Ngày hôm sau.
Lúc đi học.
Lâm Tuế Tuế bị Tô Như Tuyết chặn ở ngoài cổng trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ đêm đó, chứng kiến Tô Như Tuyết và Lục Thành cãi nhau, bạn gái Lục Thành cũng nhanh chóng biến thành Bạc Thiến rồi lại chia tay, sau đó bắt đầu nghỉ đông.
Trải qua nhiều chuyện, cô cũng chưa gặp đàn chị này được một thời gian rồi.
Tô Như Tuyết là sinh viên nghệ thuật, học kỳ cuối cùng này, tất cả sinh viên nghệ thuật đều phải tham gia tập huấn, chạy nước rút cho kỳ thi nghệ thuật.
Và thường không có mặt ở trường.
Nên khi bị Tô Như Tuyết chặn lại.
Lâm Tuế Tuế sửng sốt một chút.
Vẻ mặt ngơ ngác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“... Đàn chị Tô?”
Hai người không thân quen nên chẳng nói được mấy câu. Bởi vì Lục Thành, mỗi lần gặp nhau đều không vui. Hơn nữa, nghe Bạc Thiến nói, dường như cô ấy lại có bạn trai mới rồi
Bây giờ tìm cô, không biết là có việc gì?
Tô Như Tuyết cười lạnh một tiếng.
Vóc dáng cô ấy cao lớn, sức lực trên tay cũng lớn, một tay kéo người rời khỏi cổng trường, kéo đến chỗ không người.
Lâm Tuế Tuế bị cô ấy kéo đến lảo đảo.
Vô thức nhíu mày, cự tay lại muốn thoát khỏi tay cô ấy.
“Chị làm gì…”
Rốt cuộc Tô Như Tuyết cũng không phải đàn ông, vội vàng buông tay. Chỉ là trong mắt toàn là sự khinh bỉ, mở miệng: “Trương Mỹ Tuệ là mẹ của cô sao?”
Lâm Tuế Tuế bất ngờ mở to mắt.
“Xem ra là đúng rồi.”
Tô Như Tuyết nhướng mày.
Các đường nét trên mặt cô ấy rất hài hoà, dù có biểu cảm gì cũng cảm thấy xinh đẹp.
Chỉ là Lâm Tuế Tuế không thưởng thức nổi, cả người cứng ngắc không nhúc nhích nổi.
Cô ấy biết rồi?
Sao cô ấy biết được?
Hôm qua là họp phụ huynh, không lẽ Tô Như Tuyết thấy ở đó?
Nhưng mà, sao có thể trùng hợp như vậy được… Giang Thành lớn như vậy, dân cư đông đúc, Trường Mỹ Tuệ cũng không phải doanh nhân làm to gì, sao có thể nhận ra được?
Trước khi sự việc xảy ra, gia đình Lâm Tuế sống ở quận Gaoqiao.*
*Gaoqiao là một thị trấn ở Khu mới Phố Đông ở Thượng Hải, Trung Quốc. Phố cổ Gaoqiao có từ thời Nam Tống. Thị trấn mới Gaoqiao, còn được gọi là Làng Hà Lan hoặc Thị trấn Hà Lan, là một thị trấn mới với chủ đề kiến trúc Hà Lan, (Sorry mấy tên nơi chốn như thế này mình không edit được:(( )
Khu Gaoqiao được xem là khu phát triển mới nổi của Giang Thành, nằm ở vị trí cách xa vùng ngoại ô Giang Thành.
Xung quanh là nhà máy, các tòa nhà dân cư cũng chủ yếu là cho các thành viên gia đình nhà máy sinh sống, toàn là hàng xóm quen thuộc với nhau. Thậm chí ngay cả bạn học, cũng có thể là con cái của đồng nghiệp của bố mẹ, hầu như không khác gì với thị trấn nhỏ.
Cho nên, chuyện của Trương Mỹ Tuệ mới có thể ồn ào cả khu phố như vậy.
Chức vị của người đàn ông đó trong nhà máy không thấp, vợ người ta lại là thư kí quen biết nhiều người.
Tuy rằng không sống chung một khu phố với Lâm Tuế Tuế nhưng mối quan hệ của họ cũng đủ rộng rồi.
Trương Mỹ Tuệ con trẻ tuổi, góa chồng, xinh đẹp, tự mở công ty còn có nhiều tiền.
Mấy điều này thôi cũng đủ để người ta bàn tán sôi nổi rồi.
Hơn nữa lại có một tin tức lớn như vậy...
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra.
Lâm Tuế Tuế vô thức run lên.
Nhưng ở trường Trung học số Tám ở Giang Thành, làm sao sẽ có người nhà trong khu phố cũ kia?
Tô Như Tuyết thưởng thức biểu cảm run rẩy của cô trong chốc lát, cực kỳ hài lòng.
Chớp chớp mắt, cô ta không khỏi cười duyên mấy cái: “Cô cũng không biết tôi thích Lục Thành đến mức nào... Đàn em, cô nói xem, sao tôi có thể tha cho cô đây?”
“... Chuyện này không liên quan tới tôi.”
Lâm Tuế Tuế rũ mắt xuống, cắn môi, thấp giọng phản biện.
Tô Như Tuyết: “Sao lại không chứ, tất cả mấy đứa con gái bên cạnh Lục Thành đều là kẻ có tội. Đặc biệt là kẻ giả vờ đáng thương yếu đuối như cô, càng làm tôi ghét cay ghét đắng, hiểu không?”
Nói đến cũng tình cờ.
Ngày hôm qua, Tô Như Tuyết trở về trường Trung học số Tám lấy sách, vừa lúc nhìn thấy một màn trên sân thể dục kia.
Ánh mắt, động tác của Lục Thành đối với Lâm Tuế Tuế đều khiến cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Cả hai đều không chú ý tới cô ta.
Sóng vai đi cùng nhau.
Bạc Thiến kiêu ngạo nhưng gan nhỏ, cô ta không dám làm chuyện lớn nhưng Tô Như Tuyết thì không phải vậy.
Cô ta đi theo Trương Mỹ Tuệ một đoạn rồi lén chụp ảnh.
Nhưng không ngờ lại có chút thu hoạch.
Niềm vui bất ngờ mà.
Tâm trạng Tô Như Tuyết cực kỳ sung sướng, trịch thượng nhìn về Lâm Tuế Tuế.
“Mẹ cô cũng giỏi lắm đấy, sau khi làm chuyện đó còn gửi cô tới trường Trung học số Tám. Chỉ là tôi rất hiếu kỳ không biết mấy người bạn tốt của cô có biết tốt này không? Khương Đình phải không? Cô ta biết mẹ cô là thứ gì sao?”
“...”
“Người ta nói rồng sinh rồng phượng, chuột đẻ ra con biết đào lỗ. Thời nay, mấy việc như làm kẻ thứ ba xen chân vào nhà người khác cũng không hiếm nhưng mà hại chết người thì lần đầu tôi nghe thấy đó… Cô không ngại khi tôi quảng cáo nó đấy chứ?”
Hốc mắt Lâm Tuế Tuế đỏ bừng, không nói thành lời.
Chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tô Như Tuyết vỗ vỗ gò má của cô: “Tránh xa Lục Thành ra, nếu không thì chuẩn bị mất mặt đi.”
Nói rồi cười một tiếng.
Tô Như Tuyết quay người rời đi.
“...”
Về lớp một mình.
Lâm Tuế Tuế vẫn bồn chồn như nãy.
Có lẽ chuyện của Trương Mỹ Tuệ không là gì với Tô Như Tuyết nhưng đó đã trở thành ác mộng nặng nề của Lâm Tuế Tuế.
Cô sợ người khác biết được.
Sợ cuộc sống yên bình của mình bị huỷ hoại.
Sợ ánh mắt tò mò săm soi.
Cảm giác này, giống như sống không bằng chết.
…
Giữa trưa.
Lâm Tuế Tuế đưa mẫu đơn đăng kí ký túc xá cho Trần Nhất Minh.
Trần Nhất Minh đưa tay nhận lấy, liếc nhìn nó một cái. Trên mặt vô thức nở nụ cười: “Không quyết định được sao?”
Lâm Tuế Tuế gật đầu.
Ban đầu cô cũng cảm thấy lúng túng khi sống chung với bạn học khác lớp.
Hơn nữa bị Tô Tuyết Như doạ vào lúc sáng càng khiến cô sợ hơn, sợ sau khi sống tập thể sẽ lộ ra.
Trần Nhất Minh: “Được, tớ sẽ nói với thầy. Nếu lên lớp mười hai mà muốn ở kí túc thì đăng kí lần nữa. Đến lúc phân ban tự nhiên với xã hội kiểu gì việc ký túc xá cũng được sắp xếp lại.”
Lâm Tuế Tuế vô thức xoa xoa ngón tay, nghiêm túc gật gật đầu.
“Cảm ơn cậu.”
Trần Nhất Minh cất mẫu đơn đăng kí, dịu dàng hỏi cô: “Lâm Tuế Tuế, chiều nay sẽ đổi chỗ ngồi. Lần này cậu có muốn ngồi cùng bàn với tớ không?”
Cả người Lâm Tuế Tuế hơi khựng lại.
Im lặng lâu thật lâu.
Cô nói rất nhỏ rất nhẹ: “... Nếu được thì tốt quá.”
“Sao không được chứ? Chào mừng cậu nhé.”
Lâm Tuế Tuế cười cười miễn cưỡng.
Cũng tốt.
Cô nghĩ thầm.
-
Tiết cuối là tiết sinh hoạt lớp.
Đúng như đoán, Lý Tuần Tài thông báo đổi chỗ ngồi vào học kỳ mới.
Quy tắc bất di bất dịch, dựa vào thành tích để chọn chỗ ngồi.
Đầu tiên vẫn là Lục Thành.
Anh vẫn chọn vị trí cũ.
Xếp hạng của Lâm Tuế Tuế tăng lên kha khá nên chỗ để chọn cũng nhiều hơn. Chỉ là sau khi được gọi tên, cô đi tới chỗ Trần Nhất Minh mà không do dự điều gì.
Lần này.
Lục Thành không nói một câu nào.
Giống như mặc định sự lựa chọn của cô.
Lâm Tuế Tuế khom lưng, đợi lâu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao cũng đúng ý Tô Như Tuyết.
Cô và Lục Thành cũng không cần xấu hổ khi gặp nhau.
…
Lớp học ồn ào nhốn nháo.
Ghế ma sát trên sàn nhà phát ra tiếng ken két chói tai khiến người ta không khỏi phiền não.
Lúc tan học như mọi ngày, không khác gì,
Lục Thành ôm cánh tay.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía trước.
Bên kia, hình như Lâm Tuế Tuế đang nói chuyện với Trần Nhất Minh.
Tóm lại là dáng vẻ cô rất cẩn thận, khiêm tốn, không phô trương, khí chất như nước, dịu dàng róc rách mềm mại.
Dù nói chuyện với ai, cô cũng nhẹ nhàng như vậy.
Lục Thành không khỏi hơi bực mình.
Nếu đã quyết định rồi… Vì sao còn muốn gửi tin nhắn đó? Vì sao làm anh giống như bị bệnh, từ đêm giao thừa đến giờ này phút này đều không thể bình tĩnh được?
Lục Thành không muốn suy nghĩ nhiều.
Dù sao suy nghĩ cũng vô dụng.
Dù thế nào đi nữa, cũng phải đẩy cô ra.
Nhưng thấy Lâm Tuế Tuế bình thản vui vẻ rời đi như vậy, anh lại mất hứng toàn tập.
Về cơ bản Lục Thành có thể cảm giác từ đầu năm học tới nay, mỗi ngày Lâm Tuế Tuế đều lúng túng luống cuống cho nên cũng không muốn làm khó cô.
Mà nhìn kìa, có lẽ cô nhóc đã muốn ngồi cùng bàn với Trần Nhất Minh rồi.
Cô nhóc này.
Đúng là khiến người ta không biết làm thế nào cho phải.
Không còn cách gì nữa, anh chỉ có thể tự làm khó mình.
…
Chuông tan học reo lên.
Các bạn học gấp gáp chạy khỏi lớp như ong vỡ tổ.
Khương Đình xoay đầu lại nhìn Lục Thành một cái, vô ý cười cười: “Anh Thành, lát nữa có việc gì không?”
“Thế nào?”
“Không phải ngồi xa Tai nhỏ sao, có việc gì phải đi kêu người ta.”
Ngón tay cô ấy chỉ chỉ: “Nếu không người ta sẽ đi về nhà.”
Mặt Lục Thành không biểu cảm, đối diện với cô ấy.
Chỉ một thoáng.
Anh có cảm giác như bị Khương Đình nhìn thấu.
Rất khó chịu.
Anh lười biếng dựa vào phía sau, ngón tay khẽ cong gõ nhẹ trên bàn vài cái giống như đang suy tư điều gì đó.
Một lát sau, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu cả việc, chính tớ sẽ đi kêu người ta.”
Khương Đình bật cười, nhún vai rồi mang cặp: “Ok, vậy tớ đi trước, tuần sau gặp.”
Lục Thành thuận miệng “Ừm” một tiếng.
Chờ thêm vài phút.
Cô gái ngồi phía trước cũng dọn cặp sách xong.
Đứng lên rồi tính đi về.
Anh nhíu mày, cũng cùng đứng dậy rồi yên lặng đuôi theo sau.
Lâm Tuế Tuế đang suy nghĩ nên vẫn cúi đầu, thất thần.
Tất nhiên không chú ý tới tiếng bước chân phía sau.
Một tốc độ, không nhanh không chậm.
Giống như cùng một nhịp điệu nào đó, lưu luyến triền miên.
Lâm Tuế Tuế bước ra khỏi cổng trường.
Một khúc rẽ.
Người nào đó vọt thẳng ra khỏi bên cửa hàng tiện lợi rồi dừng lại ở phía trước cô.
Tóc người ta đã về thành màu đen, rũ trên trán. Cậu ta cúi đầu, mấy sợi xích kim loại trong cổ trượt ra, đánh leng keng vào nhau rồi đụng vào mặt dây chuyền hình đầu lâu lớn nhất, y chang như Smart.
Lâm Tuế Tuế: “...”
Tiết Cảnh cười hì hì đi về phía trước một bước, bất thình lình ra tay, cánh tay ôm lấy bả vai Lâm Tuế Tuế kéo cô về phía mình.
Trong chớp mắt bầu không khí giữa hai người trở nên thân thiết quen thuộc hơn nhiều.
Cậu ta hỏi: “Nghệ sĩ này, tới chơi game không? Bốn đợi một đấy.”
Lâm Tuế Tuế không kịp phản ứng, hai má “bùm” một cái, đỏ bừng lên.
Vội vàng luống cuống tay chân đẩy cậu ta ra: “... Cậu buông tay ra!”
Tiết Cảnh “À” một tiếng, buông cánh tay xuống rồi làm tư thế đầu hàng: “Biết rồi biết rồi, nghệ sĩ cần cảm giác khoảng cách.”
“...”
“Sao nào? Có muốn đi chơi game chung không?”
Lâm Tuế Tuế còn chưa từ chối.
Tiết Cảnh đã vươn tay kéo cổ tay cô, dứt khoát kéo cô vào cửa hàng tiện lợi.
Cách đó không xa.
Tất cả cảnh này đều bị một người nhìn thấy.
Lục Thành nắm chặt tay, trong mắt là một tầng băng sương.
Thừa nhận đi.
Anh thích Lâm Tuế Tuế.
Nhìn cô ở cùng chàng trai khác có thể khiến anh tức giận mất hết lý trí.
Chú nai con của anh, cho dù anh có tự tin về mình đến đây cũng không thể trơ mắt nhìn cô chạy về phía người khác.
Những thứ nồng nhiệt rực rỡ.
Những tình cảm tuổi trẻ.
Những tình cảm bạn bè lớn lên cùng nhau… Tất cả đều tính là cái rắm.
Lục Thành hít một hơi thật sâu, nghiến răng.
Bước chân dài.
Bước nhanh về phía cửa hàng tiện lợi.
Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện Trung học còn trên dưới năm chương.