Nghiện Sắc Đẹp

Lần thứ hai Giang Bạch Lộ gặp anh, là ở trong trường học.

Cậu đi ngang qua cửa cổng của trường đại học bên cạnh, phát hiện có người nhìn cậu.

Giang Bạch Lộ nhạy cảm quay đầu lại, thấy một chàng sinh viên con lai cao lớn đẹp trai đứng trước bức tường chủ đề văn hóa của trường đại học bên cạnh. Anh mặc quần yếm xám đậm và áo ngắn tay màu đen, áo khoác cùng màu với quần yếm bị anh cột quanh eo, tùy ý tạo một nút buộc.

Anh rũ mắt nói chuyện với bạn học bên người, thùng màu nước đặt bên chân, cầm cây cọ vẽ trên tay, thuốc nước màu đỏ và vàng dính đầy trên quần anh.

Nhận thấy ánh mắt cậu, nam sinh nâng mí mắt đảo qua, vẻ mặt lạnh lùng quan sát cậu. Cô gái tóc vàng bên cạnh đối phương bước về phía cậu, tươi cười rạng rỡ chào hỏi cậu, “Bạn là du học sinh Trung Quốc phải không?”

Giang Bạch Lộ gật đầu đáp: “Đúng thế.”


Nữ sinh nói chậm lại, “Chúng tôi muốn nhờ bạn giúp đỡ.”

Giang Bạch Lộ hỏi: “Giúp cái gì?”

Cô gái giải thích: “Chúng tôi muốn tham gia triển lãm văn hóa của trường. Trường đại học của chúng tôi đang làm một gian hàng văn hóa Trung Quốc. Bây giờ chúng tôi có một chiếc váy trong tay. Bạn có thể giúp chúng tôi xem đó là kimono Nhật Bản hay Hanfu Trung Quốc không? Chúng nhìn có vẻ rất giống nhau!”

Giang Bạch Lộ sửng sốt một giây, gật đầu đồng ý.

“Vậy quá tốt rồi!” Nữ sinh tóc vàng quay đầu lại gọi, “Chris…”

Nam sinh mang vẻ mặt nhạt nhẽo liếc nhìn cậu, cất bước đến, “Cái gì?”

“Cậu ấy đồng ý rồi.” Catherine quay lưng về phía Giang Bạch Lộ, nháy mắt ra hiệu cho Chris, sau đó quay đầu lại hỏi Giang Bạch Lộ, “Tôi có thể biết tên bạn không?”

Giang Bạch Lộ cười cười, “Tôi không có tên tiếng Anh, bạn có thể gọi tôi là Giang.”

“Ok, Giang.” Catherine khó khăn bắt chước cách phát âm, “Rất vui được làm quen với bạn, tôi là Catherine.”

Cô nàng cầm cây cọ xoay người rời đi, Giang Bạch Lộ ngừng cười, lần nữa đụng phải ánh mắt nhìn chằm chằm không hề che giấu của chàng trai con lai, cậu nhẹ nhàng cau mày.

Đối phương đột nhiên mở miệng: “Này.”


Giang Bạch Lộ cắt lời anh, “Tôi có tên.”

“Tôi không đọc được phát âm tiếng Trung của các cậu.” Ánh mắt Chris thờ ơ lướt qua mặt cậu, “Cậu là sinh viên năm thứ nhất hả? Chuyên ngành gì?”

Giang Bạch Lộ không trả lời anh.

Chris đút tay vào túi, giọng nói phẳng lặng: “Quan hệ của cậu và Allen không tồi. Tôi nghe nói bạn cùng phòng hiện tại của cậu ta là du học sinh người Trung Quốc. Cậu và cậu ta đang ở cùng nhau à?”

Giang Bạch Lộ vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, “Bạn gái anh cũng biết tôi?”

“Lần trước tôi bị El chặn đường hỏi, bởi vì bạn gái của anh ta muốn chia tay với anh ta vì tôi. Anh ta còn đe dọa tôi, bảo tôi buổi tối đi đường nhớ cẩn thận. Nhưng tôi thậm chí còn không biết bạn gái của anh ta là ai.” Giang Bạch Lộ tỏ vẻ không còn gì để nói, “Từ lần lần gặp mặt ở quán bar, anh đã có thái độ thù địch với tôi. Chẳng lẽ, tôi cũng trêu chọc bạn gái của anh?”

“Tôi không có bạn gái.” Chris cong khóe môi, “Quần áo ở trong nhà tôi, cho tôi số điện thoại di động của cậu, lần sau tôi sẽ liên hệ cậu.”


Hai người trao đổi số điện thoại di động của nhau. Giang Bạch Lộ nhận thấy đối phương đang cầm một chiếc điện thoại di động Nokia kiểu cũ. Cậu lặng lẽ thu chiếc điện thoại di động iPhone đời mới nhất của mình lại.

Chris có địch ý với cậu, chẳng lẽ là… do tâm lý hận nhà giàu?

Nam sinh bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu, lật lòng bàn tay cậu lên. Khi Giang Bạch Lộ hoàn hồn, cậu phát hiện một cái kẹo nằm trên bàn tay cậu.

Chris lùi lại, đút tay vào túi quần, đứng thản nhiên tùy tiện, giọng anh trầm và nặng, nhưng vẫn không chịu gọi tên cậu: “Này, xem chừng cái mông cậu, đừng cho Allen cơ hội đến gần.”

Giang Bạch Lộ sửng sốt một giây, cúi đầu nhìn xuống cái kẹo trong tay, sau đó cậu nhận ra đây là loại kẹo cai thuốc lá phổ biến nhất ở nước Mỹ gần đây – Vị Chocolate.

Giang Bạch Lộ: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận