Nghiên tai

Những lời này, Lâm Tuế Tuế đã nghe quen tai.
 
Sự thật không phải như giáo viên phòng Chính trị Giáo dục tưởng tượng như vậy, cô không phải bị điếc bẩm sinh cả hai tai. Nguyên nhân rất phức tạp, bác sĩ đánh giá là do yếu tố tâm lý.
  
Khi người vừa khẩn trương sẽ xuất hiện tình huống “cả thế giới yên tĩnh”. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng phần lớn thời gian, Lâm Tuế Tuế vẫn có thể mơ hồ nghe được một chút tiếng động. Mơ mơ hồ hồ không đáng kể nhưng cũng khiến người ta có cảm giác yên tâm.
 
Trong vòng vài giây, thính giác yếu ớt của cô từ từ phục hồi lại.
 
Biểu cảm trên mặt cô cũng không nén được sự kinh ngạc.
 
Ngay khi Lục Thành nhíu mày, vươn tay, Lâm Tuế Tuế vội vàng ngồi vào chỗ trống kia. Cẩn thận lấy hộp bút và sách vật lý ra đặt nó trên bàn và đặt cặp sách sau lưng ghế.
 
Lúc này cô mới mới lặng yên không một tiếng động, chần chừ mở miệng: “… Cảm ơn.”
 
Hàng ghế đầu đã truyền bài thi xuống.
 
Lục Thành không nói gì nữa, chỉ nhận lấy hai tờ giấy thi từ trên tay Dư Tinh Đa, lại tiện tay chia một tờ cho cô.
 
Thuận tiện ở dưới bàn học, nơi không ai nhìn thấy, nhét máy trợ thính vào lòng bàn tay của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Tuế Tuế chỉ cảm thấy ngón tay mình chạm vào một nơi ấm áp, giống như là bị điện giật, bốn phương tám hướng khiến cả người lại cứng đờ lần nữa.
 
Hành động này khiến lòng người không yên.
 
Nhưng mà rất hiển nhiên, đối phương cũng không suy nghĩ kiều diễm gì, chỉ là đơn thuần trả đồ lại cho cô.
 
Thậm chí, cũng không có cảm giác cô có phần khác thường đã thu tay về.
 
Lục Thành lót bài thi lên bàn, mặt ghé vào bàn, cánh tay dài vòng quanh đầu một vòng rồi nhắm mắt lại, điềm nhiên như không bắt đầu ngủ thiếp đi trong lớp.
 
Trên bục giảng, Lý Tuấn Tài bắt đầu giảng giải bài thi.
 
Lâm Tuế Tuế lật bài thi.
 
Đúng như giáo viên phòng Chính trị Giáo dục kia nói, đối với cô đề thi rất xa lạ, đột ngột vào học giống như là nghe sách trời.
 
Lòng cô cũng có phần không yên, khó có thể tập trung.
 
Ánh mắt vô thức rơi xuống bên cạnh.
 
Máy trợ thính nằm ở trong lòng bàn tay, hẳn là được người cầm lâu nên có xúc cảm âm ấm.
 
Cô nghĩ, có lẽ Lục Thành đã đoán được công dụng của món đồ này rồi, vừa rồi mới có thể giúp cô nhặt nó lên, cho cô một bậc thang, không làm lớn việc. Coi như là bảo vệ lòng tự trọng của bạn học mới. Bằng không, đại khái vừa rồi anh cũng không thất thường như vậy.
 
Chàng trai này, dù chỉ gặp hai lần ngắn ngủi, thế nhưng lại làm cho tâm tư người ta dao động.
 

Tính tình kì quặc là tất nhiên, có lẽ còn có phần chút kiêu căng ngạo mạn ăn chơi như một playboy? Nhưng hình như lại có phần cẩn thận dịu dàng.
 
Trong số các chàng trai cùng tuổi cô từng tiếp xúc, Lục Thành nhạy cảm đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Thật sự làm cho cô không nói được là mình có cảm giác gì.
 
Có lẽ nguyên nhân chủ yếu vẫn là lớn lên quá đẹp trai, làm cho ánh mắt của mọi người đều không thể ngoại lệ, bao gồm cả Lâm Tuế Tuế.
 
Bất thình lình, ngón tay Lục Thành giật giật.
 
Nhưng không có ý định ngẩng đầu.
 
Lâm Tuế Tuế cũng không dám tiếp tục nhìn trộm anh, cô lặng lẽ hít sâu một hơi, ngón tay nắm chặt cây bút, giống như mỗi ngày của trước kia, ép buộc chính cô phải tập trung vào học tập.
 
……
 
Chuông tan học reo lên.
 
Bình thường Lý Tuấn Tài không dạy quá giờ, cho dù đề thi còn hai câu hỏi cuối cũng dứt khoát lưu loát kết thúc tiết học này, còn để lại câu “To be continued” cực kỳ anime cho tiết học sau rồi tuyên bố tan học, tiết sau học tiếp.
 
Chờ giáo viên chủ nhiệm bước ra khỏi lớp học, học sinh bắt đầu nháo nhào rộn ràng.
 
Bạn học ngồi trước mặt Lâm Tuế Tuế là một cố gái.
 
Lúc này, rốt cuộc cô ấy cũng quay đầu lại, tò mò nhìn về phía cô.
 
Nhân tiện tự giới thiệu một câu: “... Xin chào, tớ là Khương Đình.”
 
Trong khi học, Lâm Tuế Tuế đã len lén điều chỉnh máy trợ thính, lúc này có thể nghe rõ tiếng nói của Khương Đình.
 
Kể từ khi tai không nghe được, tính cách của cô ngày càng nhạy cảm.
 
Trông Khương Đình cũng không có ác ý gì, có lẽ chỉ là một cô gái tò mò nên mới chủ động bắt chuyện với cô.
 
Đúng như vậy, câu tiếp theo được nói rất nhỏ, lặng lẽ hỏi: “Tớ nghe nói sau khi lớp mười của trường Trung học số Tám kết thúc đợt chiêu sinh này thì không chuyển ra chuyển vào nữa, làm sao cậu chuyển trường vào đây vậy?”
 
“...”
 
Lâm Tuế Tuế mím môi, miễn cưỡng cười cười.
 
Khương Đình nhìn dáng vẻ cô gầy gò, cười cũng miễn cưỡng đáng thương cũng hơi xấu hổ nên vội vàng xua tay: “Không sao, không trả lời cũng không sao, tớ chỉ tò mò hỏi vậy thôi… Cậu muốn đi vệ sinh không?”
 
Nghe đồn, tình bạn của các cô gái là từ việc nắm tay nhau đi vệ sinh mà từ từ tạo nên.
 
Lâm Tuế Tuế vốn đang trong sợ hãi khi chuyển sang lớp xa lạ, nghe lời mời này tự nhiên cũng đồng ý ngay.
 
Cô vội vàng đứng dậy.
 
Đi tới bên cạnh Khương Đình.
 
Lúc này, chỗ ngồi của Lục Thành và Dư Tinh Đa đều bỏ trống, cũng không biết rời đi từ khi nào.

 
Hai cô gái tán gẫu câu được câu không cùng nhau, đồng loạt đi ra ngoài lớp học.
 
Nhưng dù sao hai người cũng vừa mới quen biết, đề tài cũng có hạn.
 
Đi vòng quanh, không thể tránh khỏi trường học.
 
Nói lâu, cũng có một chút cảm giác xa cách khách sáo, nhưng lại không tìm được cách tốt gì để giảm bớt nó nên chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
 
Giờ tan học.
 
Hành lang có phần ồn ào.
 
Khi đi ngang qua lớp bên cạnh, Lâm Tuế Tuế và Khương Đình nghe thấy có người cãi nhau ở bên trong đó.
 
“Cô bị bệnh đúng không! Tôi thấy cô bị cô lập đáng thương, coi cô như bạn bè, đi chơi đâu cũng rủ cô đi theo, thế mà cô lại đi quyến rũ Lục Thành?! Cô biết rõ tôi thích anh ấy lâu lắm rồi! Cô không thấy kinh tởm à!”
 
Lâm Tuế Tuế: “...”
 
Khương Đình: “...”
 
Thuận lợi dẫn đến một chủ đề mới.
 
Khương Đình rút khăn giấy ra, mở ra, xếp thành cây quạt, phất phất hai cái về mình, giống như xua tan hơi nóng từ tâm lý trên mặt mình.
 
Ngay sau đó, lại ra thành thạo vẻ thở dài nói: “Chậc, anh Thành của chúng ta, đó chính là yêu nghiệt đầu thai đó, chuyên gia hạ phàm gây họa cho các cô gái nhỏ… À đúng rồi, cậu chưa biết anh Thành là ai đâu đúng không? Lục Thành, chính là người bạn cùng bàn rất đẹp trai của cậu, vừa rồi hai người có cãi nhau phải không? Cậu đừng để ý đến cậu ấy, cái miệng hỗn lắm, nhưng ngoại trừ hơi hơi đa tình lăng nhăng thì coi như là một người tốt.”
 
Nghe cô ấy đánh giá Lục Thành như vậy, Lâm Tuế Tuế lại có một chút tò mò nhưng ngại biểu hiện ra ngoài.
 
Chỉ khoanh tay làm vòng che bên môi, che giấu nhẹ nhàng ho một tiếng, giống như lơ đãng thấp giọng đáp lời: “Tốt chỗ nào chứ?”
 
Câu hỏi này khiến Khương Đình dừng lại.
 
Một lúc lâu sau, cô ấy mới cười khan một tiếng, hợp tình hợp lý nói: “Thường xuyên cho chúng tớ chép bài tập! Hơn nữa cũng không lấy giá của học bá!”
 
“...”
 
Trong thời học sinh ngây ngô, một chàng trai dũng cảm “chia sẻ” đáp án của mình tất nhiên sẽ nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Thiếu niên được gọi là “người tốt” ấy lại có kiểu hành xử vô cùng khác người quật cường.
 
Lâm Tuế Tuế cảm thấy vô cùng có lý.
 
Nghiêm túc gật gù.
 
Chủ đề này rất “ngon” để thảo luận trên đường đi.
 
Dùng tin đồn drama hóng hớt để thu hẹp khoảng cách là không bao giờ sai.
  
Càng đừng nói Lục Thành là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong trường học, chuyện gì cũng bị người ta bàn tán nói năng say sưa, căn bản không có sự riêng tư, không cần bảo vệ

 
Trên đoạn đường đi lại giữa nhà vệ sinh, Khương Đình đã cơ bản kể lại tất cả bạn gái trước đây của Lục Thành ở trường Trung học số Tám.
 
Cuối cùng tóm tắt lại.
 
“Anh Thành là kiểu người này, Tuế Tuế, cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy nhưng phải cẩn thận một chút, đừng để cái mã đẹp trai bad boy này lừa gạt. À, cùng lắm thì theo luật trường, thi giữa kỳ xong phải đổi vị trí, cậu chỉ cần ngồi thêm vài tuần nữa là được.”
 
Lâm Tuế Tuế bị cô ấy nói đến hai má phiếm hồng, môi hơi mím lại, nhỏ giọng nói: “Không đâu.”
 
Khương Đình gật đầu: “Cũng đúng, vừa nhìn là biết cậu là bé ngoan. Anh Thành có nguyên tắc, không xuống tay với kiểu bé ngoan như câu đâu.”
 
“...”
 
Việc này cứ bị Khương Đình dứt khoát vạch trần như vậy.
 
Cô không biết nên khóc hay nên cười nữa.
 
Lâm Tuế Tuế ổn định ngồi ở vị trí bạn cùng bàn Lục Thành, ngồi ngây người, cũng quen biết khương Đình, Dư Tinh Đa ngồi ở ghế trước. Đương nhiên, vì không để bạn cùng bàn ghét bỏ, cô tận lực trầm mặc ít nói đến mức làm cho người ta không nhận ra cô tồn tại, chỉ lặng yên không một tiếng động chú ý chàng trai bên cạnh.
 
Chỉ là vài ngày sau.
 
Lâm Tuế Tuế cũng hiểu rõ bảy tám phần thói quen của Lục Thành.
 
Tuy rằng người ở trường Trung học số Tám danh tiếng nhưng Lục Thành lại yêu đương không kiêng nể gì, bạn gái là cô gái cô nhìn thấy trên sân thể dục lần trước, xinh đẹp phô trương, vô cùng tươi đẹp.
 
Thời gian tan học, thỉnh thoảng cô ấy tới tìm Lục Thành, biểu cảm nhiệt tình xán lạn.
 
Lục Thành luôn lười biếng, không thấy cảm xúc lên xuống phập phồng gì.
 
Thậm chí, cho dù anh đã có bạn gái công khai, cũng không cắt đứt được tâm tư của các cô gái khác.
 
Quà tặng thì người trước ngã xuống, người sau tiến lên tặng.
 
Thư tình nối đuôi không dứt.
 
Giống như bông tuyết được gửi đến lớp học của họ.
 
Lục Thành không nói ai đến tỏ tình cũng bị từ chối nhưng cũng nể mặt các cô gái, không nói lời lẽ chính đáng nói từ chối, giống như cũng không lo lắng về tâm trạng của bạn gái.
 
… Tình yêu này, thật lạ.
 
Nghĩ như vậy, Lâm Tuế Tuế thu lòng hiếu kỳ của mình lại, chú tâm đầu tư vào việc học hành sinh hoạt.
 
Chỉ là nhập học mấy ngày, cô đã cảm nhận được sự chênh lệch rõ ràng.
 
Trước khi thôi học vì khiếm thính và một số yếu tố gia đình, Lâm Tuế Tuế vẫn còn đang học lớp mười, luôn được coi là học sinh giỏi.
  
Cô không đủ thông minh, nhưng cô thắng ở việc nỗ lực chăm chỉ.
 
Vấp ngã gập ghềnh, cũng có thể ổn định thành tích.
 
Nhưng trường Trung học số Tám hoàn toàn khác với trường học trước kia của cô, học sinh thông minh rất nhiều, cố gắng cũng rất hời hợt chung chung, hơn nữa tiến độ giảng dạy của trường trung học tư lập rất nhanh, bản thân Lâm Tuế Tuế đã nghỉ một học kỳ, cô muốn theo kịp trình độ của Trung học số Tám, cho dù là cố gắng, liều mạng đến đâu thì cũng không thấy hiệu quả gì.
 
Không làm được bài tập về nhà là chuyện hàng ngày, ngồi nghe bài giảng giống như nghe sách trời.
  
Nếu không cẩn thận bị giáo viên kêu đứng dậy trả lời câu hỏi thì ngay cả việc há miệng cũng giống như một chuyện khó khăn, khó như lên trời.
 
Dưới những tình huống như thế này thật sự khiến cô không có sức chú ý dư thừa để chia cho người bạn cùng bàn con cưng của trời giàu có, nhàn hạ còn thông minh này.

 
……
 
Thứ hai.  
 
Mặt mũi Lâm Tuế Tuế tái nhợt, chậm rãi đi vào lớp học.
 
Có một người đã ngồi ở ghế bên cạnh.
 
Tuần trước, cơ bản mỗi ngày Lục Thành đều đến trễ, hiếm khi gặp anh vào sáng sớm như vậy.
 
Chỉ là tư thế vẫn trước sau như một, lười biếng nằm sấp trên bàn, nửa khuôn mặt dưới chôn ở giữa cánh tay.
 
Duy chỉ nhìn thấy một đôi mắt, nửa mở, hơi nhướng lên, có loại lười biếng dụ người nói không nên lời.
 
Hàng ghế phía trước, Khương Đình lắc lắc thân thể, đang nói chuyện với anh.
 
“Anh Thành, cậu làm hai đề cuối trong sách luyện tập toán xong chưa?”
 
“Ừm.”
 
“Tớ mượn tham khảo với.”
 
Lục Thành không nói gì, dứt khoát giơ tay lên, ném quyển sách bài tập bay lên bàn trước.
 
Khương Đình chụp lấy, chắp hai tay lại, nói một câu khoa trương: “Đa tạ huynh.”
 
Nhìn thấy một màn này, Lâm Tuế Tuế mím môi, trong lòng chỉ cảm thấy hơi hâm mộ.
 
Không thể nói là đang hâm mộ cái gì.
 
Có lẽ chính là, phong cách tự do phóng khoáng mà mãi mãi cô cũng không thể có được.
 
Trên thực tế, mấy môn luyện tập đều do trường Trung học số Tám tự biên soạn, khó muốn chết, cuối tuần để lại mấy trang bài tập, gần như cô cắn đứt cây bút cũng không thể viết được hai dòng suy nghĩ. Chỉ có thể để trống, run sợ nộp cho giáo viên.
 
Tóm lại, chắc chắn không thể chép đáp án.
Nhưng, tóm lại cũng muốn xem phương pháp giải đề của học sinh giỏi.
 
Chỉ tiếc, nhân tố mẫn cảm nhút nhát đã xâm nhập vào tận xương tủy rất lâu rồi, khiến cho cô làm cách nào cũng không mở miệng được.
 
Lâm Tuế Tuế dừng lại nửa giây, không suy nghĩ nhiều nữa, thật cẩn thận đi tới hàng ghế sau, ôm cặp sách rồi ngồi xuống.
 
Khương Đình vội vàng chép bài tập, nghe được tiếng động, thuận miệng hô một câu: “Sớm thế.”
 
Tiếng nói rất vang, thuận lợi hấp dẫn ánh mắt Lục Thành sang bên cạnh.
 
Đôi mắt anh trong trẻo, tầm mắt dừng bên tai cô, như muốn “nướng” vành tai cô thành màu đỏ ửng.
 
Bỗng chốc, lại thờ ơ dời mắt.
 
Ngón tay Lâm Tuế Tuế siết chặt.
 
Đang muốn cầm sách, chợt nghe thấy Lục Thành lười biếng mở miệng: “Nhóc tóc vàng, không tính chép bài tập à?”
 
- Hết chương 2 -

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận