Nghiên tai

“Nếu cậu có thể nghe được tiếng lòng tớ, có phải cậu cũng bắt đầu xa lánh tớ giống như mọi người không?” - Nhật kí của Lâm Tuế Tuế.
 
-
 
Trong thính phòng, đèn điều khiển trung tâm được làm mờ đi, tất cả ánh sáng đều hướng vào trung tâm sân khấu để đảm bảo rằng mắt của mọi người đều nhìn về một hướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Tuế Tuế bối rối muốn chết, gần như là dùng hết sức lực nhớ lại.
 
Nó rơi khi nào? 
 
Nó rơi ở đâu? 
 
Rõ ràng vừa rồi còn nói chuyện với Lục Thành... 
 
Đúng vậy nói chuyện! 
 
Lâm Tuế Tuế chợt nhận ra.
 
Trước đó, vì không muốn Khương Đình nhìn thấy nên cô lấy máy trợ thính xuống để trang điểm. Sau đó tiết mục bắt đầu, cô lại vội vội vàng vàng đeo trở về, còn chưa nhét vào kỹ đã nói chuyện phiếm cùng Khương Đình. Tiếp theo, Lục Thành nắm bả vai cô, cả người nhoáng lên một cái, lại hoảng hốt chạy lên sân khấu... 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hẳn là rơi vào lúc đó.
 
Cô đi ở cuối đội hình, chính cô không phát hiện có gì đó rơi xuống, tất nhiên những người khác cũng vậy. 
 
Hoặc, người biểu diễn tiết mục tiếp theo sẽ nhặt nó ư? 
 
Trong khoảng thời gian ngắn. 
 
Lâm Tuế Tuế suy nghĩ rất nhiều. 
 
Nhưng suy nghĩ bao nhiêu cũng vô dụng, cô cũng chẳng làm gì được, bây giờ lại chạy xuống sân khấu đi tìm.
 
Ánh sáng chiếu vào cô.
 
Cánh tay Lý Tuấn Tài thả xuống. 
 
Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng. 
 
Nhưng đàn violin lại không cất tiếng như đã bàn trước.
 
Ngay cả một âm thanh cũng không phát ra.
 
Rõ ràng là âm thanh được kết nối, nhưng chỉ có âm thanh dòng điện “rít rít” ở tần số thấp được truyền đến màng nhĩ thông qua micro.
 
Trong đội hợp xướng, đã có người vụng trộm nhìn về phía Lâm Tuế Tuế, dường như là rất khó hiểu.
 
Bâu không khí cũng đông lại. 
 
Lâm Tuế Tuế lại hít sâu một hơi. 
 
Trên thực tế, tại thời điểm này, cô không phải hoàn toàn không nghe thấy.
 
Giống như ông trời đùa giỡn cô, vậy mà lúc này có thể làm cho cô nghe một số tạp âm vụn vặt nhưng cũng không rõ ràng lắm. 
 
Nó không trở nên tốt hơn, cũng không nặng hơn. 
 
Giống như bác sĩ chẩn đoán, bởi vì nguyên nhân tâm lý nên dẫn đến việc không nghe thấy, đôi lúc sẽ lên lên xuống xuống dựa vào trạng thái tâm lý. 
 
Contrabass quá lớn, quá nổi bật, thời gian im lặng lại quá dài, khán giả ngồi phía dưới cũng phát hiện ra sự bất thường. 
 
Nếu không bắt đầu, tiết mục sẽ trở thành một sự cố biểu diễn. 
 
Cánh tay Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng run rẩy, cố gắng nâng cung kéo đàn lên.
 
Giống như đã bàn tốt, kéo thành tiếng đầu tiên. 
 
“Kẽo kẹt…”
 
Âm thanh gần như chói tai. 

 
Hơn nữa, nó phát ra âm thành hoàn chỉnh.
 
Lâm Tuế Tuế nghe không rõ lắm nhưng cô luyện đàn nhiều năm rồi, từ đứng nhất đi xuống thấp, chỉ dựa vào cảm giác đã biết chắc chắn hỏng rồi.
 
Toàn trường ồ lên. 
 
Đột nhiên. 
 
Lâm Tuế Tuế hoàn toàn hết hy vọng. 
 
Lỗ tai không nghe thấy, giống như là chiến sĩ không nhìn thấy con đường phía trước, bịt mắt tiến vào, cho dù cầm đao cũng không thể ra trận giết địch. 
 
Cô không tìm thấy âm thanh chính xác. 
 
Trời định cô không thể nhặt lại đàn một lần nào nữa.
 
Phải làm gì đây. 
 
Không chỉ làm mình mất mặt mà con chẳng thể cùng Lục Thành hợp tấu một lần. 
 
Ngay cả những ngày luyện tập vất vả của các bạn cùng lớp cũng hoàn toàn bị lãng phí vì cô.
 
Cô trở thành kẻ có tội.
 

 
Dưới sân khấu, khắp nơi đều là tiếng nói nho nhỏ không hiểu lý do.
 
Lý Tuấn Tài cũng hơi khẩn trương nhìn chằm chằm Lâm Tuế, giống như đang do dự. 
 
Hậu trường, người dẫn chương trình đang thương lượng với giáo viên có nên nhanh chóng lên hỗ trợ hay không. 
 
Đó là vào lúc này. 
 
“Ầm” một tiếng. 
 
Ở phía bên kia sân khấu, Lục Thành không cảm xúc đứng lên trước mắt bao người. 
 
Anh không coi ai ra gì, đi tới bên cạnh Lâm Tuế Tuế, đỡ lấy cổ đàn, hơi khom lưng, tấm lưng rộng lớn chặn tất cả ánh mắt tò mò.
 
Lấp lánh giống như một hoàng tử rơi từ trên trời xuống. 
 
Trong chớp mắt, Lục Thành biết được lý do.
 
“... Máy trợ thính bị rớt rồi? Cậu còn nghe thấy tiếng tớ không?” 
 
Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau. 
 
Khi nói chuyện, gần như bốn mắt nhìn nhau.
 
Lâm Tuế Tuế có thể miễn cưỡng nghe một vài âm cuối, lại kết hợp với khẩu hình nên có thể đoán anh đang nói cái gì.
 
Mắt cô đỏ hoe, nhẹ nhàng gật đầu rồi lại lắc đầu.
 
Thấy thế, Lục Thành bật cười.
 
Dừng lại một chút, anh lại sờ sờ vành tai cô, động tác lẫn vẻ mặt đều dịu dàng trấn an cô.
 
Để Lâm Tuế Tuế nhìn rõ, anh nói chậm từng chữ từng chữ: “Tiếp tục kéo nhé. Đừng lo, tớ sẽ phối hợp với cậu.”
 
“...”
 
“Em gái, anh ở đây. Đừng sợ, anh che chở cho em.”
 

 
Ngày tiếp theo.
 
Kỳ nghỉ Tết dương lịch chính thức bắt đầu.

 
Nói là kỳ nghỉ dài nhỏ chứ trên thực tế, nó chỉ dài hơn cuối tuần một ngày.
 
Nhưng đối với Lâm Tuế Tuế mà nói, thật sự rất biết ơn kì nghỉ này. Ít nhất, cô ấy không phải đối mặt với những lời đồn đại vớ vẩn, những ánh mắt tò mò ngạc nhiên. 
 
Hành vi gây sốc của Lục Thành trên sân khấu đã thành công đẩy cả hai lên đầu sóng ngọn gió, trở thành trung tâm chủ đề.
 
Cũng may buổi biểu diễn hoàn thành thuận lợi.
 
Cô không nghe thấy mình đã kéo những gì, chỉ nghe một vài tạp âm mơ mơ hồ hồ.
 
Chỉ là đã luyện đàn nhiều năm, dù không còn nghe thấy thì cảm giác về tiết tấu cũng không biến mất ngay lập tức.
 
Những lời của Lục Thành ở khi đó, đã cho cô sự can đảm vô tận.
 
Dù sao, chỉ cần kéo đàn thôi.
 
Cố gắng một chút, đừng để ý việc phối hợp với người khác, hãy xem đó như là sân khấu của một người, chỉ cần cô kéo đàn chính xác, tiếng đàn dễ nghe thì mọi thứ sẽ ổn.
 
Cho đến khi kết thúc bài hát.
 
Khoé mắt Lâm Tuế Tuế cẩn thận và bí mật liếc nhìn Lý Tuấn Tài và các bạn cùng lớp, có lẽ vừa rồi cô không làm sai gì cả.
 
Chỉ tiếc là không thể nghe được bài hợp tấu của mình và Lục Thành là như thế nào.
 
Dù sao nó cũng để lại cho anh một kỉ niệm khó quên suốt đời.
 
Cho dù nó không được đẹp lắm.
 
Cô tự cười nhạo mình, cảm thấy mình không thể kiên trì đứng trong thính phòng được nữa nên xoay người bỏ chạy trối chết.
 

 
Ngủ một giấc dậy.
 
Năm mới đến.
 
Tuyết rơi suốt đêm qua. Ngoài dự đoán, thế mà mặt đường Giang Thành cũng phủ đầy tuyết.
 
Giống như đã định sẵn, năm mới có thể là một năm lãng mạn.
 
Đã hơn mười giờ sáng.
 
Đôi mắt của Lâm Tuế Tuế giật giật, thức dậy từ thế giới kỳ cục.
 
Ngôi nhà yên ắng, Trương Mỹ Tuệ không về nhà.
 
Cô chống khuỷu tay, ngồi dậy và với lấy điện thoại.
 
Tất cả là các tin nhắn lời chúc, hầu hết trong số đó là tin nhắn quảng cáo hoặc tin nhắn hàng loạt từ các bạn cùng lớp.
 
Trong hộp thoại trên cùng, Trương Mỹ Tuệ đã gửi cho cô một bao lì xì giá ba nghìn tệ nhưng không nói gì cả.
 
Hơn nữa ngày.
 
Lâm Tuế Tuế nhìn chằm chằm vào màn hình, từng chút một, hoàn toàn tỉnh táo.
 
Sau khi nghỉ nghỉ, cô trả lời lại: [Cảm ơn mẹ. Chúc mừng năm mới.]
 
Đá chìm đáy biển.
 
Lâm Tuế Tuế cũng không thèm để ý, đặt điện thoại xuống bàn rồi đứng lên rửa mặt ăn sáng.
 
Cô nên làm gì vào ngày đầu năm mới đây? Có vẻ làm gì cũng không thích hợp. Hôm qua vừa xảy ra chuyện như vậy, làm sao bảo người ta yên tĩnh được đây?
 
Khi cô bưng ly thuỷ tinh lại ngồi xuống thất thần.
 

Điện thoại rung lên dữ dội trên bàn trà.
 
Lâm Tuế Tuế vội vàng chạy tới, không nhìn kỹ là ai đã thuận tay bắt máy: “Alo?”
 
Đầu dây bên kia là tiếng cười trầm thấp mê người. 
 
Chàng trai không để ý nói: “Chúc mừng năm mới.”
 
… Không ngờ là Lục Thành. 
 
Trải qua sóng điện dài, gương mặt Lâm Tuế Tuế hơi đỏ đỏ, lắp bắp đáp: “Chúc mừng, chúc mừng năm mới.”
 
Lục Thành: “Dậy chưa?”
 
“... Ừm.”
 
“Mười phút sau, tớ đến khu phố của cậu. Nhớ xuống đây một chuyến.”
 
Không cho cô cơ hội đặt câu hỏi, đầu kia tự nhiên cúp máy. 
 
Một tiếng “tút” vang lên.
 
Lâm Tuế Tuế sửng sốt nửa giây. 
 
Ngay lập tức, bắt đầu luống cuống tay chân. 
 
Cơm cũng không kịp ăn đã vội vàng thay đồ ngủ, chải đầu lần nữa, cuối cùng khoác áo khoác thật dày, mang giày xuống lầu. 
 
Chỉ còn mười phút nữa là xong. 
 
Lục Thành còn chưa tới. 
 
Cô đứng ở góc cửa chính, hít sâu vài cái rồi vỗ vỗ mặt mình để làm vết đỏ ửng biến mất, làm như vậy thì trông cô không vội vàng như vậy.
 
Thêm ba, năm phút nữa.
 
Một tiếng rú dữ dội bay vào tai cô.
 
Đầu xe màu đen phóng nhanh từ xa tới, vững vàng dừng lại trước mặt Lâm Tuế Tuế. 
 
Lục Thành cởi mũ bảo hiểm mô tô ra, tiện tay vuốt thẳng tóc rồi nhướng mày với cô. 
 
Vẻ mặt thiếu niên đẹp trai, rực rỡ chói mắt. 
 
Lâm Tuế Tuế há miệng: “Không phải cậu…”
 
Không phải mắc bệnh tim sao?”
 
Có thể lái mô tô sao?
 
Hoạt động mạnh như vậy… Không xảy ra việc gì chứ?
 
Trong đầu cả ngàn lời quan tâm, nhưng một câu cũng không nói nên lời. Vỏ bọc giống như kẻ phản bội, hoàn toàn phản bội đầu óc của cô, tất cả những “thành luỹ” cô xây dựng đều sụp đổ tan nát khi nhìn thấy Lục Thành. 
 
Rõ ràng đã quyết định là không thích anh nữa. 
 
Cô ghét bản thân vì cứ do dự hèn nhát như vậy.
 
Cô cắn môi dưới. 
 
Lục Thành không biết lý do: “Sao hả?”
 
“... Không có gì đâu.”
 
Lâm Tuế Tuế nghĩ đến, không ai biết chuyện anh mắc bệnh nên nuốt hết mọi lời định nói xuống.
 
Lục Thành cũng không thèm để ý, một tay ôm mũ bảo hiểm, tay kia sờ trong túi hai cái rồi lấy một thứ ra.
 
Lòng bàn tay chậm rãi mở ra trước mặt cô.
 
Anh nhàn nhạt mở miệng: “Máy trợ thính của cậu.”
 
Lâm Tuế Tuế sửng sốt, nhận lấy rồi cẩn thận nhìn kỹ.
 
Đúng là bộ của mình. 
 
Đó là Trương Mỹ Tuệ đã chi một số tiền lớn để thiết kế dựa theo dáng tai của cô, không có khả năng giống nhau như đúc. 
 
“Cậu tìm thấy nó ở đâu vậy?” 
 
Lục Thành: “Hôm qua thấy nó ở trong chỗ hậu trường.”
 

Trái tim Lâm Tuế Tuế đập mạnh. 
 
Giống như máu đang hân hoan nhảy múa. 
 
Lục Thành đặc biệt đi tìm máy trợ thính giúp cô, còn đặc biệt đưa tới tận nhà.
 
Anh còn giúp đỡ cô, cổ vũ cô, đối xử với cô tốt như vậy…
 
Anh có thể không?
 
Có thể có một chút khả năng nào đấy không?
 
“... Cảm ơn.”
 
Tất cả các suy đoán này đều khó để giải thích.
 
Lâm Tuế Tuế mất tiếng một lát, sau đó thốt được hai chữ.
 
Lại dùng sức nắm chặt thứ nhỏ trong lòng bàn tay. 
 
Nghe vậy, Lục Thành nhảy xuống xe, nghiêng người tựa vào thân xe, mặt mày phô trương, trông cả người còn có phần kiêu ngạo ngang ngược.
 
Anh hỏi cô: “Vậy bây giờ đang đeo dự phòng sao?”
 
“Ừm, đúng vậy.”
 
“Thế thì tốt, có thể nghe thấy tớ nói chuyện.” Lục Thành cười: “Cho cậu một cơ hội, nghĩ xem mình thích quà năm mới gì rồi nói với tớ.”
 
Lâm Tuế Tuế kinh ngạc “A” một tiếng. 
 
Ngước mắt lên nhìn anh.
 
“Khương Đình muốn một bộ tai nghe, cậu muốn gì? Vì là em gái nên được phép đắt hơn cậu ấy.”
 
“...”
 
À.
 
Hiểu rồi.
 
Thì ra mọi người đều có.
 
Không thể phủ nhận rằng Lục Thành thực sự đối xử tốt với bạn bè, cực kỳ tốt bụng hào phóng.
 
Tặng một món quà gì đó, hoàn toàn là điều bình thường.
 
Cô lại chẳng thể cắt đứt hy vọng, ôm ý nghĩ ảo tưởng của mình để ngộ nhận đây là sự thiên vị của anh dành riêng cho cô.
 
Bây giờ tất cả đã ở đây và nó vẫn vậy.
 
Lâm Tuế Tuế cười thầm trong lòng như thể đang cười nhạo chính mình.
 
“... Có.”
 
“Hửm?”
 
“Tớ muốn một món quà.”
 
Lần cuối cùng.
 
Thực sự là lần cuối cùng.
 
Dù điên rồ đến mấy cũng phải có thời hạn. Cô không thể đụng tường Nam được, đúng không?*
 
*Chưa đụng tường Nam: Câu thành ngữ đầy đủ là “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)”, ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý. 
 
Lâm Tuế Tuế nắm chặt tay, lấy hết can đảm, nói từng chữ từng chữ: “Lục Thành, mong ước năm mới là từ nay về sau, cậu đừng kêu tớ là em gái nữa. Tớ không thích biệt danh này.”
 
Nghe thật buồn.
 
Mặt nào cũng vậy.
 
Lục Thành dừng lại.
 
Đôi mắt anh thay đổi vài lần, lông mày anh vô thức nhíu lại.
 
Anh nhìn Lâm Tuế Tuế, ngập ngừng hỏi: “Có phải cậu…”
 


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận