Nghiên tai

Lục Thành cố chấp đến mức gần như hùng hổ doạ người. 
 
Mỗi một chữ đều giống như đang từng bước ép sát cô.
 
Lâm Tuế Tuế không nhìn biểu cảm của anh, ánh mắt sững sờ dừng ở quyển sách kia. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lòng lại tức giận, lại cảm thấy ấm ức.
 
Sao anh lại nói dối cô? 
 
Rõ ràng đã đưa sách cho Bạc Thiến, vì sao còn muốn nói dối trước mặt cô như vậy? 
 
Trong mắt Lâm Tuế Tuế, Lục Thành tựa như một tia sáng trong sinh mệnh của cô, chiếu sáng toàn bộ thế giới u ám, cho nên, cho dù cô đã quyết định từ bỏ tình yêu thầm mến không thực tế của mình thì tuyệt đối cũng không muốn suy đoán xấu về anh. 
 
Sao Lục Thành có thể là kẻ nói dối được chứ?
 
Không đời nào. 
 
Cho dù anh tùy tiện, cho dù khi xử lý tình cảm cũng tùy theo tâm trạng, cho dù anh làm việc kiêu căng ngạo mạn chỉ làm theo ý mình nhưng anh cũng không nên dùng những chuyện này để lừa gạt cô. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với anh, đó chỉ là một món quà sinh nhật. 
 
Bình thường, khiêm tốn, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
 
Nhưng đối với Lâm Tuế Tuế mà nói, quyển sách này, giống như là một lời từ biệt trọng đại.
 
Mối tình thầm lặng đầu tiên của cuộc đời của cô thiếu nữ đã chia tay.
 
Có vẻ rất quý giá. 
 
Cô hy vọng cho dù Lục Thành không thèm để ý, ít nhất cũng tự mình nhận lấy, tự mình vứt đi. 
 
Chứ không phải tiện tay vứt quà cho bạn gái để xử lý. 
 
Đến lúc này, lại lừa dối cô.
 
Thế nhưng, nếu không phải do Lục Thành thì Bạc Thiến biết quyển sách đó từ đâu, sao lại xé trang giấy rồi tới chất vấn cô được?
 
Cả người Lâm Tuế Tuế đều lộn xộn rối loạn.
 
Đột nhiên, cô đưa tay ra. 
 
Muốn cầm quyển sách trên tay Lục Thành, lật xem, xem có phải bị thiếu một trang hay không. 
 
Nhưng hiển nhiên Lục Thành hiểu lầm ý của cô, cho rằng cô muốn cướp sách về, chết không đối chứng. 
 
Cánh tay anh nhẹ nhàng nhấc lên. 
 
Nâng lên cao. 
 
Dáng người cô bé nhỏ nhắn gầy yếu, dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạm tới bàn tay của anh. 
 
Điều này giống như là chột dạ. 
 
Lâm Tuế Tuế yên lặng rút tay lại. 
 
Vành mắt từng chút từng chút trở nên mờ sương hơn.
 
Dáng vẻ ấm ức tủi thân, mềm yếu đáng thương.
 
“...”
 
Thấy vậy, tim Lục Thành đau đớn dữ dội. 
 
Thân hình anh hơi lay động một chút, lại cảm thấy không nên để đề tài này lệch đi, khàn giọng rồi lại hỏi cô một lần nữa: “Tai nhỏ, cậu thích tớ sao?”
 

Lần này, Lâm Tuế Tuế nhanh chóng đưa ra câu trả lời. 
 
Cô lắc đầu mạnh: “Không có.”
 
“Tai nhỏ…”
 
Lâm Tuế Tuế bóp đầu ngón tay, từ chối nhìn thẳng vào mắt của anh, nhỏ giọng đáp: “Lục Thành, tớ không thích cậu.”
 
Lục Thành nhíu mày. 
 
Đang muốn mở miệng. 
 
Cô vội vàng ngắt lời, nói tiếp: “Tớ ghét cậu.”
 
Ghét cậu đưa sách cho Bạc Thiến. 
 
Ghét cậu không thích tớ, còn đối xử tốt với tớ như vậy, khiến tớ chẳng thể kiềm chế được.
 
Còn ghét, ghét bản thân tầm thường, thấp bé.
 
Không ai có thể cứu tớ.
 
Không ai có thể. 
 
Nói xong, Lâm Tuế Tuế không ngẩng đầu liếc mắt một cái nào nữa, vòng qua Lục Thành, chạy chậm rồi nhanh chóng đi vào hành lang. 
 
Đèn điều khiển bằng giọng nói sáng sáng tối tối.
 
Bóng dáng đơn bạc chìm trong bóng tối. 
 
Lục Thành chỉ có thể cảm giác được, động tác của cô mang theo một trận gió lướt qua anh thật nhanh, hoàn toàn và triệt để, chỉ để lại mỗi gió trời mùa đông lạnh lẽo.
 
Càng ngày càng khuya.
 
Nhiệt độ cũng ngày càng thấp. 
 
Lục Thành vẫn đứng tại chỗ, cầm sách, đầu ngón tay dùng sức, vô thức bóp bìa sách đến biến dạng. 
 

 
Đêm nay, học kỳ đầu tiên của lớp mười một chính thức kết thúc. 
 
Lâm Tuế Tuế về nhà một mình. 
 
Nhưng hình như thế nào cũng không yên lòng, cả người đứng ngồi không yên.
 
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, đi thi, lần đầu tiên chơi game trên điện thoại, ăn cơm hộp tại tiệm cắt tóc, ngồi cùng với trẻ vị thành niên đi nhuộm tóc… Tất cả mọi thứ được coi là một trải nghiệm mới. 
 
Nhưng những điều này đều hóa thành hư vô trong giây phút nhìn thấy Lục Thành.
 
Như thể chưa có gì xảy ra cả.
 
Chỉ vì mấy câu chất vấn kia của anh, mà ngày hôm nay, dường như khác với mọi ngày trước.
 
Lâm Tuế Tuế mơ mơ màng màng, rót một ly nước ấm. 
 
Ngồi trước bàn làm việc. 
 
Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu, mở nhật ký ra. 
 
Lực cầm bút lớn đến kinh người, gần như ngay cả đầu ngón tay cũng bị mình đè thành trắng bệch. 
 
Từng chữ từng chữ, viết rất nhanh. 
 
“Lục Thành hỏi câu kia, là có ý gì đây? Là Bạc Thiến nói gì với cậu ấy sao? Hay là cậu ấy nhìn thấu tâm tư của mình, muốn đến cảnh cáo mình, không nên ảo tưởng hão huyền đây?”
 
“Nếu lúc đó mình trả lời là phải thì chắc cậu ấy sẽ cảm thấy khó xử lắm.

 
“Có lẽ đáp án là: “Tai nhỏ, xin lỗi, tớ chỉ xem cậu như là em gái”, cậu không sai không cần phải xin lỗi, cậu đối xử với mọi người đều tốt đẹp, khiến người ta chẳng có không gian tưởng tượng nào.”
 
“Ngay cả khi cậu là một kẻ nói dối. Cậu cũng là một kẻ nói dối được người ta yêu thích.” 
 
Đầu bút dừng lại. 
 
Cô lại viết: “Trên thực tế, nói không chừng, Lục Thành muốn đến hỏi mình một chút. Nếu nhận được câu trả lời khẳng định của mình, có thể cậu ấy sẽ cảm thấy thú vị hoặc để không làm tổn thương minh, không làm mình cảm thấy mất mặt mà đồng ý vui đùa. Dù sao chuyện thay bạn gái cũng là chuyện thường ngày rồi. Cậu ấy sinh ra để khiến người ta rung động mà, không phải sao.”
 
“Nhưng mình không muốn trở thành Bạc Thiến tiếp theo, Tô Như Tuyết tiếp theo.”
 
“Thôi bỏ đi.”
 
“...”
 
Chiếc điện thoại vẫn còn phát nhạc như ngày xưa.
 
Giọng hát của Châu Kiệt Luân vẫn thâm tình như mười năm như một.
 
Anh ta nghiêm túc ngâm nga hát: “Có lẽ là số phận/ Đã cho phép chúng ta gặp/ Cho phép chúng ta yêu nhau trong mùa thu này… (1).”
 
Lâm Tuế Tuế buông bút xuống. 
 
Đi tới phòng vệ sinh cẩn thận rửa mặt, lau sạch nước mắt. 
 
Khi trở về phòng, đi ngang qua ban công. 
 
Cô ló đầu ra. 
 
Không biết tuyết rơi ngoài trời từ khi nào.
 
Những hạt tuyết vụn như những giọt mưa, rơi lả tả xuống đất, không thấy bóng dáng. 
 
Ở tầng dưới, không có ai ở đấy.
 
Sao hiện thực có thể giống như một cuốn tiểu thuyết được đây? 
 
Thực tế là thực tế. 
 
Lâm Tuế Tuế yên lặng rụt đầu lại. 
 

 
Ngày trở lại trường học. 
 
Lục Thành không đến trường. 
 
Lý Tuấn Tài nói vài câu, cuối cùng là thở dài, tập mãi thành thói bắt đầu đọc điểm. 
 
Vị trí thứ nhất, Lục Thành. 
 
Không có hồi hộp. 
 
Lâm Tuế Tuế không yên lòng lắm, ngón tay vô thức đặt ở trên máy trợ thính, nghe đứt quãng những câu Lý Tuấn Tài nói.
 
Bảng điểm được phát xuống, sau khi nhận lấy cô mới bất ngờ phát hiện, so với giữa kỳ cô tăng được bảy bậc, xếp hạng trong lớp cũng vọt lên một đoạn lớn. 
 
Đúng là niềm vui bất ngờ.
 
Lý Tuấn Tài cũng khá hài lòng với kết quả của kỳ thi này, đặc biệt khen ngợi một số bạn học.
 
Sau đó bắt đầu các việc như thường lệ.
 
Các giáo viên bộ môn vào lớp, phát bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông, phát bài thi các môn cuối kỳ.

 
Sau khi kết thúc có thể tan học.
 
Lớp học tràn ngập bầu không khí nghỉ lễ, một bầu không khí vui vẻ. 
 
Trái tim cũng háo hức.
 
Đột nhiên. 
 
Dư Tinh Đa nhìn chằm mắt giáo viên trên bục giảng, cắn răng bay vào từ cửa sau.
 
Ngồi vào chỗ ngồi mới bắt đầu thở hổn ha hổn hển.
 
Khương Đình không khỏi lên tiếng chửi bới: “Chỉ còn mấy phút nữa là tan học về, không chờ được hả?”
 
Dư Tinh Đa hoàn toàn không có tâm trạng nói giỡn, nghỉ ngơi nửa buổi, cuối cùng cũng thở đều mở miệng: “Anh Thành đang ở bệnh viện, anh Tài bảo tớ cầm giúp bài tập của cậu ấy, đến lúc đó rồi đưa cho cậu ấy.” 
 
“... Hả?”
 
Khương Đình trợn to hai mắt. 
 
“Bộp.”
 
“Rầm…”
 
Phía sau hai người vang lên tiếng vang nhỏ.
 
Nên đồng thời xoay người lại.
 
Lâm Tuế Tuế bất cẩn thận làm rớt hộp bút, bút rơi tung toé.
 
Mặt cô trắng bệch, ngồi xổm xuống bắt đầu vội vàng nhặt bút.
 
Trông cực kỳ bối rối.
 
Khương Đình cũng ngồi xổm xuống theo, nhặt bút giúp cô còn không quên hỏi tiếp: “Anh Thành nằm viện sao? Hay là người nhà nằm viện?”
 
Dư Tinh Đa bấm điện thoại, ngón tay di chuyển rất nhanh. 
 
Giống như đang liên lạc với ai đó. 
 
Cậu ta trả lời: “Nghe ý anh Tài, chắc là anh Thành nằm viện. Chẳng trách tớ không liên lạc được với cậu ấy, đi chơi bóng cũng không thấy… Tớ gửi tin nhắn cho cậu ấy thử xem.”
 
Bình thường, Dư Tinh Đa luôn bị Lục Thành đè đầu cưỡi cổ.
 
Nhưng lúc quan trọng, rốt cuộc vẫn là anh em thực sự, cậu ta còn lo lắng hơn bất cứ ai.
 
Khương Đình gật gật đầu. 
 
Rũ mắt xuống. 
 
Ánh mắt khẽ thay đổi. 
 
Bỗng dưng, cô ấy nắm lấy tay Lâm Tuế Tuế.
 
Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng ngẩn ra. 
 
Khương Đình nhìn cô, hạ thấp giọng: “Tai nhỏ, cậu run quá.”
 
“...”
 
“Không sao chứ?” 
 
Lâm Tuế Tuế miễn cưỡng cười cười, đáp: “Không sao đâu. Tớ thì có việc gì đâu.”
 
Cũng may, Khương Đình không hỏi đến cùng.
 
Cô ấy chỉ nắm chặt tay cô rồi kéo cô lên khỏi mặt đất.
 
Trên bục giảng, bài thi Hóa học được phát xong, giáo viên cười nói “Hẹn gặp lại các em năm sau nhé” rồi sảng khoái rời đi. 
 
Giáo viên tiếp theo vẫn chưa đến. 
 
Khương Đình lập tức nhân cơ hội hỏi Dư Tinh Đa: “Thế nào rồi? Có tin tức gì chưa?”
 
Dư Tinh Đa lắc đầu: “Không trả lời lại.”
 
Cô ấy cau mày, chần chừ trong chớp mắt, cảm giác được đầu ngón tay Lâm Tuế Tuế lạnh lẽo trong bàn tay mình, lập tức ra quyết định.

 
“Này Dư, lát nữa cậu đi hỏi anh Tài là Lục Thành nằm ở bệnh viện nào, phòng số mấy. Lát nữa tan học chúng ta đi thăm bệnh sẵn tiện hỏi tình hình.” 
 
Dừng một chút: “Đúng lúc anh tớ tới đón tớ, để tớ nói anh ấy lái xe đưa chúng ta đi cũng tiện.”
 
Dư Tinh Đa đồng ý: “Ok.”
 

 
Lý Tuấn Tài mới biết bình thường mọi người chơi chung với nhau, hơn nữa thi cử cũng thi không tệ, dứt khoát nói vị trí cho Dư Tình đa.
 
 Phông bệnh số mấy dễ dàng tới tay.
 
“Có thể thăm bệnh nhưng các trò không được làm phiền Lục Thành nghỉ ngơi, tốt nhất nên gọi điện thử một chút, xem bố mẹ người ta có chuẩn bị gì với đừng làm phiền bố mẹ người ta.”
 
Dư Tinh Đa không nói cho thấy biết, bọn họ đều không liên lạc được với Lục Thành. 
 
Chỉ “Ừm ừm dạ dạ” đồng ý.
 
Trở lại lớp học. 
 
Ba người không yên lòng, mỗi người dọn bài tập của mình.
 
Xuất phát cùng nhau.
 
Vừa bước ra khỏi lớp học, Lâm Tuế Tuế bịt lỗ tai, lông mày nhíu chặt. 
 
Khương Đình vội vàng ôm lấy bả vai cô, vội vàng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
 
“Lỗ tai… Ồn quá.”
 
Bên tai là tiếng ồn của dòng điện. 
 
Khiến cô đau đầu như muốn nứt ra. 
 
Khương Đình sợ hãi, lại không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ đành nói: “Vừa vặn đi bệnh viện kiểm tra một chút. Nhanh nhanh lên, anh trai tớ đang đứng trước cửa, anh ấy tới nhanh thôi, cậu ráng nhịn chút nhé!”
 
Lâm Tuế Tuế hoàn toàn không nghe cô ấy nói gì cả.
 
Giống như chỉ trong một chớp mắt, toàn bộ thế giới nứt thành mảnh nhỏ. 
 
Trời sập đất lở. 
 
Lâm Tuế Tuế ôm đầu, dùng sức cắn môi, gần như cắn môi dưới đến chảy máu, cả người không thể nhúc nhích. 
 
Nhìn dáng vẻ cô cực kỳ đáng sợ.
 
Khương Đình và Dư Tinh Đa đứng bên cạnh nhìn đều luống cuống tay chân.
 
“Bị làm sao vậy?”
 
Bỗng chốc.
 
Một giọng nói vang lên trong không khí, phá vỡ khung cảnh này.
 
Tiết Cảnh với cái đầu Smart của mình chạy tới cuối hàng lang.
 
Không ai đáp lại.
 
Cậu ta nhìn dáng vẻ của Lâm Tuế Tuế.
 
Biểu cảm nghiêm túc lên.
 
Giọng nói cũng nghiêm túc theo: “Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, mấy người còn đứng nhìn gì nữa?”
 
Sau đó, Tiết Cảnh cúi xuống không do dự, nhẹ nhàng cõng cô gái lên lưng.
 
Chân dài.
 
Chạy xuống lầu.
 
Lời tác giả muốn nói:
 
(1): Trích từ “Bí mật không thể nói” của Châu Kiệt Luân.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận