Nghiên tai

Không cho Lục Thành có cơ hội nói hết câu.
 
Lâm Tuế Tuế đỏ mặt, ngắt lời anh: “Không phải!”
 
Lồng ngực hơi nghẹn một hơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Thành ngẩn người, nhướng mày: “Tớ còn chưa hỏi xong nữa.”
 
“Không có gì, tớ không thích bị người khác gọi là em gái, tớ mười sáu tuổi rồi, cũng không nhỏ nữa… Cứ vậy đi.”
 
Lâm Tuế Tuế biết rằng nếu lúc này cô không xóa tan mọi nghi ngờ mà dứt khoát chọc thủng lớp giấy cửa sổ thì sẽ đẩy hai người càng xa nhau, xa đến mức trở thành người lạ, ngay cả bạn bè cũng không thể.
 
Là cô không đủ dũng cảm, không có cách nào thừa nhận kết quả.
 
Dù đã hạ quyết tâm, đừng yêu thầm cậu ấy nữa, cách xa cậu ấy ra nữa.
 
Nhưng đây là mối tình đầu u tối không có ánh sáng, cô cũng không muốn để lại một ấn tượng buồn cười gì cho Lục Thành.
 
Ít nhất…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ít nhất khi nhớ lại, anh sẽ nhớ mình từng có một em gái ngoan ngoãn đáng yêu.
 
Lâm Tuế Tuế ghét cay ghét đắng sự mềm yếu do dự của mình, ngại ngùng xoắn xít, hận không thể cưỡi lừa chạy trốn hoặc là sảng khoái đồng ý, hoặc là hỏi anh một câu “Cậu cảm thấy sao” thật thoải mái hào phóng.
 
Chỉ là, cô không làm được.
 
 Nếu tính cách có thể đột ngột thay đổi và mọi chuyện đều có thể xử lý một cách hoàn hảo thì trên đời này sẽ không có nhiều người đau buồn và hối hận như vậy.
 
Lâm Tuế Tuế cắn môi dưới, tay nắm chặt rồi nhìn Lục Thành.
 
Nhẹ nhàng bỏ lại một câu “Cảm ơn cậu đã mang nó tới đây. Trời lạnh lắm, về nhà sớm đi” rồi xoay người chạy mất bóng.
 
Để lại một mình Lục Thành đứng tại chỗ. 
 
Không thể hiểu là tại sao. 
 
Anh nhíu mày, ánh mắt chợt lóe. 
 
Tim đập loạn nhịp hai lần,
 
Lâm Tuế Tuế biết anh muốn hỏi chuyện gì sao? Hoặc là nói, chuyện anh định nói và chuyện cô nhóc nghĩ là hai chuyện khác nhau, hay là anh nghĩ sai rồi sao?
 
Nếu đó là sự thật… À, thì vì sao lúc trước khăng khăng phải ngồi cùng bàn với Trần Nhất Minh?
 
Đáng lẽ muốn ngồi mới anh mới phải.
 
Chẳng lẽ khoảng cách tạo ra vẻ đẹp?
 
Hình như cũng không đúng lắm. 
 
Con gái, đúng là sinh vật khó đoán nhất.
 
Đặc biệt là cô gái nhỏ như Lâm Tuế Tuế, nhạy cảm ngại ngùng ít nói.
 

Dễ làm cho người ta có cảm tình nhưng cũng khiến người ta khó nắm bắt. 
 
Có lẽ, không hỏi chuyện gì hết, không biết chuyện gì hết, hướng tới cái tốt tránh né cái hại mới là phương pháp tốt nhất.
 
Lục Thành dứt khoát không nghĩ nhiều nữa. 
 
Đội mũ bảo hiểm, ngồi lên mô tô rồi phóng xe rời đi.
 

 
Lâm Tuế Tuế đi vài bước, nghe được tiếng động cơ mô tô khởi động, dừng bước, lặng lẽ quay đầu nhìn. 
 
Tốc độ của Lục Thành rất chậm. 
 
Giống như động tác chậm, từng chút một, rõ ràng có thể thấy được. 
 
Cho đến khi hoàn toàn rời khỏi thế giới của cô. 
 
Gió lạnh mang theo những hạt tuyết mịn đánh vào mặt cô, vừa lạnh vừa ẩm ướt. 
 
Nào có mùa đông lãng mạn.
 
Trước khi cô kịp nhận ra, lệ đã đong đầy đôi mắt. Chầm chậm quay lưng, không còn tâm trạng vui sướng khi nhìn thấy người mình thương, nặng nề từng bước trở về nhà. 
 
Cô nghỉ ngơi một lát rồi mở máy tính ra, ngón tay không nghe lời bộ não tự chủ trương tìm kiếm mẫu xe mô tô của Lục Thành. 
 
Là Kawasaki H2, giá trên thị trường khoảng ba mươi vạn.*
 
*Khoảng hơn 1 tỷ VND, lên mạng nhìn hình ảnh xe đi mọi người, ngầu chớt tui.
 
Vỏ ngoài màu đen, tạo hình giống như mãnh thú, giơ nanh múa vuốt trên màn hình giống như cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình. 
 
Lâm Tuế Tuế để cuốn nhật kí xuống, nhanh chóng viết mấy dòng.
 
Không chống đỡ được nữa, cô nằm sấp trên bàn, vùi toàn bộ khuôn mặt vào trong khuỷu tay. 
 
Chẳng bao lâu sau. 
 
Trên tờ giấy có vết nước chậm rãi loang ra, làm nhòe từng con chữ.
 
“Ngu ngốc, Lâm Tuế Tuế mày đúng là đứa vô tích sự. Vì sao một chút dũng cảm thổ lộ cũng không có?... Bởi vì cảm thấy bản thân không xứng đáng, hoặc là nói, không cần thiết. Ngay cả khi thay đổi mối quan hệ, cũng không tốt hơn hiện tại là bao.”
 
Cô đã viết như vậy. 
 

 
Lục Thành đạp tuyết về nhà.
 
Không ngờ trong nhà lại có tiếng nói chuyện.
 
Mặt anh lạnh tanh, đẩy cửa mạnh làm ngơ đi vào rồi đi thẳng về phía phòng mình. 
 
“Đứng lại!”
 
Người đàn ông lớn tiếng quát dừng lại. 
 

Lục Thành nắm quyền, dừng bước. 
 
Lục Văn Viễn sải bước đi tới trước mặt anh, đánh giá anh từ trên xuống dưới một cái, trách cứ: “Không phải bố đã nói, không cho con lấy xe đi ra ngoài rồi sao? Lục Thành, con không muốn sống nữa ư?!”
 
“...”
 
Anh im lặng không nói nhìn.
 
Mặt Lục Thành vô cảm nhìn ông.
 
“Nói chuyện!”
 
“Muốn tôi nói gì?”
 
Nhìn thái độ như vậy của anh, Lục Văn Viễn tức giận nạt nộ: “Thái độ của mày là gì? Bố mẹ trở về, chào hỏi một cái mà mày cũng không làm, đúng là càng ngày càng lễ phép mà. Mày xem mày đi, coi có hợp lý không!”
 
Tiếng ồn ào như vậy lập tức kéo Bạch Nhược Kỳ ở trong phòng bếp đi ra ngoài. 
 
“Đừng cãi nhau nữa. Tết nhất đến nơi rồi, vất vả mới gặp được một lần, hai bố con không nói chuyện đàng hoàng được sao?
 
Lục Thành châm chọc nhếch khóe môi. 
 
Bạch Nhược Kỳ thấy biểu cảm trên mặt anh, nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt như cầu xin: “A Thành, đừng như vậy…”
 
So với Lục Văn Viễn, rõ ràng Bạch Nhược Kỳ là một nhà đàm phán khôn khéo. 
 
Từ nhỏ đến lớn, mỗi một câu nói của bà đều có thể bức người vào đường cùng, bắt đầu hoài nghi chính mình. 
 
Nhà họ Lục bắt đầu là một doanh nghiệp, mấy năm nay việc làm ăn càng lúc càng lớn, cũng không thể thiếu sự cố gắng phối hợp của vợ chồng. Tầm nhìn Lục Văn Viễn nhạy bén, tính cách chính trực, Bạch Nhược Kỳ thì khôn khéo hiểu chuyện, bản thân am hiểu pháp luật, điều khoản, nói năng duyên dáng có thể dễ dàng giải quyết đối tác.
 
Kết quả của sự thành công trong sự nghiệp là - Càng cách xa con trẻ.
 
Khi Lục Thành còn ở trong bụng mẹ đã phát hiện mắc bệnh tim bẩm sinh. 
 
Lúc ấy hai vợ chồng đều còn trẻ, có phần luống cuống, nhưng rốt cuộc thai nhi đã thành hình, có nhịp tim, là máu thịt của mình tất nhiên không nỡ phá đi, nghĩ trong nhà cũng có tiền, cùng lắm thì nuôi thôi. Trên thế giới này có nhiều bác sĩ giỏi như vậy, bệnh tim cũng không phải là bệnh nan y gì, chỉ cần có tiền, thì sẽ có cách.
 
Lúc Lục Thành sinh ra không bao lâu, bắt đầu đi tìm con đường chữa bệnh dài đằng đẵng. Đứa bé còn nhỏ đã vào phòng phẫu thuật tận mấy lần. 
 
Lục Văn Viễn và Bạch Nhược Kỳ càng xót đứa con này, nhưng cũng dần dần sôi sục ý chí chiến đấu. 
 
Lục Thành định sẵn phải dùng tiền nuôi cả đời, nhất định phải cho anh điều kiện tốt nhất, đảm bảo đời này của anh, cho dù không khoẻ mạnh thì cũng được trị liệu tốt nhất. 
 
Đến năm anh năm sáu tuổi, làn sóng công nghiệp trong nước tràn đến. 
 
Lục Văn Viễn tìm đúng thời cơ, mở rộng bản đồ sự nghiệp của nhà họ Lục.
 
Kể từ đó, hai vợ chồng bắt đầu bận rộn đến mức chân không chạm đất. 
 
Sợ không chăm sóc được cho Lục Thành nên đã chuẩn bị bảo mẫu, đầu bếp, bác sĩ gia đình, tài xế,... để chăm sóc cuộc sống của đứa bé.
 
Nhưng điều này không thể bù đắp được sự thiếu thốn tình cảm gia đình. 
 
Bạch Nhược Kỳ lẳng lặng nhìn Lục Thành. 

 
Đôi mắt của hai mẹ con vừa tinh tế vừa sâu thẳm, bất ngờ nhìn lại thì gần như như một khuôn đúc ra.
 
Con trai càng lớn thì càng phản nghịch, đương nhiên người làm mẹ tự hiểu, đây là oán hận bọn họ.
 
Nhưng mà, có thể làm gì đây? 
 
Bạch Nhược Kỳ vỗ vỗ Lục Văn Viễn, ý bảo ông bình tĩnh một chút, lúc này mới nói: “A Thành, ăn cơm trưa chưa? Mẹ nấu món con thích này.”
 
Lục Thành cười nhạo một tiếng: “Không đói.” 
 
Lười nói nhảm gì nữa, anh bước nhanh lên lầu. 
 
 "Rầm" một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm không thương tiếc.
 
Ở bên ngoài Lục Văn Viễn được người người gọi là “chủ tịch Lục”, ở chỗ con trai lại chịu vẻ mặt lạnh lùng của nó, tự nhiên không bình tĩnh được.
 
Ông chỉ vào lầu hai, hét lớn: “Lục Thành! Mày làm mình làm mẩy với ai thế?! Nếu bố mẹ không nỗ lực làm việc thì tiền mày phẫu thuật, tiền học, tiền mày ăn chơi lêu lổng từ đâu ra? Đừng có không biết tốt xấu như thế, nghĩ rằng ai cũng nợ mày! Nếu không phải nhờ bố mẹ thì mày cho rằng cuộc sống tốt đẹp này từ đâu mà ra?...”
 
Từng câu từng chữ. 
 
Rõ ràng lọt vào tai. 
 
Cánh cửa yếu ớt không thể ngăn âm thành này, lực xuyên thấu như muốn đâm thủng thân thể người khiến trái tim phát lạnh.
 
Lục Thành nằm trên giường, tiện tay vung lên. 
 
“Bộp!”
 
Đèn bàn bị hất xuống đất, dưới tác động mạnh mà vỡ tan tành.
 
Lẻ loi trên mặt đất.
 

 
Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, trạng thái phấn khởi của học sinh dần dần tiêu tan. 
 
Nhưng sự hóng chuyện và tin đồn thì không bao giờ biến mất cả.
 
Lâm Tuế Vừa bước vào cổng trường đã nghe được mấy cô gái bên cạnh nói nhỏ bàn tán.
 
“Là cô ấy à?”
 
“Đúng vậy đúng vậy. Nhìn kìa, không đẹp bằng Tô Như Tuyết đâu! Kém xa…”
 
“Sao Lục Thành lại nhìn trúng nhỉ, còn là đứa điếc nữa.”
 
“Sao trường mình lại nhận học sinh khuyết tật nhỉ?”
 
“Ai biết được, chắc là nhà có tiền.”
 
“Chậc… Đáng thương quá…”
 
“Ê… Người ta nghe kìa.”
 
“Xa lắm, không nghe thấy đâu…”
 
Cảm giác này giống hệt như trong tưởng tượng, một cảm giác bị lột sạch quần áo và xử tội trước mặt mọi người.
 
Bây giờ, cả thế giới đều biết rằng cô không thể nghe thấy.
 
Cũng giống như trước khi chuyển trường. 
 
Không có gì khác biệt. 
 

Dù là bàn tán cũng được, nhìn chằm chằm cũng được, những thiếu niên này, tóm lại là mang theo bảy phần tò mò, ba phần khinh thường, vì thể hiện bản chất thiện lương của bản thân, lại mang theo chút thương hại, trộn lẫn lại giống như một ly nước kỳ lạ, và khó uống.
 
Lâm Tuế Tuế cắn chặt môi, đè đầu xuống thấp hơn. 
 
Vô thức bước nhanh hơn, muốn đi nhanh qua chỗ này hơn.
 
Bỗng nhiên.
 
Phía sau có một lực lớn đè lên vai cô.
 
Khương Đình không biết chạy từ đâu lên, ôm lấy cô, trợn mắt nhìn mấy cô gái kia. 
 
“Mẹ kiếp! Mấy người nói mẹ gì đấy?”
 
Cô ấy không chút khách khí nói một câu cực kỳ thô lỗ. 
 
Lâm Tuế Tuế kinh hãi rớt cằm, vội vàng kéo Khương Đình lại: “Khương Khương…”
 
Mấy cô gái kia bị cô ấy rống lên như vậy, cũng bị dọa đến choáng ngợp vài giây. 
 
“Cậu, cậu cậu cậu là ai vậy? Sao sao lại mắng chửi người khác như vậy?”
 
Khương Đình cười lạnh: “Tôi là bố mấy người đó. Trách tôi không dạy tốt mấy cô, sắp Tết sắp nhất còn nói xấu sau lưng người khác, một chút gia giáo cũng không có, đều là lỗi của tôi. Con mất dạy, là lỗi của bố.”
 
Mấy cô gái đang muốn cãi lại thì nhìn phải đôi  mắt trầm tĩnh của Lâm Tuế Tuế, thoáng chốc không thốt nổi lời nào.
 
Lâm Tuế Tuế nói: “Tôi không đáng thương. Các cô mới đáng thương.”
 
“...”
 
Trở lại lớp học. 
 
Khương Đình còn đang tức giận: “Cục cưng, cậu quá mềm mại rồi đó! Cậu nói thế làm gì, phải dạy họ một bài học mới đúng!”
 
Lần đầu tiên Lâm Tuế Tuế được người khác bảo vệ như vậy, trong lòng ấm áp muốn chết, trên mặt treo nụ cười ngây ngô, thế nào cũng không dừng lại được. 
 
Mặc cho cô ấy nói lải nhải, cũng không cãi lại.
 
Khương Đình cũng xem như nhìn thấu tính tình hiền như đất của cô, không lải nhải nữa, thở dài thật dài, nắm chặt tay cô rồi trách cứ: “... Sao cậu không nói sớm cho chúng tớ biết hả?”
 
“Xin lỗi cậu.”
 
“Cậu đâu làm gì mà phải xin lỗi! Trời ơi, cậu thật là…”. Cô ấy đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào thái dương của Lâm Tuế Tuế, vành mắt cũng phiếm hồng.
 
Những cô gái chân thành bao giờ cũng dễ đồng cảm.
 
Dường như khoảnh khắc nắm tay kia, cô ấy có thể cảm nhận được nỗi buồn và sự bất lực của Lâm Tuế Tuế.
 
Đôi mắt Khương Đình đầy sương mù, cô ấy nặng nề nói: “Chúng tớ sẽ không khinh thường cậu.”
 
Lâm Tuế Tuế lắc đầu: “Không, tớ không nghĩ như vậy.”
 
“Cũng không thương hại cậu! Cậu đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, ai cũng thích cậu, còn hâm mộ không kịp nữa là… À đúng rồi, còn có anh trai tốt như anh Thành… Nhắc mới nhớ, anh Thành đâu? Đến trễ hả?”
 
Lâm Tuế Tuế không nói gì.
 
Ghế bên cạnh cô trống cả ngày.
 
Sau giờ học, cô nhận được tin nhắn WeChat trong vòng bạn bè.
 
… Lục Thành và đàn em ở bên nhau.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui