Nghiên tai

“Rốt cuộc có ai biết phương hướng mấy giờ cậu mới nhận được ám hiệu? (1)” - Nhật kí của Lâm Tuế Tuế.
 

Thời gian tan học.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lawson* ồn ào náo nhiệt, có nhiều học sinh trường Trung học số Tám ngồi ở đây.
 
*Công ty Lawson là một chuỗi cửa hàng tiện lợi nhượng quyền tại Nhật Bản. (Nhiều khi mình đã chú thích mà mình không nhớ mình đã chú thích nên mọi người bỏ qua nhé)
 
Hầu hết là lớp mười.
 
Một người mỗi ly nước, thêm ly lẩu Oden, cơm nắm các thứ, nói chuyện ăn uống. Mỗi người tụm thành một nhóm nhỏ, ngồi chỗ này chỗ kia rồi nháo nhào thành từng cụm.
 
Nhân viên cửa hàng nhìn mãi thành quen, chỉ lo sửa sang lại kệ hàng mặc kệ khách hàng.
 
Lâm Tuế Tuế bị Tiết Cảnh kéo tới ngồi ở chỗ cần cửa sổ.
 
Nửa năm trước, cũng tại vị trí này. Cô ngồi ở trong nhìn ra cửa sổ, Lục Thành hôn Tô Như Tuyết, giây phút đó làm người ta đau lòng muốn chết.
 
Thời gian đổi thay, khung cảnh thay đổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng dường như vẫn có thể nhớ lại tâm trạng lúc đó.
 
Lâm Tuế Tuế mím môi, nghiêng mặt, gọi người: “Tiết Cảnh…”
 
Tiết Cảnh “Ừm” một tiếng, trực tiếp đè cô ngồi xuống. 
 
“Chưa xoá game đúng không? Tới nào, tôi gánh cậu.”
 
Nghe vậy.
 
Mấy chàng trai bên cạnh đều cười to.
 
“Đây là đàn chị đúng không? Đẹp gái!”
 
“Chậc chậc…”
 
“Tiết Cảnh, cậu mang em gái theo à.”
 
Tiết Cảnh nhướng mi, vờ vung quyền qua, phụ kiện trên người cũng rung lắc theo, nói: “Gánh ba người các cậu cũng không vấn đề. Cần hỗ trợ sao?”
 
“Ok ok ok, chân cậu to nhất.”
 
“Ha ha ha chỉ sợ chân cậu không to để chúng tớ ôm đủ!”
 
“...”
 
Cảnh tượng lộn xộn. 
 
Lâm Tuế Tuế cũng bị bầu không khí ảnh hưởng chưa nói rời đi, lấy điện thoại ra trước.
 
Tiếng nhạc vang lên.
 
Trò chơi bắt đầu.
 
Tiết Cảnh gửi lời mời nhập đội cho cô.
 
Ngón tay Lâm Tuế Tuế chạm vào màn hình, chưa đụng tới chỗ đồng ý nhập đội thì có người đã cầm cổ tay cô.
 
Ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện.
 
Cô nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp.
 
Trong mắt Lục Thành tràn đầy giãy giụa rối rắm, dần dần quay về như hồ nước tĩnh lặng.
 
Bỗng chốc, anh nhẹ giọng mở miệng: “Tai nhỏ.”

 
“... Hả?”
 
“Có việc muốn nói với cậu.”
 
Xưa nay tính Lục Thành ương bướng, nói một không hai, cũng không đợi Lâm Tuế Tuế trả lời đã kéo người dậy đi ra ngoài. 
 
Lâm Tuế Tuế luống cuống tay chân ôm cặp sách. 
 
Rồi quay đầu cười áy náy với Tiết Cảnh.
 
Tiết Cảnh đã thu lại nụ cười bất cần đời trên mặt, biểu cảm lạnh lùng nhìn thẳng vào cô. 
 
Trong lòng Lâm Tuế Tuế càng thêm xin lỗi, lại nhỏ giọng giải thích một câu: “Xin lỗi cậu nhé… Lần sau rồi chơi cùng.”
 
“Rầm…”
 
Tiếng đóng cửa mạnh vang lên.
 
Lâm Tuế Tuế và Lục Thành cùng nhau bước nhanh ra khỏi Lawson rồi đi theo hướng ngược lại, trong chốc lát không nhìn thấy bóng người nữa. 
 
Tiết Cảnh còn ngồi tại chỗ. 
 
Vẻ mặt tối tăm không rõ. 
 
Chàng trai bên cạnh kia xem trò hay cả nửa ngày mới buông điện thoại xuống, len lén dùng khuỷu tay chọc cậu ta, làm mặt quỷ hỏi: “Chuyện gì vậy? Tiết Cảnh, cậu cướp bạn gái anh Thành à?”
 
Ở trường Trung học số Tám, Lục Thành thuộc loại “tiếng tăm lừng lẫy”, không ai không biết.
 
Hơn nữa đều là các chàng trai với nhau, thường gặp nhau trên sân bóng, thường xuyên qua lại nên sẽ quen biết nhau.
 
Tiết Cảnh không trả lời.
 
Nửa ngày sau.
 
Ánh mắt cậu ta nhìn chăm chú rồi đứng lên bất thình lình, bước nhanh về phía trước vài bước.
 
Cúi người nhặt một mặt dây chuyền nhỏ trên mặt đất rồi nhìn qua.
 
Mặt dây chuyền có hình chuông nhỏ, không phải là đồ mới, còn hơi rỉ sét.
 
Trên chuông buộc mấy dải ruy băng đỏ trắng, nhìn rất có không khí Giáng sinh. 
 
Một mặt dây chuyền nhỏ rất bình thường. 
 
Nhưng đó là thứ vừa mới rơi xuống từ cặp sách của Lâm Tuế Tuế.
 
Cô đi vội vàng, có lẽ cánh tay bị vướng trên khóa kéo của cặp, dùng một chút sức mới kéo nó ra được.
 
Tiết Cảnh tỉ mỉ quan sát một lát. 
 
Khép bàn tay lại, yên lặng cầm chuông vào lòng bàn tay. 
 

 
Lục Thành kéo Lâm Tuế Tuế đi một đoạn thật dài. 
 
Chàng trai cao ráo chân dài, sải chân vừa lớn vừa nhanh. Cô gái nhỏ nhắn vấp ngã đi theo chàng trai.
 
Chỉ chốc lát sau đã thở hồng hộc.
 
Cuối cùng Lâm Tuế Tuế cũng không nhịn nổi nữa, nhíu mày mở miệng nói: “Lục Thành, cậu muốn kéo tớ đi đâu?”
 
Vừa dứt lời.
 
Lục Thành như tỉnh mộng, lập tức dừng chân lại.
 

Dừng một chút anh mới xoay người lại, cẩn thận kéo cổ tay cô tới rồi xem trái xem phải xem có bị gì không.
 
Ai cũng biết cổ tay đàn violin cực kỳ quan trọng, không thể để bị thương.
 
Nhưng vừa rồi anh có phần tức giận nên quên không chế lực tay.
 
Cổ tay cô gái nhỏ nhắn trắng trẻo, ngoại trừ hơi hồng hồng do anh cầm thì không còn gì khác.
 
“Không bị thương chứ?”
 
Lục Thành buông tay, giọng nói hơi khàn.
 
Trong lòng Lâm Tuế Tuế đau xót, rũ mắt lắc đầu: “... Không sao. Cậu nói tìm tớ, là có chuyện gì vậy?”
 
“...”
 
Bầu không khí im lặng trong chớp mắt. 
 
Lúc này, hai người đã băng qua hai con đường. 
 
Hướng này ngược lại với trung tâm thương mại, hầu như xung quanh đều là những tòa nhà dân cư cũ, thiếu đi một chút cảm giác hoa lệ của thành phố lớn, từ trong ra ngoài đều mang mùi cổ kính.
 
Ở bên trái hai người là một quán trà sữa. 
 
Có lẽ chủ cửa hàng thừa dịp không có khách nên đã đi ngủ trưa, cửa hàng treo biển gỗ “Close”. 
 
Không phải là một nơi tốt để trò chuyện. 
 
Hoặc là bởi vì vừa rồi đi quá nhanh, hoặc là nguyên nhân gì đó, sắc mặt Lục Thành hơi trắng bệch, môi mím chặt.
 
Thật lâu sau. 
 
Anh nắm lấy bả vai Lâm Tuế Tuế. 
 
“Tai nhỏ…”
 
Ánh mắt Lâm Tuế Tuế ướt sũng, nhìn người vừa vô tội vừa mềm mại: “Ừm?”
 
Rốt cuộc Lục Thành cũng không khống chế được con thú lớn trong lòng. 
 
Anh chẳng quan tâm gì cả.
 
Bỗng nhiên lý trí hoá thành mây khói.
 
Anh nói từng câu từng chữ: “Tai nhỏ, cậu đừng… thân mật với người khác như vậy được không.”
 
Lâm Tuế Tuế ngẩn người. 
 
Gương mặt “Bùm” đỏ bừng lên.
 
Cô bối rối đến mức gần như không biết làm sao: “Cậu, cậu đang nói gì vậy chứ…”
 
Lục Thành cười tự giễu: “Đúng vậy, tớ đang nói bậy, cậu không làm gì cả, là tớ phát điên rồi.” 
 
Tình huống này thực sự làm người ta không biết phải làm gì.

 
Cả người Lâm Tuế Tuế cứng ngắc, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh. 
 
Lục Thành cũng cảm thấy mình bắt đầu nói tầm bậy tầm bạ rồi. 
 
Sao lại có thể từng bước từng bước dấn thân vào vực sâu này đây? 
 
Cô gái nhỏ đã thiết kế một cái bẫy riêng biệt cho anh. 

 
Ngay từ đầu, chỉ là mềm lòng, chỉ là đồng cảm như bản thân mình từng trải, có lẽ cũng do tính cô quá mềm mại khiến người ta chẳng thể tức giận nổi, khiến đàn ông muốn đưa tay bảo vệ.
 
Thế là xong, lớp phòng tuyến dần dần rút lui.
 
Lục Thành có nhiều kinh nghiệm yêu đương nhưng thật sự chưa từng nghiêm túc thích một cô gái nào.
 
Anh không xứng.
 
Không tin vào tình yêu non nớt của tuổi dậy thì.
 
Nhưng đặc điểm của tuổi dậy thì là, chuyện thích này bất ngờ xảy ra và cũng không cần lý do chính xác gì.
 
Anh vô thức thích Tai nhỏ rồi.
 
Gì mà nói năng đàng hoàng, gì mà ý nghĩ rộn ràng, đều không thể ngăn cản trái tim loạn nhịp.
 
Đúng là muốn giết người ta mà.
 
Lục Thành cắn răng.
 
Anh hơi ngừng lại, cúi đầu, kề sát vào khuôn mặt Lâm Tuế Tuế, chuyển đề tài: “Tai nhỏ, trước kia cậu nói, là vì thích tớ nên mới đưa quyển sách đó cho tớ… Vậy bây giờ cậu còn thích tớ không?”
 
“...”
 
Gương mặt Lâm Tuế Tuế đỏ như muốn nhỏ máu.
 
Không dám đối mặt với anh, chỉ có thể nhìn sang một bên và kiên quyết lắc đầu.
 
Lục Thành: “Vì sao?”
 
Lâm Tuế Tuế: “Không vì sao cả…”
 
Nào có vì sao chứ.
 
Dù sao con người ta vẫn chạy tới cái lợi né tránh cái hại.
 
Tình cảm này khiến cô đau đớn, chi bằng dừng lại.
 
Còn cần lý do sao?
 
Nghe được đáp án, Lục Thành nắm chặt tay.
 
Ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chặp biểu cảm của cô.
 
“Vậy nếu, tớ cũng thích cậu, cậu có tiếp tục thích tớ lại không?”
 
Nói xong.
 
Chính anh là người bứt rứt trước.
 
Dựa vào đâu.
 
Không thể đối xử với cô như vậy. 
 
Muốn để cô sống mỗi ngày trong địa ngục như mình ư?
 
Nhưng chưa đầy nửa giây, Lục Thành không còn muốn nghe đáp án của cô nữa. 
 
Chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên và tháo máy trợ thính trên tai cô. 
 
Một nụ hôn, nhẹ nhàng dừng bên vành tai Lâm Tuế Tuế.
 
Thế giới trở nên im lặng. 
 
Chỉ có thể nghe thấy một tiếng ồn. 
 
Còn có tiếng tim đập điên cuồng của chính cô. 
 
“Thình thịch, thình thịch…”
 
Muốn khiến người ta hoàn toàn chìm đắm.
 
Hoàn toàn điên rồ. 
 
Lâm Tuế Tuế có thể cảm giác được môi Lục Thành đang tỉ mỉ miêu tả tai cô. 
 
Nghiêm túc tập trung, dịu dàng tràn đầy. 

 
Rất khác với khí chất kiêu căng ngạo mạn thờ ơ như thường ngày của anh.
 
Tiếp theo, anh nhẹ nhàng mở miệng, môi giống như đang nói chuyện, từng chữ từng chữ, vô cùng rõ ràng. 
 
Anh nói: “Tai nhỏ, xin lỗi cậu. Tớ không thể thích cậu.”
 
“...”
 
Không thể.
 
Cho nên không có khả năng.
 
Cho nên cô không cần trả lời câu hỏi đó.
 
Trong mắt Lục Thành chua xót cay xè. 
 

 
Thứ Bảy. 
 
Trương Mỹ Tuệ về nhà. 
 
Bởi vì chuyện chiều hôm qua, Lâm Tuế Tuế mất ngủ cả đêm. 
 
Lúc cửa phát ra tiếng động cô chỉ mới chợp mắt hai ba tiếng, hai quầng thâm trước mặt thấy rõ.
 
Lúc này mà Lâm Tuế Tuế còn chưa dậy, Trương Mỹ Tuệ cảm thấy hơi bất ngờ.
 
Bỏ đồ xuống rồi gõ cửa phòng cô.
 
“Tuế Tuế? Con dậy chưa? Bị ốm sao?”
 
Lâm Tuế Tuế dụi dụi mắt, ngồi dậy, nhẹ giọng mở miệng: “... Không, con bình thường.”
 
Trương Mỹ Tuệ thở phào nhẹ nhõm, thuận tay đẩy cửa ra. 
 
Bà vẫn là dáng vẻ sang trọng quyến rũ như vậy, giống như lúc nào cũng có thể khoác giáp ra trận.
 
Trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt phờ phạc của Lâm Tuế Tuế.
 
Dường như Trương Mỹ Tuệ có việc phải nói với cô, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống bên giường, sờ sờ ngón tay.
 
Nửa ngày, mới mở miệng: “Tuế Tuế, mẹ có chuyện muốn bàn với con.”
 
“Chuyện gì ạ?”
 
Trương Mỹ Tuệ: “Mẹ nghĩ đi nghĩ lại, định đưa con ra nước ngoài tiếp tục trị liệu… Còn đừng từ chối gấp, tự con suy nghĩ đi, ăn Tết hơn mười ngày kia có hiệu quả không? Dù chỉ một chút thì cũng không thể từ bỏ đúng không? Hơn nữa, nếu tai con không tốt, cũng không ai cho đeo trợ thính đi thi Đại học cả? Tuyển sinh đại học trong nước không được phép. Nếu thính giác là vấn đề cản trở thì mẹ muốn đưa con ra nước ngoài đi học tiếp…”
 
Lải nhải. 
 
Lâm Tuế Tuế đã sững sờ tại chỗ. 
 
Không nói nên lời. 
 
Ra nước ngoài? 
 
Cô chưa bao giờ nghĩ về nó. 
 
Đất nước xa lạ, ngôn ngữ xa lạ và những người xa lạ ... Thật khủng khiếp, càng nghĩ càng sợ.
 
Lâm Tuế Tuế không muốn đối mặt. 
 
“Mẹ, con không muốn đi. Hơn nữa nước ngoài cũng phải thi listening mà, Ielts hay Toeic đều cần cái đó cả.”
 
Trương Mỹ Tuệ dừng lại một chút, thở dài: “Cho nên lần này mẹ có ý này, con có thể trị liệu trước, học lớp ngôn ngữ một năm. Không phải bác sĩ đã nói sao, gần nửa năm là có thể có chút hiệu quả, đến lúc đó vừa vặn…”
 
Nguyên nhân tâm lý dẫn đến vấn đề về tai này rất khó để nói chính xác. 
 
Nhưng đối với những người làm bố làm mẹ mà nói, giống như kẻ sắp chết đuối bắt được khúc gỗ cứu mạng, dù chỉ có một phần trăm khả năng thì cũng không bao giờ từ bỏ.
 
“Tuế Tuế, mẹ là vì muốn tốt cho con.”
 
Tác giả có lời muốn nói: (1) Trích từ bài “Ám hiệu” của Châu Kiệt Luân.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận