, tình thâm không thọ, bực này giày vò thống khổ làm sao lại rơi trúng hai người thâm tình nhất tam giới đây?
Diệp Thấm Minh khóc đến không ngừng co giật, như đứa bé nức nở nắm tay Cố Khê Nghiên: "A Cẩn nói có thật không? Là ta để nàng thất vọng rồi, ta rốt cuộc tổn thương nàng, làm nàng khổ sở, vì lẽ đó nàng mới không cần ta nữa? Khê Nghiên, nàng thật sự không cần ta nữa sao?"
Nàng đem tay Cố Khê Nghiên áp lên sườn mặt, khóc rống lên, một hồi lâu sau, trong tiếng khóc một tiếng cực kỳ bi thiết trầm thấp vang lên: "Ta sai rồi, ta hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Khê Nghiên, nàng đừng bỏ ta, cầu xin nàng, đừng bỏ ta."
Tiên Yêu đại chiến vẫn ở chỗ cũ tiếp tục, thế nhưng không còn như trước kịch liệt, Diệp Thấm Minh lo lắng Cố Khê Nghiên, cũng không màng chiến sự, Thái Nhất trọng thương nằm một chỗ trên giường, mà Thủy Thần cùng chúng tiên gia đều đang dốc hết sức truy bắt Tỏa Yêu Trầm Uyên tai họa. Lúc đó chỉ tru sát được một phần, bây giờ đám yêu ma kia đã đào tẩu thật xa, trên đường nuốt chửng vô số yêu vật cấp thấp, ngày chúng khôi phục thực lực gieo họa tam giới đã không thể ngăn cản.
Thái Nhất tuy được Lão Quân dốc lòng chữa trị, vẫn như cũ thương không dậy nổi, đối Thủy Thần cãi lệnh cũng không tâm sức đi truy cứu. Mấy người Thủy Thần Phong Thần đều bận bịu mang theo tám phương thiên tướng đi tru diệt yêu ma trốn chạy.
Diệp Thấm Minh tuy rằng không lòng dạ bận tâm, nhưng cũng biết hậu hoạn vô cùng, lập tức phái Bạch Trạch cùng Phi Đản dẫn binh đi quét sạch đám yêu ma kia, Minh Thủy Chi Tuyến tạm thời đình chiến.
Đây là thương sinh do Cố Khê Nghiên liều mạng bảo vệ, nàng không thể để cho đám hỗn trướng kia phá hủy.
Ngay sau đó, Diệp Thấm Minh một mình đi tới hỗn độn kết giới, nơi Tế Đàn năm xưa Trạc Thanh lấy thân làm ấn, ngày đêm ở trong một mảnh ám vô thiên nhật tìm kiếm mò mẫm, mong nhìn thấy nửa manh mối về người kia. Mấy ngày trôi qua, nàng cơ hồ lật tung rồi núi hoang đầm lớn cũng không tìm được một tia hồn phách của Trạc Thanh.
Đây là nàng duy nhất có thể nghĩ đến địa phương, nơi này đều không có một tia manh mối, nàng nên đi nơi nào tìm?
"A Thanh, A Thanh!" Nhìn trước mắt một mảnh hỗn độn, Diệp Thấm Minh khàn cả giọng gào thét, tầng tầng quỳ trên mặt đất, thanh âm đầy ngập bi phẫn cùng thống khổ vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Có lẽ nào....một nửa thần hồn kia, đã bị câu diệt trong lúc Trạc Thanh phong ấn hỗn độn kết giới? Không, sẽ không, nhất định vẫn còn, hồn phách nàng ấy nhất định vẫn còn.
Trong đầu đột nhiên một đoạn hình ảnh lóe qua, Diệp Thấm Minh cứng ở tại chỗ, cúi đầu nhìn bụng mình. Nàng nhớ tới, lúc nàng hút máu Cố Khê Nghiên, nơi đan điền liền xuất hiện một đồ vật rất kỳ quái, một đoàn ánh sáng màu trắng ngà! Nàng cả người lập tức phát run, tận lực ngồi xếp bằng lên, tự cường tỉnh táo đem thần thức một lần nữa đi xuống dò xét.
Đoàn linh lực màu nhũ bạch cùng Cố Khê Nghiên cực kỳ tương tự, quay quanh ở nơi đan điền của nàng, tẩm bổ nàng Yêu Đan. Hồn thức từng tấc từng tấc thâm nhập, làm sao cũng không nhìn thấy rõ đồ vật kia, Diệp Thấm Minh cắn chặt răng liều mạng chạm tới.
Mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, đan điền hỗn loạn tưng bừng, đau đến nàng cắn nát môi, thế nhưng nàng vẫn không chịu từ bỏ. Nàng hét lên một tiếng tập trung tất cả lực lượng lại một lần nữa vọt tới, trước mắt hình ảnh bỗng nhiên lóe lên, này màu trắng quang đoàn giấu kín ở trong dày đặc sương mù, nhưng chính là nửa đóa Bạch Liên rạng ngời rực rỡ, thánh khiết đến lệnh người ngừng thở.
"A Thanh." Diệp Thấm Minh đau lòng đến cực điểm, kêu lên một tiếng liền trực tiếp ngất đi. Ở giữa nơi mênh mông hoang dã, Diệp Thấm Minh cuộn lại thành một đoàn, khóe mắt lệ chảy dài, từng viên từng viên liên tục hạ xuống, ngấm vào trong đất khô cằn liền tiêu tan không thấy.
Lúc Vu Ngân một lần nữa nhìn thấy Diệp Thấm Minh, đã là nửa tháng sau, Diệp Thấm Minh không còn mặc vương bào, cũng không mặc nàng thích nhất xiêm y xanh biếc, chỉ mặc thuần ba tầng y sam màu trắng, tóc đen dùng một cây trâm tùy ý vấn lên, thần sắc không còn là dày đặc mây đen cùng tuyệt vọng, nhưng cũng triệt để mất đi vẻ hào hiệp tiêu sái trước kia.
Vu Ngân chỉ cảm thấy vương thượng đã triệt để biến thành người khác, Diệp Thấm Minh mặc trang phục như vậy khiến cho thủ vệ ở Thiên Diệp Cung suýt nữa không nhận ra nàng. Nàng giống như một chén trà tư vị nồng đậm đã biến thành một chén trà thanh đạm trầm tĩnh, không sóng gợn liền không ngửi thấy trà hương, nhạt mà thâm trầm.
Nếu như không phải Vu Ngân biết đây là Yêu Giới vương thượng, nàng đều cảm thấy Diệp Thấm Minh đã biến thành Tây Thiên Bồ Tát.
"Vương thượng, ngài, ngài làm sao biến thành như vậy?"
Diệp Thấm Minh không lên tiếng, đi thẳng tới bên người Cố Khê Nghiên, trong cặp mắt trong suốt tựa thủy của nàng rốt cuộc nổi lên sóng gợn, từ trầm tĩnh trở nên tràn đầy nhu tình, rồi lại cất giấu vô tận đau thương. Nàng hôn lên tay Cố Khê Nghiên, nhẹ giọng nói: "Vu Ngân, ta đã tìm được nửa thần hồn kia của nàng rồi."
Vu Ngân trên mặt mừng rỡ không thôi, liền ngay cả Mộc Cẩn vẫn nghe lén đều vọt vào, lớn tiếng hỏi: "Thật chứ? Ở nơi nào?"
Diệp Thấm Minh cũng không bởi vì sự xuất hiện của Mộc Cẩn mà phiền nhiễu, chỉ là trong con ngươi trong phút chốc tuôn ra một luồng sương mù lại bị nàng đè xuống, thấp giọng chỉ mình bụng: "Ở bên trong đan điền của ta."
Vu Ngân khiếp sợ không thôi, sau đó nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, lẩm bẩm nói: "Chẳng trách, chẳng trách. Này trong tam giới, nghịch thiên địa trùng tử nạn, chữa trị Yêu Đan đã bị vỡ nát, nếu không phải Thần Quân, ai có đủ khả năng chứ. Ta thật không nghĩ đến, không nghĩ đến."
Diệp Thấm Minh yên tĩnh nhìn Cố Khê Nghiên, khóe mắt lệ lại rơi xuống lần nữa, nghẹn ngào nói: "Không phải không nghĩ đến, mà là không ngờ đến, có người sẽ phân chính mình một nửa chân thân cùng hồn phách vì người khác tu bổ Yêu Đan. Không ai tưởng tượng nổi, có người có thể vì người khác làm đến mức độ này."
Diệp Thấm Minh lúc nhắc đến chuyện này khóe môi mang theo đạm cười, nhưng là Mộc Cẩn cùng Vu Ngân nhìn nàng, lại cảm thấy nàng cười so với khóc càng thêm thảm thương.
"Vương thượng, Quỷ Xa có chuyện quan trọng cầu kiến vương thượng. Cùng Thần Quân có quan hệ."
Bên ngoài một tiếng bẩm báo đem Diệp Thấm Minh hồn gọi trở về, nàng lập tức thu hồi nước mắt, khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Bên cạnh Quỷ Xa có một nữ tử mặc tiên bào màu trắng, mũ trùm che kín đầu. Quỷ Xa nhìn thấy Diệp Thấm Minh, lập tức khom mình hành lễ.
"Quân thượng rốt cục trở về, thần dẫn theo một người tới gặp ngài."
Quỷ Xa nói xong, người đứng bên cạnh hắn vạch trần mũ trùm, hai mắt nhìn thẳng Diệp Thấm Minh, chắp tay nói: "Phong Sóc ở Bồng Lai Đảo, bái kiến Yêu Đế."
Mộc Cẩn ở sau cửa trộm nhìn ra, phát hiện vị nữ tử kia khí chất có mấy phần giống Cố Khê Nghiên, trong lúc nhất thời có chút ngẩn người, thế nhưng nghe được nàng tự giới thiệu, chính là cùng một giuộc với đám tiên gia đổ đốn kia, liền lạnh mặt bước lên, lộ vẻ cảnh giác.
Phong Sóc tự nhiên nhìn thấy tiểu nha đầu kia động tác, cũng không hề để ý, tiếp tục nói: "Chuyện có liên quan đến Thần Quân năm đó, tại hạ liền biết được mấy phần."
Diệp Thấm Minh ánh mắt loáng một cái, bình tĩnh chung quy bị đánh rách, hồi lâu nàng chắp tay đáp lễ: "Thấm Minh đa tạ Phong Sóc thượng tiên, xin mời vào."
Hai người đi vào, Mộc Cẩn đối với chuyện liên quan tiểu thư nhà mình tự nhiên muốn biết, tiến lên một bước muốn cùng vào theo, lại bị Phong Sóc liếc mắt một cái: "Chính là Thần Quân cùng Yêu Đế việc tư, vị cô nương này có nhiều bất tiện."
Mộc Cẩn đành phải đợi tại bên ngoài, biết được tiểu thư được cứu rồi, nàng tâm tình nhẹ nhàng không ít, cho dù khổ sở cũng không nhịn được lầm bầm một câu: "Tiểu thư ta cùng vương thượng năm đó đàm luận yêu đương, ngươi ở đâu liền biết được, còn không phải cái nhiều chuyện."
Phong Sóc động động vành tai, quay đầu lại liếc nàng một cái, lúc này mới đi vào.
Nhìn thấy Cố Khê Nghiên nằm ở trên giường, Phong Sóc con mắt đỏ lên, nghẹn ngào quỳ gối trước mặt nàng, "Thần Quân, Phong Sóc bái kiến Thần Quân, là thuộc hạ vô năng, đã tới muộn."
Lần trước vội vã vừa thấy, không người nào có thể biết nàng ngay lúc đó kích động đến bực nào, cũng như giày vò đến bực nào. Thái Nhất không tín nhiệm nàng, vẫn phái người gắt gao theo dõi nàng, nếu như không phải Tỏa Yêu Trầm Uyên kết giới sụp đổ, tam giới đại loạn, nàng căn bản không có cơ hội đơn độc tới gặp Diệp Thấm Minh .
------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực phần lớn đều giải thích, mặt khác một ít liền từ Phong Sóc nói rõ.
Cũng rất xin lỗi vì chương 1 ta viết không rõ ràng, dẫn tới rất nhiều bạn đọc hiểu lầm Thần Quân một thời gian dài, đây là ta chính mình xử lý không tốt.
Bạch Liên ái thương sinh, càng ái Trà Xanh đến tận cùng, dù là một người vô tội nàng cũng không đành ra tay, sao có thể xuống tay với người mình yêu say đắm vạn năm.
Ngược đến đây kết thúc, về sau chỉ có ngọt ngào.
P/S: Ed mãi lo ngồi khóc quên cả edit TT_TT
-------------
***Nghe đồn đây là hình của Tiểu Bạch (một đoàn lông trắng tròn mềm mại như đám mây, móng vuốt bé tí, đôi mắt đen nhỏ xíu).