Cô gái nghiêng về phía này.
Da trắng, dáng đẹp, chân dài.
Giọng nói của cô gái rạng rỡ, có cảm giác tự đắc kiêu ngạo: “Đàn anh Lục, hôm nay xin anh trả lời em một câu, rốt cuộc quan hệ hiện tại của chúng ta có tính là bạn trai bạn gái không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Wow!”
“Đàn em Ngưu X quá!”
Một cách giải thích khác về Ngưu X: Xuất phát từ một từ khác, đó là Ngưu B , vì từ này mang nghĩa chửi thề , nên trong sách (đặc biệt trong một số tiểu thuyết, một số từ chửi thề được dùng thay thế X), dần dần được thay thế bằng X, vì vậy, Ngưu X dần dần lan truyền như vậy. X còn phản ánh đặc điểm hoang dã của giới trẻ. (Nguồn: Baike Baidu) (Giờ mà mình ghi Trâu X cũng hơi thô nên mình giữ nguyên.
“...”
Tất cả mọi người đang đợi Lục Thành trả lời.
Lâm Tuế Tuế không muốn nghe tiếp nữa, cô giơ tay lên, lặng yên tháo máy trợ thính xuống rồi nắm ở trong lòng bàn tay.
Thế giới trở nên yên tĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ còn lại biểu cảm, động tác của người xung quanh, xoay quanh, xoay lại.
Kỳ lạ.
Cô trở lại chỗ ngồi của mình một mình và lặng lẽ mở sách giáo khoa.
Nước mắt không thể kiểm soát được rơi vào các chữ cái, để lại đó một chút vết nước, lặng lẽ làm mờ tầm nhìn.
Nếu chuyện yêu thầm này cứ giữ mãi trong lòng thì nó mãi mãi là con số không.
Thế số không là gì?
Số không tức là không có gì cả.
Chỉ là, hình như cô luôn luôn nhìn trái nhìn phải, do dự không quyết định, mãi mãi không có cách vẹn cả đôi đường.
Lâm Tuế Tuế siết chặt lòng bàn tay.
Vật lạnh lẽo cộm lên, khiến người ta tỉnh táo trong chớp mắt.
Đây là lần cuối cùng.
Cô đã quyết định.
Buổi biểu diễn và sân khấu là hy vọng xa vời cuối cùng của cô.
Khi bước qua năm mới, cô sẽ không còn ngây ngốc tự tra tấn bản thân, thích Lục Thành nữa.
Rất dễ dàng thoát ra lúc trái tim thiếu niên rung động. Đúng không?
Không lâu đâu.
Tiếng chuông tập thể dục buổi sáng vang lên.
Học sinh tụm năm tụm ba ở dưới lầu, xếp hàng bên ngoài tòa nhà giảng dạy để chờ đợi tập thể dục.
Lâm Tuế Tuế đã mang máy trợ thính lại, nhưng buổi tỏ tình tại hành lang lúc sáng kia, có thể là bởi vì quá mức quen thuộc nên đã nhanh chóng trở thành đề tài “hết thời”.
Các cô gái nói chuyện phiếm, tất cả họ nói chuyện khác.
Khương Đình còn đang nhớ lại cuốn truyện kia, bóp cổ tay Lâm Tuế Tuế, nghiến răng nghiến lợi chửi bới: “... Trương Dạng kinh vãi!”
Lâm Tuế Tuế hơi thất thần.
Mơ màng “À” một tiếng.
Khương Đình nhận thấy cô hơi lạ lạ, chuyển đề tài, hỏi: “Làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao? Cả sáng nay cậu cứ ủ rũ không có tinh thần gì cả?”
Lâm Tuế Tuế lắc đầu.
Dừng một chút, cô hỏi cô ấy: “... Nhắc mới nhớ, khi nào sẽ đổi chỗ ngồi vậy?”
Ngay cả khi đã chuẩn tâm lý đã sẵn sàng thì cũng không thể treo miếng mỡ ngon lành lắc qua lắc lại trước mặt chuột cả ngày đâu.
Cô muốn nhanh chóng tránh xa Lục Thành một chút.
Khương Đình không biết lý do: “Hả? Thông thường sau khi thi giữa kỳ xong và bắt đầu học kỳ mới sẽ đổi chỗ… Sao vậy? Cậu không thích chỗ ngồi này à?”
“Không phải không phải!”
Lâm Tuế Tuế vội vàng xua tay, do dự, không biết nên giải thích như thế nào.
Hơn nửa ngày, mới lựa lời ổn ổn: “... Tại ngồi phía sau cũng nhìn bảng khó khó.”
Khương Đình là người ngay thẳng, cơ bản là người khác nói gì tin cái đó.
Lập tức gật gật đầu, cảm thấy cô nói cũng có lý.
“Ngồi hàng cuối nhìn bảng cũng khó thật. Nhưng mà dù sao cũng có anh Thành làm bạn cùng bàn mà, quá sướng, bao nhiêu bài tập về nhà đều chép của cậu ấy, quá khoẻ.”
Lâm Tuế Tuế: “...”
Không thể nói rõ sự thật.
Chỉ đành miễn cưỡng cho qua.
Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, các học sinh trở lại lớp học.
Khương Đình ngồi xuống, việc đầu tiên là xoay người, đưa quyển sổ tay của mình cho cô, cười nói: “Cục cưng, nếu cậu không thấy chữ trên bảng thì cứ nói với tớ.”
“... Cảm ơn.”
Cô ấy tri kỷ như vậy làm Lâm Tuế Tuế đỏ mặt hẳn lên, cô vì tâm sự nhỏ nên không thể không lừa bạn tốt.
Bên cạnh.
Lục Thành ngẩng đầu từ khuỷu tay rồi liếc hai người một cái.
Giọng nói hơi khàn khàn, xen vào hỏi một câu: “Ai không thấy chữ trên bảng?”
Khương Đình cướp lời: “Em gái cậu đấy.”
“Ngu muốn chết.”
Anh lẩm bẩm nửa câu, gãi tóc rồi ngồi dậy.
Tiện tay bắt một chàng trai bên cạnh, chậm rãi mở miệng: “Thằng Nhiên, sau này mày chép bài thì nhớ chép thêm một bản nữa.”
Trương Ngụy Nhiên không biết lý do: “Anh Thành, anh cũng phải học nữa à?”
Lục Thành đáp: “Chép cho em gái.”
Trương Ngụy Nhiên nhìn lướt qua bên cạnh anh một cái, làm dấu ok cười nói: “Ok không thành vấn đề. Chép bài là ở trường của tớ mà, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Lâm Tuế Tuế hoảng sợ.
Vội vàng vươn tay, nói to để ngăn cản hai người này: “Đừng làm thế!”
Lục Thành và Trương Ngụy Nhiên đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cô.
Lâm Tuế Tuế liều mạng khoát tay, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, giọng cô càng ngày càng nhỏ lại: “Không cần không cần, tớ tự viết là được rồi, cảm ơn… cậu.”
Ai mà ngờ tới, chỉ tìm đại một lý do lại có thể kéo ra nhiều chuyện như vậy.
Bởi vậy mà có thể thấy được, Lục Thành thật sự coi cô, quan tâm cô như em gái.
Cô miễn cưỡng cười cười, sợ Lục Thành nhìn ra manh mối nên vội vàng lao ra khỏi lớp học.
Tư thế này có thể nói là chạy mất dép.
Để lại mấy người, hai mắt nhìn nhau, không hiểu mô tê gì.
……
Sau khi Phương Mạt và các bạn trong lớp bàn bạc với nhau để chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn thì quyết định sẽ lấy các tiết thể dục, tiết âm nhạc và họp lớp để luyện tập hợp xướng. Bài “Tôi và Tổ quốc tôi” cũng rất bắt tai, dễ đọc dễ hát, nghe một trăm lần ưng cả trăm lần.
Khiến tâm trạng người ta vui vẻ, nghe không thấy chán.
Sau khi hai ba tiết học, đội hợp xướng tạm thời cơ bản thành hình thành dáng.
Thứ sáu sẽ họp lớp.
Lý Tuấn Tài đến kiểm tra kết quả.
Vừa xếp đội hình xong, ánh mắt ông đảo qua, chú ý thấy Lục Thành và Lâm Tuế Tuế không tham gia đội hình.
Lý Tuấn Tài cười ha hả, lên tiếng hỏi: “Hai người này là nhân viên ngoài biên chế sao?”
Phương Mạt: “Cả hai bạn ấy đều là người đệm nhạc. Chỉ là trong lớp không có nhạc cụ, không có cách làm, đến lúc đó chỉ có thể đến phòng âm nhạc thử một chút.”
Lý Tuấn Tài ngẩn người, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên mặt Lâm Tuế Tuế: “Đệm nhạc?”
“Đúng vậy anh Tài, thầy đưa hồ sơ thật đặc biệt cho tụi em nha? Em lật một chút, thấy lớp chúng ta có thể lên sân khấu với nhạc cụ của Lục Thành và Lâm Tuế Tuế, vừa vặn tăng thêm điểm cộng cho hợp xướng.”
Lúc này Lý Tuấn Tài mới nhớ tới chuyện này.
Khi nhập học, mọi người đều điền vào các giấy tờ đơn mẫu khác nhau để lưu trữ dự phòng cho nhà trường và giáo viên chủ nhiệm.
Trong số đó có một cột là “sở trường”, sử dụng để biết tỷ lệ của sinh viên nghệ thuật để tiến hành hướng dẫn kiểm tra nghệ thuật.
Hầu hết là “viết”, “ca hát”, “chạy” và một số đặc điểm chung khác, nhưng biết vẽ tranh và biết nhạc cụ cũng có không ít. Những học sinh chuyên nghiệp này, có thể lựa chọn con đường thi nghệ thuật.
Để cho lớp trưởng tổ chức hoạt động có thể tìm được người, đúng là ông đã đưa hồ sơ cho Trần Nhất Minh.
Nhưng, tình huống của Lâm Tuế Tuế…
Lý Tuấn Tài nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh, thấy cô im lặng không nói năng, vẻ mặt cũng không khó xử gì, đoán chắc là cô bé tự động tham gia.
Chắc là không có vấn đề gì đâu.
Lý Tuấn Tài cười cười, không nói gì nữa.
Kéo chiếc ghế bên cạnh tới rồi ngồi xuống, y chang như ông già, sờ sờ nửa đầu hói và xem những học sinh cục cưng này biểu diễn.
Trong lớp không có đàn piano nên sử dụng nhạc beat trên mạng làm nhạc đệm. Nhưng vì hợp xướng, trong đó đã thay đổi một số giai điệu, thành thử chỉ có thể mở nhạc đệm nhỏ, tiếng hát cũng nhỏ mới đột ngột.
Hai lần là thuận lợi.
Lý Tuấn Tài gật đầu, vỗ tay: “Rất tốt, tất cả các trò đều vất vả rồi.”
Dừng một chút, lại nhớ tới chuyện khác: “Đúng rồi, sau kỳ thi giữa kỳ, lớp chúng ta còn chưa đổi chỗ ngồi đúng không? Vậy thì, bây giờ đổi đi, đổi xong thì tan học.”
Nghe vậy, tiếng rên phàn nàn vang lên bốn phía.
“Trời ơi…”
“Không muốn đổi đâu… Nhiều chuyện, phiền phức quá…”
Trong lòng Lâm Tuế Tuế nhảy dựng.
Ánh mắt vô tình rơi xuống trên người Lục Thành.
Cuối cùng?
Khoảng cách sẽ hao mòn mong muốn, nếu mỗi ngày cách xa nhau, nếu mỗi ngày không gặp nhau thì sẽ không loạn nhịp đúng không?
Lục Thành lười biếng, dường như không hề có hứng thú với chuyện này, đương nhiên không nhận được ánh mắt của cô.
Lâm Tuế Tuế tự giễu cười khẽ một tiếng, yên lặng rũ mắt xuống.
Một lát sau.
Lý Tuấn Tài lấy bảng điểm từ văn phòng.
Nhìn lướt qua, thầy hắng giọng, mở miệng: “Nào nào, bắt đầu rồi. Quy tắc vẫn như cũ nhé, xếp hạng cao thì sẽ chọn được nhiều chỗ ngồi. Muốn ngồi cùng bàn với ai thì nói nhanh nhanh, kẻo bị người khác chọn nhé!”
Tất cả mọi người vội vã đến phía trước của lớp học.
Gọi tên rồi đi xuống chọn vị trí chỗ ngồi.
Vị trí thứ nhất, không nghi ngờ gì, là Lục Thành.
Lục Thành nhìn không chớp mắt, căn bản không chút do dự gì, anh đi thẳng đến vị trí cũ, ngồi đúng “chỗ dành riêng” ở cuối cùng.
Lâm Tuế Tuế tựa vào bên bảng đen, vóc dáng nho nhỏ, cả người như nấp trong đám người.
Thành tích giữa kỳ của cô không tốt, xếp hạng cũng ở giữa, không có gì để chọn nên cũng nhìn mấy chỗ ngồi bị thừa ra. Chỉ là lại phải bắt chuyện làm quen với bạn cùng bàn mới, ngược lại là một chuyện hơi rắc rối chút.
Trong lòng cô cất giấu quá nhiều bí mật.
Tóm lại cũng không hợp với ai cả.
Tiếp theo, lần lượt cái tên được gọi.
Các bạn được gọi tên lần lượt đi xuống, phần lớn đều quen nhau và ngồi thành một nhóm nhỏ.
Cũng có người chọn ngồi ở hàng ghế sau, nghĩ đến việc làm việc riêng trong lớp dễ một chút.
Còn chỗ ngồi bên cạnh Lục Thành, chưa từng có người ngồi.
Dường như nó đã trở thành một điều đương nhiên.
Lâm Tuế Tuế nghĩ tới, trước khi mình chuyển vào trường này, bên cạnh anh cũng không có ai ngồi - có lẽ, anh không thích ngồi cùng bàn với người khác. Nhưng bây giờ số học sinh trong lớp đã chẵn nên phải có người ngồi.
Vậy là ai đây?
Dư Tinh Đa? Hay anh em nào đấy?
Hay… Phương Mạt và những người tương tự?
Trong khi suy nghĩ lung tung, cuối cùng Lý Tuấn Tài đã gọi: “Lâm Tuế Tuế.”
Lâm Tuế Tuế khẽ run lên và đáp lại.
Giương mắt nhìn.
Khương Đình đã ngồi nghiêng trước mặt Lục Thành và ra hiệu cho cô.
Cô dừng lại, cảm thấy hơi khó xử.
Hít một hơi thật sâu, cô hạ quyết tâm.
Lâm Tuế Tuế mỉm cười xin lỗi với Khương Đình và đưa mắt tìm kiếm những nơi khác.
Trần Nhất Mình ngồi ở hàng thứ hai.
Bên cạnh vẫn trống.
Sau một thời gian ngắn tiếp xúc, lớp trưởng này khá tốt và hoà đồng, có lẽ là một lựa chọn tốt.
Lâm Tuế Tuế nắm chặt tay, quay người và đi thẳng về phía Trần Nhất Minh.
Ngay trước khi cô bước đến chiếc ghế trống.
Ở hàng sau, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong lớp.
“Lâm Tuế Tuế.”
Mu bàn tay đặt lên cổ, Lục Thành vô cảm nhìn cô: “Ngồi ở đây.”
Lâm Tuế Tuế cứng cả người: “Tớ…”
“Lại đây.”
Dứt lời, Lục Thành chậm rãi quay mặt sang một bên, cánh tay đặt ở trên ghế trống, giống như là một lời lệnh.
Trông anh không vui lắm.
Tất cả mọi người đang hóng hớt.
Lâm Tuế Tuế cảm thấy rất khó chịu với những ánh nhìn này, ngón tay cô lướt qua thái dương, cố gắng che giấu bản thân và tránh mọi ánh mắt ngay lập tức.
Chỉ là nước đi của Lục Thành khiến người ta đi không được lùi cũng không xong.
Cô không hiểu tại sao Lục Thành lại khăng khăng bảo cô ngồi cạnh anh.
Chẳng lẽ anh cho rằng mình là người bạn cùng bàn tốt, không ồn ào, không quấy rầy giấc ngủ của anh, không thèm thuồng anh, thậm chí còn giúp anh viết văn mỗi tuần ư?
Giằng co trong mấy giây.
Lý Tuấn Tài cắt ngang bầu không khí kỳ lạ này: “Ha ha ha, xem ra bạn học mới của chúng ta muốn gặp nhiều bạn hơn, thay đổi chỗ ngồi thực sự có thể thay đổi tâm trạng. Lâm Tuế Tuế, trò cứ ngồi bên cạnh lớp trưởng đi, tham gia các hoạt động của lớp nhiều hơn chút để hòa nhập với các bạn nhé!”
Giải quyết gọn lẹ.
“... Dạ.”
Lâm Tuế Tuế như trút được gánh nặng, kéo ghế và chuẩn bị ngồi xuống.
“Đùng…”
Một tiếng ồn lớn.
Cô quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện.
Lục Thành đá chiếc ghế bên cạnh, anh nhìn thẳng vào cô rồi nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Tôi nói, lại đây.”