Nghiên tai

“Đứa Smart xen vào việc của người khác làm gì…”
 
Tuy nói như vậy nhưng lực trên tay Bạc Thiến dần dần trở nên thả lỏng.
 
Trông có vẻ hơi kinh sợ chàng trai này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Tuế Tuế lập tức rút cổ tay trở về, cẩn thận xoay xoay hai cái, một bàn tay khác che lên, bảo vệ chặt chẽ. 
 
Bảo vệ cổ tay, gần như đã trở thành bản năng. 
 
Cho dù không thể kéo đàn nữa cũng không thể cắt bỏ thói quen đã nuôi dưỡng mười năm từ trong xương tủy.
 
Cô lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn về phía Bạc Thiến, sợ cô ta lại đột ngột ra tay. 
 
Bầu không khí này, giống như là ba người giằng co với nhau.
 
Đúng là hơi hơi buồn cười.
 
Ngực Bạc Thiến phập phồng, ánh mắt di chuyển vài vòng trên mặt Lâm Tuế Tuế cùng chàng trai hàng sau. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, xoay người rồi nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học. 
 
Hốc mắt đỏ bừng, giống như cực kỳ đau lòng.
 
Lâm Tuế Tuế dùng sức cắn môi dưới. 
 
Tâm trạng phức tạp muốn chết. 
 
Nhưng cô sẽ không nhận những lời buộc tội của Bạc Thiến.
Lục Thành chia tay Tô Như Tuyết, chia tay Bạc Thiến thì có liên quan gì tới người khác chứ. Ý của cô ta rất rõ ràng nhưng cô lại không hiểu, cô được gọi là em gái, thôi cái này không nói nhưng từ Tô Như Tuyết đổi sang Bạc Thiến, hai cô này ai cũng giống nhau, da trắng dáng xinh, xinh đẹp rực rỡ.
 
Nếu cô thật sự làm ảnh hưởng đến anh…
 
Buồn cười quá, sao một người nhỏ bé như cô có thể ảnh hưởng đến Lục Thành chứ. 
 
Lâm Tuế Tuế không muốn bị mấy suy đoán lung tung của Bạc Thiến ảnh hưởng, lắc đầu, vứt hết mấy suy nghĩ không đâu ra khỏi đầu.
 
Bỗng chốc.
 
Có một tiếng cười khẽ, phá vỡ sự bình tĩnh này. 
 
Chàng trai Smart ở phía sau đã đứng lên, không biết đi tới hàng ghế đầu từ lúc nào.
 
Nhìn như vậy, vóc dáng cậu ta cực cao, chắc là cao hơn một mét tám. Áo khoác đồng phục học sinh mặc ở ngoài, bên trong là một chiếc áo len nền đen, phía trên dán các loại giấy vẽ nguệch ngoạc màu sắc lộn xộn. Phong cách ăn mặc như Smart này cũng không ngăn được dáng người thon dài cân đối, trông còn khoẻ mạnh hơn Lục Thành một chút.
 
Nhưng ngoại hình và khí chất lại không tương xứng lắm, chỉ đành dùng từ “xinh đẹp tinh tế” để hình dung. 
 
Chàng trai gãi gãi tóc, lại đi thêm hai bước nữa. 
 
Trong ánh mắt giống như tràn ngập ánh mặt trời, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ chói mắt.
 
Cậu ta hỏi Lâm Tuế Tuế: “Nghệ sĩ, cổ tay không sao chứ?” 
 
Lâm Tuế Tuế phản xạ có điều kiện, lại xoay cổ tay rồi lắc đầu. 
 
Bỗng dưng. 
 
Ngạc nhiên mở to mắt, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu là ai? Chúng ta có quen nhau sao?...”

 
Chàng trai “Ồ” một tiếng, giống như chợt nhận ra: “Tôi biết cậu này. Người kéo đàn Cello ở liên hoan văn nghệ kia. Chậc, tư thế khá xinh đẹp.”
 
Lâm Tuế Tuế sửa lại cho cậu ta: “... Đó là đàn contrabass.”
 
Chàng trai híp mắt, tươi cười hơi đê tiện.
 
Giống như giây phút nào cũng giống Smart.
 
Chỉ là, vì có đôi mắt sáng như sao trời, dáng vẻ lại duyên dáng nên khó thấy có ác cảm.
 
Cậu ta gật gật đầu: “Biết rồi. Xin chào, đàn chị nghệ sĩ contrabass. Tôi là Tiết Cảnh của lớp thi đua Vật lý lớp mười, không phải Phục Tiết hay Sầm Tiết, Cảnh trong trở về rừng sâu.”
 
Dừng một chút, lại tiếp một câu: “Như vậy, tôi vừa mới giúp cậu, cậu tính cảm ơn tôi thế nào?”
 
Lâm Tuế Tuế ngạc nhiên hồi lâu. 
 
Hơn nửa ngày sau, mới thấp giọng mở miệng nói: “Cậu… Chuyện đó…”
 
Lúc này. 
 
Có một giọng nói quen thuộc bên ngoài cửa. 
 
“Tiết Cảnh! Ngủ dậy chưa!...”
 
Triệu Giới Thông thò đầu vào, nhìn ngó trong lớp. Thấy cảnh tượng này, ngẩn người: “Tai nhỏ cũng ở đây hả? Tình huống gì vậy… Hai người quen nhau à?”
 
Tuy Triệu Giới Thông không cùng lớp với Lâm Tuế Tuế nhưng cậu ta hay chơi chung với Lục Thành và Dư Tinh Đa, lúc nào cũng bắt kịp xu hướng.
 
Thỉnh thoảng gặp nhau cũng kêu “Tai nhỏ.”
 
Giống như lần tỏ tình bữa trước chưa từng xảy ra.
 
Rất thản nhiên.
 
Ngược lại da mặt Lâm Tuế Tuế quá mỏng.
 
Mỗi lần thấy cậu ta đều ngại ngùng muốn tránh.
 
Không ngờ, Triệu Giới Thông có quen biết với Tiết Cảnh.
 
Lâm Tuế Tuế sợ Triệu Giới Thông hỏi chuyện này, đến lúc đó truyền tới tai Lục Thành thì ai nấy đều khó xử.
 
Để lại một câu “Tôi về lớp trước”.
 
Rồi cúi đầu, chạy chậm đi mất.
 
Phía sau.
 
Tiết Cảnh cười nhẹ như có như không.
 

 
Lâm Tuế Tuế về lớp lại.
 
Chỉ nói chuyện với Bạc Thiến một chút, các bạn trong lớp đã đến đông đủ, mỗi người ngồi chỗ mình đọc sách.
 
Chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.
 

Vừa bước vào cửa đã cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc.
 
Cô hít một hơi thật sâu và bước đến hàng ghế sau một cách cẩn thận và nhẹ nhàng nhất.
 
Chỗ bên cạnh trống không.
 
Lục Thành còn chưa tới.
 
Nhưng Dư Tinh Đa lại xoay người, hỏi nhỏ Lâm Tuế Tuế: “Tai nhỏ, cậu không sao chứ, cậu xin nghỉ nhiều ngày lắm á. Khoẻ chưa?”
 
Trong lòng Lâm Tuế Tuế ấm áp, cô khẽ mỉm cười và gật đầu.
 
“Đã khoẻ rồi.”
 
Khương Đình cũng đặt bút xuống, quay lại.
 
Cả ba tạo thành một vòng tròn.
 
Lặng lẽ kề tai nói nhỏ.
 
Khương Đình: “Cục cưng, vừa nãy cậu đi đâu vậy? Thấy cặp sách đầy đủ mà người đâu mất tiêu, tụi tớ còn cho rằng cậu chưa khoẻ hẳn.”
 
Lâm Tuế Tuế chỉ đáp qua loa: “Chỉ… Chỉ đi ra ngoài một lúc thôi.”
 
Cũng may Khương Đình lẫn Dư Tinh Đa đều không tinh ý, cũng không hỏi tới cùng.
 
“Mấy ngày cậu không ở đây, anh trai cậu lạ lắm.”
 
Dư Tinh hào hứng đổi chủ đề và bắt đầu buôn chuyện: “Cậu ấy chia tay với đàn em rồi! Ảo ma canada luôn, thấy ngày sinh nhật còn thắm thiết lắm mà…”
 
“Hả… À.”
 
Ánh mắt Lâm Tuế Tuế hơi bất an.
 
Đáp một tiếng cho có lệ.
 
“Chậc chậc, đúng là tuần thi cũng không yên. Người trẻ thời này à…”
 
Dư Tinh Đa còn chậc chậc bảo lạ, hoàn toàn không biết gì.
 
Còn Khương Đình nhìn cô một cái, hỏi thử: “Mấy ngày nay anh Thành có liên lạc với cậu không?”
 
Lâm Tuế siết chặt ngón tay: “... Không có.”
 
Tiếng chuông reo vào học vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người.
 
Lục Thành đạp tiếng chuông, chậm rãi đi vào.
 
Lâm Tuế Tuế ngẩng đầu lên.
 
Ánh mắt hai người chạm nhau.
 
“...”
 
Xây dựng phòng tuyến tâm lý rất ổn.
 

Sự khẩn trương rung động vơi đi không ít.
 
Cô cười khổ trong bụng.
 
Mặt Lục Thành vẫn vô cảm như cũ, sắc mặt không tốt lắm, da dẻ trắng nõn, hiện tại dưới mắt còn có quầng thâm, càng làm cho anh hốc hác tiều tụy thêm.
 
Sau khi im lặng liếc nhìn Lâm Tuế Tuế một cái, anh kéo ghế ra và bình tĩnh ngồi xuống.
 
Bầu không khí khá kì cục.
 
Bỗng chốc.
 
Lục Thành dửng dưng mở miệng, hỏi: “Cổ tay làm sao vậy?” 
 
Lâm Tuế Tuế ngẩn người. 
 
Cúi đầu xuống. 
 
Từ lúc vừa rồi, tay cô bị Bạc Thiến siết lấy, thì ra bây giờ vẫn vô thức nắm lấy cổ tay mình. 
 
“À, không có việc gì.”
 
Cô buông tay ra. 
 
Ánh mắt Lục Thành hơi ngưng lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái, sau khi xác định không có việc gì thì mới nói: “Chuẩn bị thi sao rồi?”
 
“Ách, không tốt lắm…” 
 
“Bộp” một tiếng. 
 
Một xấp bài thi rơi từ đầu xuống, nhẹ nhàng giòn tan, đập vào mặt bàn của cô.
 
Lâm Tuế Tuế cầm lên.
 
Tuy rằng bài thi không viết tên nhưng chữ viết trên, tất cả đều xuất phát từ nét bút của Lục Thành. 
 
Cô đã chép nhiều đáp án và sách vở của Lục Thành như vậy, đương nhiên sẽ không nhìn lầm.
 
Mỗi đề thi, quá trình giải quyết vấn đề, một số công thức mở rộng, tất cả đều được viết rõ ràng. 
 
Không giống như làm bài kiểm tra mà ngược lại, cố ý viết để cô tham khảo ôn tập. 
 
Kiểu dịu dàng vô tình này khiến cả người ta cứng đờ.
 
Lâm Tuế Tuế miễn cưỡng lắm mới đắp lại tường thành vừa mới sụp đổ kia.
 
Ngẩng đầu lên một lần nữa. 
 
Lục Thành đã nằm sấp trên bàn, không nhìn thấy biểu cảm.
 

 
Sau khi Lâm Tuế Tuế chuyển sang trường Trung học số Tám, đây là lần đầu tiên tham gia kỳ thi cuối kỳ. 
 
Y chang như một mớ lung tung lộn xộn.
 
Nhưng so với kỳ thi giữa kỳ thì đã được coi là ổn hơn một chút. Dù sao, đề thi khó, tiến độ dạy học nhanh mà không phải ai trong trường cũng là thiên tài, tóm lại cố gắng sẽ bù đắp một ít.
 
Hai ngày giống như một giấc mơ. 
 
Tiếng chuông nộp bài thi vang lên. 
 
Lâm Tuế Tuế ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi phòng thi.
 
Cô ngẩn người, đột nhiên rõ ràng ý thức được, kỳ nghỉ đông sắp bắt đầu. 
 
Cô đi bộ trở lại lớp học của mình. 
 

Các bạn học tụm năm tụm ba, tụ tập ở khắp mọi nơi, dò đáp án, thảo luận về kế hoạch kỳ nghỉ đông, mặt mày ai nấy đều rất phấn khích. 
 
Ở một góc, Khương Đình đang trò chuyện với mấy cô gái.
 
Khoé mắt liếc thấy Lâm Tuế, lập tức đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ cô một cái. 
 
“Thế nào rồi?” 
 
Lâm Tuế Tuế thở dài: “Cứ như vậy đi… Học kỳ sau rồi nói sau.”
 
Đối với học sinh Trung học mà nói, biết điểm càng chậm càng tốt.
 
Hai người liếc nhau rồi cười thành tiếng.
 
Trễ hơn một chút. 
 
Những người khác cũng trở lại lớp học. 
 
Mỗi người thu dọn đồ đạc, dọn dẹp bàn học, người ở kí túc xá về ký túc xá, nếu không thì chuẩn bị về nhà, thư giãn vài ngày, chờ tuần sau đi học lại rồi gặp mặt.
 
Đoàn người đi trước rẽ qua hành lang, bước lên cầu thang. 
 
Một tay Khương Đình ôm chồng sách, tay kia ôm Lâm Tuế Tuế.
 
Bàn với cô: “Hôm nay lạnh quá, tối nay có muốn cùng ăn lẩu không?”
 
Lâm Tuế Tuế do dự: “Tớ…”
 
Khương Đình: “Cục cưng này, ăn xong thì về nhà tớ nhé, tới nhà tớ chơi vài ngày được không?”
 
Đề nghị này, quá đột ngột. 
 
Càng làm cho người ta khó đưa ra quyết định. 
 
Cũng giống như ngày xưa, Lục Thành và Dư Tinh Đa sóng vai đi phía sau hai người. Nghe nói như vậy, Dư Tinh Đa không thể không xen vào: “Khương Đình, mấy cậu ăn lẩu lại không gọi các anh em, “bạc nghĩa” quá vậy.”
 
“Ý kiến các anh em không quan trọng. Tình yêu tới, không tính. Đặc biệt là cậu, khỏi cần nghe ý kiến cậu làm gì cho mệt.”
 
Dư Tinh Đa nhướng mày. 
 
Giống như tín hiệu “khai chiến”. 
 
Mắt thấy hai người sắp bắt đầu đấu võ mồm, hai tay Lục Thành đút vào túi quần, chân dài bước đến, đi xuống hai bậc thang rồi đi tới bên cạnh Lâm Tuế. 
 
Anh thì thầm: “Về nhà nhớ đọc tin nhắn WeChat.”
 
“... Hả?”
 
“Có việc.”
 
Lời ít ý nhiều.
 
Vẻ mặt Lâm Tuế Tuế ngơ ngác, cái hiểu cái không gật gật đầu.
 
Xuống hai tầng nữa. 
 
Bốn người gặp mặt với mấy chàng trai đang đi lên lầu.
 
Triệu Giới Thông vừa thấy Lục Thành thì cười toe: “Anh Thành, thằng Dư! Lát nữa đi chơi bóng không?”
 
Lục Thành vẫn chưa trả lời. 
 
Người bên cạnh Triệu Giới Thông cũng cười lên theo. 
 
Tiết Cảnh cong lưng, nhìn Lâm Tuế Tuế như không xem ai ra gì rồi mở miệng: “Nghệ sĩ, hôm nay có bận không? Có phải nên chọn “hôm nay” để trả ơn tôi không?”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận