Nghiên tai

“Chơi trò chơi cố gắng sẽ thắng, còn chuyện thích cậu, cố gắng tận lực cũng không thắng được. (1) - Nhật kí của Lâm Tuế Tuế.
 

 
Ăn cơm đơn giản ở canteen xong, Lâm Tuế Tuế cầm điện thoại đi gọi taxi, đi chọn quà sinh nhật cho Lục Thành. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Màn đêm đã buông xuống từ lâu. 
 
Giang Thành là một thành phố náo nhiệt không bao giờ ngủ, Bất Dạ Thành nằm ở khu sầm uất, bên cạnh còn có các điểm du lịch nổi tiếng ở Giang Thành, ngay cả thời gian làm việc buổi tối thì đèn đuốc vẫn sáng trưng, vô cùng hoa lệ.
 
Lâm Tuế Tuế đi qua đám người, nhìn biểu cảm hơi mờ mịt.
 
Đây là lần đầu tiên cô tặng quà cho một chàng trai.
 
Hoặc là nói, là lần đầu tiên tặng quà cho người trong lòng. 
 
Chắc là Lục Thành đã nhận rất nhiều quà đi, lúc trước còn tiện tay đưa chocolate người khác tặng cho cô ăn… Hơn nữa còn lái chiếc Kawasaki H2 kia, nhìn cũng biết anh không thiếu thứ gì.
 
Tặng quà cho chàng trai như vậy, rốt cuộc nên tặng quà gì mới có vẻ đặc biệt, nhưng cũng không phải đặc biệt như vậy? 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dòng người như nước chảy xiết. 
 
Lâm Tuế Tuế lại chần chừ không bước.
 
Giày thể thao, đồng hồ quá đắt tiền, cô cũng không biết về mảng này, cũng hoàn toàn không biết size giày, nhãn hiệu Lục Thành thường mang.
 
Phụ kiện bóng rổ và đồ linh tinh lại quá qua loa có lệ.
 
Nếu như tự làm đồ handmade nhưng mai đã là ngày sinh nhật rồi, không chỉ làm không kịp mà hình như còn hơi hơi có ý xấu.
 
Đúng là khó chọn.
 
Thôi thì đành theo nước chảy bèo trôi, đi về phía trước.
 
Cuối cùng, dừng lại trước cửa của một hiệu sách. 
 
Lâm Tuế Tuế chậm rãi đi vào. 
 
Lúc này, trong hiệu sách không có nhiều khách, mấy nhân viên cửa hàng mặc đồng phục màu xanh lam đối diện với giá sách, đang tiến hành sắp xếp, kiểm kê từng hàng. 
 
Những cuốn sách bán chạy nhất đặt ở ngoài cùng của giá sách, bên trong là bài tiểu luận, các tác phẩm nổi tiếng… được phân thành từng loại và rất đầy đủ.
 
Lâm Tuế Tuế xoay vài vòng.
 
Ánh mắt vô thức bị thu hút bởi mấy cuốn sách có bìa màu mè lòe loẹt.
 
Đây là những tập thơ của các nhà thơ đương đại nổi tiếng, Uông Quốc Chân, Bắc Đảo, Cố Thành… tất cả đều có.
 
Cô thử mở cuốn sách bất kì.
 
“... Một ngọn đèn, một cơn gió lớn, kết nối chúng ta với nhau…” Là bài thơ “Thuyền hai cột buồm” của Thư Đình.*
 
*Thư Đình là nhà thơ nữ đương đại Trung Quốc, sinh năm 1952 ở thị trấn Thạch Mã tỉnh Phúc Kiến, lớn lên ở Hạ Môn.
 
“Bờ trong hành trình thuyền đậu rồi xa.”
 
“Thuyền vẫn luôn trong tầm mắt của bờ.”(*)
(*) Lời thơ được tham khảo trên mạng. Gốc là “Cậu ở trên hành trình của tớ/Tớ ở trong tầm mắt của cậu.” Bờ được ví như là người con gái, ở đây là chỉ Lâm Tuế Tuế. Thuyền được ví như người con trai, tức là Lục Thành.
 
Ánh mắt Lâm Tuế Tuế chua xót, khép sách lại, quyết định mua quyển “Tuyển tập thơ chọn lọc của Thư Đình”(*) này.
 
*Gốc tên quyển sách: “舒婷诗精编”
 
Nếu như thế giới này một hai phải bảo cô lấy hết dũng khí can đảm đi tỏ tình với Lục Thành một lần mới có thể cam tâm. 
 
Thì cô cũng không cách nào chiến thắng chính bản thân mình, đành phải chờ chính anh tự đọc hiểu. 

 
Nếu anh muốn. 
 
Anh sẽ mở món quà của cô ra. 
 

 
Ngày hôm sau. 
 
Ngày mười hai tháng một.
 
Nếu hôm nay không phải sinh nhật của Lục Thành thì cũng là một ngày chuẩn bị cuối kỳ thi rất bình thường. 
 
Mỗi môn học được phát một chồng giấy thi, mỗi giáo viên chỉ hận không thể bấm thời gian thành hai nửa để sử dụng. 
 
Rõ ràng đã là ngôi trường danh tiếng hàng đầu, sang năm lại phải chịu áp lực của chuyện thi đại học nhưng tất cả mọi người vẫn không có cách nào buông lỏng. 
 
Mùi than bút chì bay trong không khí, tạo thành một mùi độc đáo của tuổi trẻ. 
 
Gần đến giờ học. 
 
Mặt mày Lâm Tuế Tuế xám xịt, tỉnh táo từ trong đống sách vở nặng nề. 
 
Khẽ liếc mắt một cái, bàn bên cạnh trống không.
 
Lục Thành tựa vào khung cửa sau lớp học, nghiêng mặt về phía hành lang, dáng vẻ lười nhác tản mạn, dường như chỉ cười có lệ, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. 
 
Lâm Tuế Tuế thấy rõ ràng, người nói chuyện với anh là đàn em, cũng là bạn gái hiện tại của Lục Thành. 
 
Dường như thời gian quay trở lại một vài tháng trước đây. 
 
Cũng ở cùng một vị trí. 
 
Cũng có tâm trạng tương tự. 
 
Cô ngốc nghếch nhìn Tô Như Tuyết cười chạy tới, ôm lấy cánh tay Lục Thành, tim như bị dao cắt. 
 
Giờ phút này, ngoại trừ bạn gái Lục Thành đổi từ đàn chị thành đàn em thì bản chất vẫn vậy, cảnh tượng cũng không thay đổi. 
 
Có thể tưởng tượng được, trong mỗi ngày sau này, cũng sẽ không có gì thay đổi. 
 
Mọi người đều tuân thủ vị trí của mình.
 
Chỉ có một mình cô diễn vở kịch một vai.
 
Là đủ rồi. 
 
Lâm Tuế Tuế hít sâu một hơi, cúi đầu, mở hộp quà mình chuẩn bị rồi lấy quyển sách kia ra.
 
Tùy tiện lật một trang, lấy bút chì trong hộp bút, trầm tư nửa giây rồi nhẹ nhàng đặt bút ở giữa trang giấy.
Sau khi viết từ đầu tiên, do dự chớp mắt một cái rồi cẩn thận dùng cục tẩy chùi đi.
 
… Cô không muốn mình trở nên xấu xa như vậy
 
Anh đã có bạn gái. 
 
Nếu đã quyết định từ bỏ thì đừng gây thêm rắc rối cho người ta nữa.
 
Đàn em kia, cười lên rất xinh.
 
Cô nhẹ nhàng thở dài.
 
Cuối cùng cũng khép quyển sách lại, cẩn thận đè bằng dấu vết khôi phục như ban đầu sau đó bỏ vào hộp quà.
 
Chờ Lục Thành trở về, Lâm Tuế Tuế đưa hộp quà cho anh, dưới ánh mắt anh, cô hơi cúi đầu nói: “... Xin lỗi nhé, tối nay tớ không đi được.”
 
Lục Thành nhíu mày, đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

 
“Không có gì, chính là... Ừm, trong nhà có chút việc.”
 
Hai má cô ửng đỏ: “Xin lỗi cậu. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước vậy.”
 
Sắc mặt Lục Thành cũng không tốt lắm nhưng cũng không làm khó cô, lẳng lặng nhận hộp quà.
 
Lâm Tuế Tuế lại không chịu đựng được nữa, hốc mắt nóng lên. 
 
Sợ bị nhìn ra manh mối gì, xách cặp sách lên nói một câu “Mai gặp” rồi chạy trối chết.
 

 
KTV, sáng tối lẫn lộn.
 
Lục Thành có nhiều bạn bè, cũng không thiếu tiền, trực tiếp đặt một gian phòng lớn nhất, tầng một lẫn tầng hai nên không gian rất lớn.
 
Đủ mười chàng trai ngồi quanh một bàn, ầm ĩ chơi Tam Quốc Sát.*
 
*Là tên một trò chơi.
 
Phía trước phòng là màn hình cực lớn. 
 
Lúc này, đang chiếu MV “Sao sáng”.*
 
*Là bài hát của Châu Kiệt Luân (Huhu tìm tên bài hát sang tiếng Việt muốn xỉu luôn á)
 
Bạc Thiến cầm micro, liếc mắt đưa tình nhìn Lục Thành, tiếng hát ngọt ngào, hát: “Em nghĩ cứ nắm tay anh mãi không buông ra như vậy…”
 
Lục Thành là nhân vật chính trong ngày sinh nhật, ngồi bên cạnh nhóm nhỏ chơi Tam Quốc Sát. 
 
Ánh đèn sáng sáng tối tối.
 
Cất giấu sự thất thần của anh rất khá.
 
Giữa lòng bàn tay là một quyển sách bị lật qua. 
 
Khương Đình gọi bài hát xong, ngồi xuống bên cạnh Lục Thành, lấy một miếng dưa hấu từ bàn bên cạnh. 
 
Cắn một miếng, lại cười: “Anh Thành làm sao vậy? Nhìn xem Bạc Thiến cố gắng thổ lộ cỡ nào kia, sao cậu không phản ứng chút nào thế.”
 
So với Tô Như Tuyết lúc trước, Bạc Thiến sảng khoái hào phóng, không nhìn nhau bằng ánh mắt dòm ngó suy đoán nên Khương Đình không có ác cảm với cô ấy, thậm chí còn cảm thấy, cô bạn gái này của Lục Thành cũng không tệ.
 
Lục Thành không nói gì, rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên bìa. 
 
Khương Đình nhìn theo ánh mắt anh, một bên nhai dưa hấu, một bên thuận miệng hỏi: “Tập thơ của Thư Đình? Ở đâu ra vậy?”
 
“Quà sinh nhật.”
 
Cô ấy cười to: “Ai sáng tạo vậy ta, tặng cho anh lớn nhà mình một bài thơ mông lung*… Là Bạc Thiến hả? Ghéc bỏ cậu cao lớn thô lỗ không đủ lãng mạn sao?”
 
*Thư Đình là nhà thơ nữ tiêu biểu của trường phái “Mông lung”, có sở trường về diễn tả nội tâm, thể nghiệm tình cảm tinh tế, phức tạp, mang phong cách nữ tính rõ nét. Nên thơ của bà cũng như vậy.
 
Ánh mắt Lục Thành hơi ngưng lại, nghiêng đầu nhìn cô ấy.
 
“Không đủ lãng mạn? Sao lại nói như vậy?”
 
Một chàng trai như Lục Thành, còn là học sinh giỏi chuyên ban tự nhiên mù tịt Ngữ văn thì rõ ràng trình độ Ngữ văn của Khương Đình cao hơn một chút.
 
Lấy âm nhạc làm nền, cô ấy đọc rất diễn cảm: “Cậu biết bài thơ “Gửi cây sồi” không? Khụ khụ, “Nếu em yêu anh… sẽ khác hoa lăng tiêu leo bám, mượn anh cành cao khoe sắc của mình!* Trời đất ơi, Bạc Thiến tỏ tình như vậy sao? Đúng là… làm chuyện khác người thật.”
 
*Nguồn thơ: Văn nghệ số 50/2021
 

Lục Thành nhíu mày, trầm giọng đáp: “Đây là Tai nhỏ tặng.”
 
Khương Đình: “...”
 
Ánh mắt dần dần trở nên hoảng sợ. 
 
Quan sát Lục Thành từ trên xuống dưới một phen, cô ấy hắng giọng, ổn định tâm trạng: “À, đó có thể là muốn cổ vũ cậu, học Ngữ văn thật tốt, quyết tâm thi Thanh Hoa Bắc Đại. ” 
 
“...”
 
“Đúng là chuyện tặng sách này, nghe có vẻ rất giống phong cách của Tai nhỏ. Bé ngoan, cũng không biết hôm nay nhà có việc gì…”
 
Giọng điệu Khương Đình dần dần trở nên lo lắng. 
 
Ngón tay Lục Thành siết chặt, cầm tập thơ, mặt không chút thay đổi nhìn Khương Đình. 
 
Thật lâu sau. 
 
Cuối cùng anh lên tiếng: “Khương Đình, cậu thực sự nghĩ như vậy à?”
 
“...”
 
Khương Đình im lặng, yên lặng cười gượng một tiếng. 
 
Cũng không phải vì chuyện quà tặng này, trên thực tế, dù sao tâm tư con gái cũng tinh tế nhạy cảm lắm.
 
Đúng là giữa Lâm Tuế Tuế và Lục Thành có một kiểu phản ứng hóa học kỳ quái.
 
Nói mập mờ, nhưng cũng không giống mập mờ. 
 
Giống như kiểu… 
 
Cô ấy không thể nói được. 
 
Mặc dù Lục Thành có nhiều bạn gái cũ nhưng anh rất bảo vệ Lâm Tuế Tuế, điều này khác với tất cả các bạn gái cũ của anh ấy.
 
Nó giống như anh em ruột.
 
Nhưng cũng không phải là anh em ruột. 
 
Khương Đình đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, đã phát hiện manh mối từ sớm.
 
Có điều là học sinh Trung học mà, người trẻ tuổi, có chút rung động thanh xuân là điều rất bình thường, không đáng để suy đoán tới suy đoán lui.
 
Tự nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa mấy người bọn họ. 
 
Lục Thành khẽ nhíu mày. 
 
Khương Đình thở dài: “Thỏ không ăn cỏ gần hang. Anh Thành, cậu đừng ra tay với Tai nhỏ, cô ấy không phải là người yêu cũ của cậu, chơi đùa cũng không sao. Nhưng cô ấy nhạy cảm nhút nhát, rất khó để khôi phục lại.”
 
Nghe vậy. 
 
Lục Thành tức giận, giơ tay gõ lên trán cô ấy,
 
Đang muốn nói gì đó. 
 
Cách đó không xa, Bạc Thiến đã kết thúc tỏ tình bằng lời hát, thướt tha lượn lờ đi về phía Lục Thành. 
 
Cô ấy thân mật ngồi vào lòng Lục Thành, hỏi: “Đang nói gì vậy? Còn không nghe em hát nữa.”
 
Lục Thành thu ý cười, khôi phục bình tĩnh. 
 
“Nói chuyện phiếm vài câu.”
 
Dừng một chút, cô ấy hỏi: “Còn em gái lùn lùn kia đâu? Sao hôm nay không đến?”
 
Lục Thành trầm trầm nhìn cô ấy một cái. 
 
Một khoảnh khắc. 
 
Mới lên tiếng, cảnh cáo gọi tên: “Bạc Thiến.”
 
Bạc Thiến không cam lòng chu miệng, ánh mắt rơi xuống tay Lục Thành: “Gì vậy?”
 
Lục Thành thờ ơ cất quyển sách kia đi. 
 
“Không có gì.” 
 

Anh nói. 
 

 
Dần dần. 
 
Micro bị một số cô gái “chiếm lấy”.
 
Lục Thành cũng bị kéo vào trò chơi Tam Quốc Sát.
 
Bạc Thiến đi ra ngoài lấy đơn hàng, pizza đặt lên bàn trống, kêu mọi người ăn tự nhiên
 
Bánh kem thì lén giấu ở bên ngoài, dặn dò nhân viên phục vụ, cắm nến xong rồi đẩy vào sau.
 
Trong phòng lộn xộn.
 
Bạc Thiến đứng bên cạnh Lục Thành, đứng nghĩ ngợi một lát rồi nghĩ đến cái gì đó, dừng một chút, lặng yên không tiếng động nghiêng người sang một bên.
 
Thấy không có người chú ý, cô ấy rón rén sờ cặp sách của Lục Thành. 
 
Ngón tay khẽ cử động, lấy quyển sách bị anh cất vào khi nãy.
 
Sau đó, đứng dậy như một tia chớp và vội vã rời đi. 
 
Trên hành lang KTV, ánh sáng rực rỡ. 
 
Bạc Thiến dựa vào tường gương, đối mặt với ánh sáng, tùy ý lật quyển sách.
 
“Tuyển tập bài thơ chọn lọc của Thư Đình”?
 
Đây không phải phong cách của Lục Thành.
 
Anh chưa bao giờ quan tâm đến những “bài thơ chua ngoa cổ hủ” này.
 
Lạ quá.
 
Bạc Thiến cắn môi, cẩn thận lật sách từ đầu đến cuối.
 
Không có gì cả.
 
Không có chữ viết, cũng không kẹp giấy.
 
Cô ấy cau mày.
 
Do dự hồi lâu, vẫn chọn xé một tờ theo đường gáy sách rồi lén giấu vào túi.
 
Dù sao Lục Thành cũng không đọc kỹ.
 
Không, có lẽ anh ấy sẽ không mở nó đâu.
 
Bạc Thiến hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác có tật giật mình, cầm quyển sách quay trở lại bên Lục Thành và cất sách lại vào trong cặp.
 

 
Đêm càng lúc càng tối.
 
Khu phố dần trở nên yên tĩnh hơn.
 
Lâm Tuế Tuế bỏ sách bài tập vào cặp sách và lấy nhật ký ra.
 
Trên trang giấy.
 
Cô nặng nề đặt bút viết.
 
“Rất nhiều thứ, cố gắng sẽ thắng. Những chuyện thích cậu, dù tớ có cố gắng thế nào cũng không thắng được.”
 
“Từ hôm nay trở đi, tớ sẽ không thích cậu nữa.”
 
Không cần bất kì cơ hội nào nữa.
 
Mối tình thầm kín này, bắt đầu đã vô lý thì cũng nên kết thúc trong yên bình.
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
(1)Không biết nguồn ở đâu nữa, nhìn thấy ở trên mạng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận