Nghiên tai

Sau giờ nghỉ trưa.
 
Phương Mạt đi tới trước bàn Lâm Tuế Tuế, nhìn cô từ trên cao xuống.
 
Lâm Tuế Tuế nhận ra bóng đen trước mặt, ngẩng đầu từ trong sách giáo khoa, trong lòng hơi buồn bực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phương Mạt là lớp phó văn nghệ, vóc dáng không cao nhưng dáng người cân xứng. Đeo kính, đuôi tóc hơi xoăn được buộc cao phía sau đầu, rũ ở trên lưng.
 
Không được gọi là người đẹp nhưng luôn ăn mặc trang điểm theo phong cách Tây.
 
Mọi người ngồi ở hàng ghế đầu, cách nửa sau của lớp học một khoảng cách.
  
Bình thường cũng không nói chuyện với nhóm nhỏ của Khương Đình.
 
Lâm Tuế Tuế rất ít khi rời khỏi chỗ ngồi, tính cách cũng không phải người có tay áo dài múa giỏi.*
 
*“Trường tụ thiện vũ”(長袖善舞) là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn “Hàn Phi Tử”, có nghĩa là “người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa”. Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. “Trường tụ thiện vũ” vốn có hàm ý “có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công”, sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.
 
Từ khi chuyển đến lớp này, lâu như vậy rồi nhưng cô và rất nhiều bạn cùng lớp vẫn chỉ là một mối quan hệ hời hợt, chỉ là biết tên nhau, lỡ có gặp nhau trên hành lang thì chỉ gật gật đầu.
 
Phương Mạt là một trong những người bạn như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cho nên, Lâm Tuế Tuế có phần kinh ngạc khi đối diện với cô ấy, hỏi thử: “Phương Mạt, cậu có việc tìm tờ sao?”
 
Cô gái nâng kính, sóng mắt lóe lên, mở miệng: “Lần này liên hoan văn nghệ của lớp mình là hợp xướng, ban cán sự đã thảo luận một chút rồi, sẽ hát “Tôi và Tổ quốc tôi”, cậu đến đệm nhạc đi?”
 
Giọng điệu vênh mặt hất hàm ra lệnh.
 
Cả người Lâm Tuế Tuế ngẩn người.
 
Dừng một chút, bỗng chốc giọng điệu Phương Mạt mềm mại hơn nhiều, nghiên sườn mặt: “Lục Thành, còn có cậu, cậu đến đàn dương cầm đi? Nghe nói trình độ đàn dương cầm của cậu…”
 
Lục Thành không cho chút mặt mũi nào, không thèm ngẩng đầu: “Không rảnh.”
 
“...”
 
Biểu cảm Phương Mạt trở nên khó xử.
 
Môi giật giật, cảm giác giống như không xuống đài được.
 
Một lúc lâu sau.
 
Cô ấy mới sợ hãi “Ồ” một tiếng, chuyển ánh mắt sang bên cạnh: “Vậy thì chỉ có cậu, Lâm Tuế Tuế, lớp chúng ta không có ai biết dùng nhạc cụ để đệm cho bài hát này cả. Tiết mục lần này là thi đấu, liên quan đến danh dự tập thể, hẳn là cậu không từ chối đúng không?”
 
Lâm Tuế Tuế còn khó xử hơn cô ấy: “Tớ…”
 
Nếu nói ra sự thật ở đây - Cô bị điếc, không thể kéo đàn thì liệu tất cả mọi người sẽ biết trong một đêm không?
 
Sau này họ sẽ nhìn cô bằng ánh mắt kì quái hay không?
 
Giống như nhìn một đứa trẻ khuyết tật, thì thầm nói nhỏ biểu hiện rằng bản thân cũng rất thương hại cô?
 
Thậm chí cô còn không chú ý đến việc Lục Thành biết chơi đàn dương cầm, chỉ lo bản thân rơi vào trong hoàn cảnh khó xử.
 
Phương Mạt không chờ tới tiết Văn tiếp theo, mặt mày mất hứng.

 
“Lâm Tuế Tuế, đây là lần đầu tiên cậu tham gia hoạt động tập thể, chỉ có vài phút đơn giản thôi, chẳng lẽ cậu còn muốn đùn đẩy từ chối nữa à?”
 
“Bùm!”
 
Bỗng chốc, bên cạnh có một tiếng vang lớn.
 
Phương Mạt còn chưa dứt lời, bị tiếng động bất thình lình này làm hoảng sợ, quay đầu lung tung, nhìn về phía có âm thanh này.
 
Bàn bên cạnh, Lục Thành đang lười biếng tựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn cô ấy.
 
Tiếng động lớn nhất là anh đá thẳng xuống xà ngang phía dưới, cả cái bàn theo lực đá đó đụng về phía trước, đụng phải lưng ghế của Dư Tinh Đa rồi tạo ra âm thành như vậy.
 
Lúc này, Dư Tinh Đa cũng vặn eo, quay mặt về sau.
 
Biết Lục Thành đang nổi giận, đương nhiên là không dám nói một lời nào, yên lặng xem kịch.
 
Phương Mạt bị ánh mắt của anh làm lòng nhảy dựng lên: “...”
 
Lục Thành nhướng mày, đôi môi mỏng khẽ nhếch, nói: “Làm to* cũng phải biết chừng biết mực, cô xem người khác là đầy tớ của mình à? Không biết nói thì cút về nhà để bố mẹ dạy dỗ cho tốt, thái độ nhờ người khác mà lại hét lên hét xuống.”
 
*Ý là làm lớp phó đó.
 
Gương mặt Phương Mạt như bị tát thẳng một cái, đỏ rực.
 
Mắt ươn ướt, ngay cả mắt kính cũng không giấu được sự xấu hổ.
 
Mặc dù Lục Thành có tiếng là đa tình và khó tính nhưng bình thường rất ít khi  thể hiện ra ngoài, trong lớp anh là một anh lớn được nhiều người nghe theo, đối với các bạn nữ cũng là thái độ xa cách khách sáo, hình như cho tới bây giờ chưa từng thấy anh nổi giận với cô gái nào đó.
 
Đây là lần đầu tiên các bạn cùng lớp nhìn thấy anh đáng sợ nghiêm khắc như vậy.
 
Đủ mọi ánh mắt đổ dồn về chiếc bàn phía sau.
 
Muốn hóng dưa, muốn xem trò hay.
 
Vừa rồi Lâm Tuế Tuế cũng bị dọa đến sửng sốt một chút, bây giờ mới lấy lại tinh thần, bỗng chốc cô ý thức được Lục Thành đang nói chuyện giúp cô, giải quyết trường hợp khó xử này cho cô.
 
Trong một thời gian ngắn.
 
Hình như trái tim đập nhanh hơn.
 
“Thình thich thình thich” giống như muốn nhảy ra ngoài.
 
Giây phút này, rốt cuộc cô gái cũng ý thức rõ ràng, càng là sự dịu dàng vô ý này thì càng giống như cạm bẫy, có thể dìm chết người ta.
 
Nhưng Lục Thành không biết.
 
……
 
Ở bên kia, Phương Mạt đỏ mắt, giằng co tại chỗ.
 
Mấy người bạn tốt của cô ấy đi đến bên cạnh cô ấy rồi nói nhỏ an ủi.
 
Hoặc là trước sau hỏi chi tiết tình hình cụ thể.
 
“Có chuyện gì vậy? Sao lại cãi nhau với anh Thành?”

 
“Sao lại thế này hả?”
 
Lớp trưởng Trần Nhất Minh cũng vội vàng chạy tới: “Làm sao làm sao vậy? Mọi người đừng cãi nhau nha, sắp tự học buổi sáng rồi, giáo viên sẽ đến sớm thôi.”
 
Phương Mạt hít hít mũi, ấm ức mở miệng: “Tớ không biết... Tớ cũng không biết Lâm Tuế Tuế không muốn đệm đàn hợp xướng cho lớp mình, cậu ấy lại không nói gì cả… Hơn nữa, muốn tiết mục xuất sắc phải cần có điều mới lạ mới được, lớp người ta còn có mở đầu bằng một đoạn đánh trống Jazz nữa cơ. Tớ biết lớp mình không có gì cả, nếu như có bạn học tự đệm đàn, chắc chắn có thể hấp dẫn người khác một chút…”
 
Trong nháy mắt, lại mang Lâm Tuế Tuế lên lò nướng.
 
Tay chân cô cũng không biết nên đặt ở đâu, nhỏ giọng giải thích: “Tớ... Cái đó…”
 
“Không phải là muốn đệm đàn sao.”
 
Cuối cùng Lục Thành cũng mở miệng lần nữa, sâu kín ngắt lời cô ấy, không kiên nhẫn “Chậc” một tiếng: “Đừng nói nhiều nữa. Tôi đi, được chưa?”
 
Tính tình Trần Nhất Minh khá tốt, quen với việc làm người làm giảng hoà.
 
Vừa nghe lời này, lập tức nở nụ cười.
 
“Anh Thành vất vả rồi, chỉ cần làm bộ một chút là được rồi, rất đơn giản. À, nhắc mới nhớ, hết tiết có chơi bóng với nhau không?”
 
“...”
 
Chuyện này cũng được giải quyết nhẹ nhàng xong xuôi.
 
……
 
Sáng sớm hôm sau.
 
Lâm Tuế Tuế tới sớm, liếc mắt qua bàn bên cạnh đã nhìn thấy hai tờ giấy.
 
Trên đầu viết mấy chữ to, “Tôi là Tổ quốc tôi”, phía dưới là khuông nhạc chằng chịt.
 
Hiệu suất thật cao.
 
Đến cả lời nhạc khuông nhạc cũng chuẩn bị xong cả rồi.
 
Ánh mắt Lâm Tuế Tuế khẽ lóe lên, ngồi xuống, không yên lòng mở sách ra.
 
Cô nghĩ đến đêm qua, Khương Đình gửi khá nhiều tin nhắn WeChat cho cô.
 
Đương nhiên chủ đề chính là trò hề xảy ra lúc sáng.
 
Bánh gừng Khương Khương zzz: [Chắc cậu không biết, Phương Mạt thích anh Thành! Tớ đoán, chắc là ngay từ đầu bị anh Thành từ chối, không xuống đài được nên mới cố ý làm khó cậu đó.]
 
Bánh gừng Khương Khương zzz: [Năm lớp mười, Phương Mạt từng tỏ tình với anh Thành.]
 
Bánh gừng Khương Khương zzz: [Kết quả cậu đoán đi, xem anh Thành nói gì!]
 
“...”
 
Không đoán được.
 

Bánh gừng Khương Khương zzz: [Anh Thành nói, cậu ấy không thích con gái vừa lùn vừa ốm.]
 
Bánh gừng Khương Khương zzz: [Cậu nói đi, gầy còn đỡ, lùn thì biết làm sao bây giờ? Phương Mạt bị cậu ấy làm tức giận muốn chết, còn khóc lóc mấy ngày liền.]
 
Bánh gừng Khương Khương zzz: [Chuyện này còn do bạn thân cô ấy truyền ra, cậu nói coi có buồn cười không ha ha ha!]
 
Bánh gừng Khương Khương zzz: [Không ngờ tới đã hơn một năm, thì ra Phương Mạt còn nhớ thương anh trai cậu. Chậc, thảm quá.]
 
Thảm thật.
  
Lâm Tuế Tuế cười khổ một tiếng.
 
Có vẻ Khương Đình thật sự không có bất cứ tâm tư gì với Lục Thành.
 
Cho nên mới nói một cách tự nhiên thoải mái như vậy, hoàn toàn là thái độ hóng hớt.
 
Nhưng với cô mà nói, một câu nói này thôi đã giống như con dao nhỏ, yên lặng mổ xẻ trái tim cô.
 
Lục Thành nói không thích con gái ốm và lùn.
 
Vóc dáng Lâm Tuế Tuế cũng không thấp lắm, cũng xấp xỉ một mét sáu, chỉ là bởi vì tính cách nhát gan cho nên thiếu thiếu gì đó, thành thử thấp đi một đoạn.
 
Nhưng mà, có người còn gầy ốm hơn cô sao?
 
Thân hình cô vốn đã nhỏ nhắn, sau khi bị điếc lại gầy đi một vòng, gió thổi là có thể tan thành từng mảnh.
 
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, Tô Như Tuyết và Lục Thành đánh giá cô là “con nhóc tóc vàng”, đúng là không sai.
 
Cho nên từ đây suy ra, Lục Thành sẽ không thích cô.
 
… Thật ra, không phải cô đã rõ chuyện này từ sớm rồi sao?
 
Lâm Tuế Tuế dùng sức che đầu mình.
 
Không thể ngừng yêu thầm anh được.
 
Nhưng cũng không thể nói thành lời.
 
Tra tấn cô đến mệt mỏi.
 
“... Mới sáng tinh mơ, than thở gì vậy?”
 
“Hả?”
 
Lâm Tuế Tuế ngẩng đầu lên như phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, đối diện với một ánh mắt.
 
“Ầm” một chút, lập tức ngồi thẳng người, cứng ngắc xua tay, nói: “Không, không có gì hết.”
 
Lục Thành không hỏi nhiều, tự mình ngồi xuống.
 
Lúc này, Khương Đình và Dư Tinh Đa còn chưa tới, bàn phía trước trống không, xung quanh cũng không ai chú ý đến hướng này. Lục Thành chống cổ, nghiêng mặt rồi cúi đầu hỏi cô: “Cậu có biết chơi nhạc cụ không?”
 
Ngón tay Lâm Tuế Dừng lại, rũ con ngươi xuống, như có như không “Ừm” một tiếng.
 
“Học cái gì?”
 
“... Contrabass”
 
Chính Lục Thành cũng biết chơi đàn dương cầm, đương nhiên sẽ không hỏi vấn đề về “Đàn contrabass”.
 
Anh cười, hài hước: “Đúng là hiếm thấy mà.”
 
Cô nhóc nhỏ nhỏ gầy gầy lại chơi cây đàn còn lớn gấp đôi cô, không biết tại sao lại chọn học nhạc cụ này.
 
Nhưng nhìn theo cách này, trải nghiệm của hai người họ khá giống nhau.

 
Lục Thành cảm thấy lòng mềm mại đến rối tinh rối mù mà không rõ lý do.
 
Lâm Tuế Tuế lại không biết anh đang nghĩ gì, bất an cắn môi dưới.
 
Ngón tay rơi xuống lỗ tai, như vô ý vuốt tóc mai, thực ra là cố gắng chặn máy trợ thính chặt hơn.
 
Lục Thành chú ý tới động tác của cô, ngưng cười, mở miệng đánh lạc hướng sự chú ý của cô: “Lúc tập đàn ngón tay có đau không?”
 
“... Lúc đầu hơi đau nhưng sau khi vết chai mòn đi thì không còn cảm giác gì nữa.”
 
“Tớ cũng vậy.”
 
Anh đưa tay về phía Lâm Tuế Tuế, ra hiệu cho cô nhìn vào những ngón tay của mình.
 
Bàn tay của Lục Thành, lòng bàn tay to, đốt ngón tay dài, nước da trắng, khớp xương rõ ràng đẹp đến mức hoàn toàn phù hợp với bàn tay của người nghệ sĩ.
 
Nhưng trên mười đầu ngón tay đều có vết chai mỏng, có thể nhìn ra là đôi tay luyện đàn chứ không phải đôi tay ăn chơi.
 
Lâm Tuế Tuế khẽ cười lên, xuất hiện một bé má lúm đồng tiền rồi cũng xòe hai tay ra: “... Tớ hết rồi.”
 
Hơn một năm nay không đụng vào đàn.
 
Dù cái kén có bền chắc đến đâu, rồi cũng sẽ bị nghiền thành thịt mềm theo thời gian.
 
Lục Thành nhìn thoáng qua một cái, gật đầu, lật lòng bàn tay nhưng không ngờ lại vỗ vào lòng bàn tay cô.
 
Đó là niềm an ủi.
 
Đúng lúc Dư Tinh Đa thấy được một màn này.
 
Cậu ta chạy vào từ cửa sau, còn chưa cất cặp sách đã bắt đầu nói xấu: “Này, hai người này làm gì vậy, mới sáng sớm đã trắng trợn nắm tay nhau? Có biến có biến nha… Ờ đúng nha ngày hôm qua anh Thành còn tức giận thay em gái nữa mà, chậc chậc chậc chậc, không bình thường rồi. Còn không lo giải thích đi?”
 
Lâm Tuế Tuế đỏ mặt, rũ mắt xuống.
 
Vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng trái tim cô lại rung động.
 
Rốt cuộc cô cũng không thể không hy vọng.
 
Cô chờ phản ứng của Lục Thành.
 
Mặt Lục Thành không thay đổi, đấm lên vai Dư Tinh Đa một cái, cười nói: “Giải thích cái đầu cậu, Dư Tinh Đa, cậu không nói nhảm thì chết sao? Đây là em gái ruột của ông đây.”
 
“...”
 
Đúng như vậy, nếu như bỏ bớt chữ “Lâm” trong “Em gái Lâm”, chỉ nhắc tới em gái thì có phần thân thiết.
 
Giây phút này, cô nghĩ, cô thật ghét cái từ “Em gái” này.
 
Sao khi Thương Hiệt* tạo chữ, tại sao ông lại không loại bỏ chữ này?
 
*Thương Hiệt (tiếng Trung: 倉頡) là một nhân vật thần thoại Trung Hoa, được suy tôn là thánh tổ của chữ Hán.
 
Nhất định là bởi vì ông không trải qua cảm giác đau khổ, buồn vui, xấu hổ, chua chát và tuyệt vọng như giây phút này.
 
Haiz.
 
Nếu không phải Lục Thành nói thì sờ rằng cô sẽ vui vẻ thật lâu vì cái chạm tay lần này, vui vẻ thật thật lâu.
 
Nhưng không sao.
 
Trong khoảnh khắc, Lâm Tuế Tuế đã ra một quyết định.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận