Nghiện Sắc Đẹp

Giang Bạch Lộ ôm Sầm Qua liên tục khàn khàn rên rỉ, chống đỡ được cho đến khi đối phương xoa nắn bắp đùi cậu mà bắn ra, đầu óc mơ màng chếch choáng. Có vẻ như sự mệt mỏi mấyngày qua càn quét khắp cơ thể, thân xác và ý thức tách biệt thành hai thực thể độc lập. Thân thểnằm trên ngọn sóng dâng trào nhưng ý thức dần dần chìm sâu xuống đáy biển.

Khi cậu mơ hồ không rõ, Sầm Qua tiếp tục ấn cậu xuống, tạo dấu ấn trên da thịt cậu hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi mà làm thêm mấy lần, trong lúc làm còn dừng lại đổi vài cái bao cao su. Những phần còn lại cậu hoàn toàn không nhớ nổi.

Nửa đêm, Sầm Qua mới ngừng lại, đen mặt chửi bới tổ tiên tám đời nhà Tống Đường từ đầu đến đuôi. Anh không hơi đâu mà dọn dẹp, đẩy Giang Bạch Lộ sang bên cạnh, tắt đèn ngủ ở đầu giường, kéo chăn quay lưng về phía Giang Bạch Lộ, nhắm mắt nằm xuống.

Khoảng hai giờ sáng, anh lạnh cóng thức dậy từ giấc ngủ chập chờn, phát hiện mình ngửa mặt nằm trên giường, chiếc chăn vốn đắp trên người anh không cánh mà bay. Phía khác của chiếc giường, Giang Bạch Lộ cuốn tròn chăn y hệt một cái kén, quay lưng về phía anh ngủ say sưa.

Sầm Qua nén cơn tức giận trong lồng ngực, túm một nửa chiếc chăn từ trên người đối phương kéo sang, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Mãi đến khi anh bởi vì cảm giác mát lạnh giật mình tỉnh giấc lần nữa, thấy Giang Bạch Lộ chiếm đoạt hết chăn, rốt cục hao sạch kiên trì, đè đầu vai Giang Bạch Lộ, lật cả người cậu qua, nhấc tay định lay cậu tỉnh dậy.

Tuy nhiên, trong chớp mắt anh dừng tay lại. Anh ngồi trong bóng tối ngắm nhìn khuôn mặt của đối phương, cảm thấy phiền nhiễu khó chịu, giống như không làm thế nào được, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.

Cuối cùng anh lôi chăn ra, đắp lên trên người cả hai, sau đó nằm đối mặt với Giang Bạch Lộ, mộttay vòng qua eo, tay kia đặt trên ngực cậu, kéo cậu sang, siết chặt vào trong lòng, bóp chết cơhội cướp chăn thêm lần nữa của cậu.

Sáng sớm tỉnh dậy, Giang Bạch Lộ mất chút sức lực mới thoát khỏi vòng tay của Sầm Qua. Cậu cúi đầu quét mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng bên cạnh, rồi chui ra khỏi chăn. Cậu ngồi xổm ở mép giường tự tìm kiếm quần áo của mình, người phía sau đột ngột mở ra đôi ngươi màu hổ phách, vươn tay túm lấy cổ tay cậu.

Giang Bạch Lộ kinh ngạc trong giây lát, vội vã giơ tay lau đi những chất bẩn đóng cặn quanh mắtmình, tiếp đó xoay mu bàn tay chùi lớp dầu nhờn trên trán. Lúc này cậu mới quay đầu lại hỏi: “Anh tỉnh rồi?”


Vẻ mặt Sầm Qua không vui, “Cậu đánh thức.”

Giang Bạch Lộ không hề áy náy xin lỗi anh, cậu giật cổ tay, nói: “Tôi phải về thôi.”

Đối phương không lập tức buông ra.

Ánh mắt Giang Bạch Lộ khẽ đảo qua mặt chăn, cậu hơi do dự, “Bây giờ anh còn muốn làm?”

“Làm cái gì mà làm? Mẹ nó chẳng lẽ buổi sáng cậu không ‘chào cờ’ à?” Nét mặt Sầm Qua sa sầm xuống, “Hôm qua cậu giở trò với ly rượu?”

“Không phải.” Giang Bạch Lộ cong đôi mắt, “Tôi chỉ vừa khéo biết trước mà thôi.”

Sầm Qua cau mày ngồi dậy, bóp chặt cổ tay cậu hơn, dằn từng chữ: “Giang Bạch Lộ, ai cho cậu lá gan đó hả?”

“Đương nhiên là Tống Đường.” Giang Bạch Lộ hùng hồn nhìn anh, “Cậu ta hứa sẽ cho tôi mộtcông việc.”


“Cậu đã lên giường của tôi mà còn dám làm việc ở tập đoàn họ Tống?” Cảm thấy nghe được chuyện nực cười, Sầm Qua trào phúng nhếch mép, ánh mắt đảo qua những vết hôn tựa nhưhoa hồng đỏ sẫm trên ngực cậu và thằng nhỏ kiệt quệ tinh dịch của cậu. Anh buông tay cậu ra,cực kỳ lạnh lùng mở miệng đuổi người: “Cậu đi đi.”

Giang Bạch Lộ không nói gì cả, cơ thể trần truồng trèo khỏi giường. Hai chân vừa chạm đất,trong chớp mắt đứng dậy, bắp chân cậu mềm nhũn, không khống chế được mà khuỵu xuống.

Sầm Qua theo bản năng đỡ giường áp đến, vươn một cánh tay ra đỡ cậu.

Nhưng Giang Bạch Lộ nhanh chóng chống lấy tủ đầu giường, tự mình đứng vững. Cậu quay đầu nhìn qua, thấy tay Sầm Qua lách sang một bên hông cậu, vẻ mặt ung dung chụp lấy bao thuốc lá đặt ở đầu giường, rút ra một điếu cho vào miệng. Anh không vội vàng đốt thuốc lên, thay vào đó hỏi cậu với chất giọng bình thường: “Cậu còn muốn để trần đứng trong phòng tôi bao lâu?”

Giang Bạch Lộ cúi người về phía trước nhặt lên chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ của cậu, khẽ run lên hailần, ghét bỏ nhíu mày, “Anh có thể cho tôi mượn tạm một bộ quần áo được không?”

Sầm Qua không thèm ngước mắt lên nhìn, qua loa nói: “Tự cậu lấy đi.”

Âm thanh sột soạt vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân của Giang Bạch Lộ từ gần đến xa, cuốicùng là tiếng đóng cửa truyền từ phòng khách tới. Sầm Qua liếc mắt nhìn chiếc cửa phòng ngủtrống rỗng, lấy điếu thuốc lá ngậm trong miệng ra, anh khẽ chửi thề, đứng dậy ra phòng kháchtìm bật lửa.

Giang Bạch Lộ đụng phải Dụ Quân Lân ở bên ngoài cửa. Anh chàng này là bạn thân quen khihọc đại học của Tần Nhất Hành. Cậu đã ở đây hai ngày nhưng chưa nói chuyện nhiều với đối phương. Có lẽ Dụ Quân Lân đến tìm Sầm Qua, đúng lúc cậu từ trong phòng đi ra. Dụ Quân Lâncản đường Giang Bạch Lộ, không hề có ý tránh ra, ánh mắt bình tĩnh quan sát cậu.


Giang Bạch Lộ mặc áo khoác nhung lông cừu màu đen của Sầm Qua, không chút sợ hãi nhìn qua.

Chiếc áo khoác nhung đen của anh choàng lên người Giang Bạch Lộ, không che hết được dấuhôn trên cổ cậu, cũng không che được hai bắp chân trần trụi của cậu. Người tinh mắt vừa nhìnthấy là có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng Dụ Quân Lân rất ngạc nhiên, chuyện Tống Đường dùng mọi biện pháp thực hiện trong nửa năm không hề thành công, Giang Bạch Lộ mới đến hai ngày, đã hoàn thành xong.

Còn ngay dưới mí mắt của Tống Đường.

Ánh mắt Dụ Quân Lân không dấu vết lướt qua cánh cửa kế bên, nét mặt trầm ổn lùi về phía saumột bước, mở đường cho Giang Bạch Lộ. Giang Bạch Lộ bình tĩnh nói cảm ơn, cầm giày trên tay,trong chớp mắt bước về căn phòng cuối hành lang.

Sau khi Giang Bạch Lộ đi khỏi, Dụ Quân Lân gõ cửa căn phòng bên cạnh phòng của Sầm Qua. Tống Đường mang theo vẻ mặt khó chịu ra mở cửa, thấy người xong, khuôn mặt cậu ta mới dịu xuống.

Dụ Quân Lân nhàn nhạt mở miệng: “Đêm qua ngủ ngon không?”

Mặc dù Tống Đường không rõ nguyên do nhưng vẫn nhíu mày đáp: “Không ngon lắm, có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Dụ Quân Lân không thay đổi sắc mặt, “Thấy các cậu lề mề không đến nhà hàng,qua đây xem thế nào.”

Giang Bạch Lộ tắm rửa sạch sẽ, ở trên giường ngủ thẳng đến hoàng hôn mới tỉnh dậy. Điện thoại di động đặt chế độ im lặng vứt trên đầu giường có hai cuộc gọi đến của Tần Nhất Hành. Giang Bạch Lộ thay đồ, đi ra ngoài tìm hắn.


Tần Nhất Hành chờ cậu ở nhà hàng, Giang Bạch Lộ kéo ghế ngồi xuống, “Họ đâu rồi?”

Tần Nhất Hành đưa menu cho cậu, “Buổi sáng về hết rồi. Gọi điện thoại cho cậu, cậu không nhận.”

Giang Bạch Lộ ừm một tiếng, không tỏ ra dị thường mà tiếp nhận menu, vừa xem lướt qua vừa mở miệng nói: “Sau này cậu đừng giới thiệu đối tượng cho tôi nữa. Chẳng lẽ cậu không nhận ra, Tống Đường chỉ tìm tôi để ngụy trang mà thôi, người cậu ta thích là Sầm Qua?”

“Dụ Quân Lân tìm tôi trước.” Tần Nhất Hành nhíu mày, “Tôi cứ tưởng cậu ta hết hi vọng với Sầm Qua rồi. Nói lại…” Hắn liếc mắt nhìn Giang Bạch Lộ, “Áo khoác dạ trên người cậu là của Sầm Qua?”

Giang Bạch Lộ không hề ngẩng đầu lên mà trả lời: “Tinh mắt thật đấy.”

Tần Nhất Hành nhướn mày, “Hai người lên giường rồi?”

“Làm rồi.” Giang Bạch Lộ nâng cằm lên, thong dong điềm tĩnh kéo khăn quàng cổ xuống lộ ranhững vết hôn màu mận chín, hai đầu ngón tay áng chừng trọng lượng chiếc áo khoác trênngười, cậu nhún vai, bông đùa mở miệng, “Này, phí bắn pháo anh ấy cho đấy.”

Tần Nhất Hành: “…”

“À, còn nữa.” Giang Bạch Lộ nhếch khóe môi lên, “Hiệu quả cách âm chỗ các cậu rất tốt, Tống Đường ngủ ở phòng bên cạnh, vậy mà không tới gây khó dễ. Ông chủ Tần, cậu cũng hiểu biết về phòng tình thú đấy nhỉ?”

Tần Nhất Hành: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận