Trương Mỹ Tuệ nói nửa ngày.
Thấy Lâm Tuế Tuế vẫn ngơ ngác như vậy, cuối cùng cũng mềm lòng, không nói nặng lời gì.
Để lại một câu “Con suy nghĩ lại đi” rồi đứng dậy đóng cửa và đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng yên tĩnh.
Lâm Tuế Tuế lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường nhưng cuối cùng cũng không ngủ được, ngồi dậy.
Tâm trạng không có chỗ giải toả.
Chỉ có thể lật cuốn nhật kí.
Đầu tiên viết chuyện của ngày qua: “... Lúc trước cứ một mực tìm phương hướng nhận ám hiệu, cẩn thận tỉ mỉ đoán đông đoán tây, ngay cả đối phương làm một hành động nhỏ cũng phải suy đoán nhiều lần. Nhưng đến khi nhận được câu trả lời lại cảm thấy lúc trước mình đợi chờ quá tủi thân quá ấm ức, đứng ngây ngốc ở đó ngốc muốn chết. Mình dứt khoát tắt điện thoại, cắt đứt xong chuyện.”
Trên thực tế, cô cũng có thể mơ mơ hồ hồ nghe được câu nói ấy.
Nhưng câu trước đó, cô nghe rất rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi đến lúc này Lâm Tuế Tuế mới cảm thấy mình bắt đầu ổn hơn rồi.
Mặc dù tim sẽ loạn nhịp.
Vẫn ngượng ngùng.
Nhưng cũng chỉ có thể thôi.
Còn cuốn “Tuyển tập thơ chọn lọc của Thư Đình” kia giống như thần chú của Harry Potter.
Khiến người ta mắc kẹt trong cổ họng.
Cũng khiến người ta tỉnh táo vạn lần.
Bút mực khô dần, Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng cắn môi dưới, lật qua một trang rồi bắt đầu viết hôm nay.
“Thật sự không muốn đi nước ngoài. Rõ ràng tất cả mọi người đều biết trị không được, vì sao còn muốn lần lượt ôm hy vọng đây? Cuối cùng sẽ chỉ đổi lấy sự thất vọng lớn hơn mà thôi.”
“Mình không muốn đi.”
…
Cùng lúc đó.
Lục Thành nằm mơ.
Bởi vì tình trạng thân thể nên anh ngủ không ngon, dễ tỉnh, cũng rất ít nằm mơ, cho dù thỉnh thoảng có thì cũng chỉ là hình ảnh vụn vặt nào đó, khiến người ta vừa mở mắt là mồ hôi lạnh đầy người.
Một giấc mơ rõ ràng như vậy xuất hiện rất ít.
Trong giấc mơ.
Như thường lệ, anh bước vào lớp học.
Phòng học không có người khác ở đây, chỉ có một mình Lâm Tuế Tuế yên lặng nằm sấp, nửa mặt gối lên một quyển sách, một mình nghỉ ngơi.
Bìa quyển sách kia là dạng bìa cứng, hơn nửa bìa sách đã bị khuôn mặt che đi chỉ lộ ra một góc nhỏ.
Phía trên hoa hoè loè loẹt, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chữ “Tuyển”.
Ánh mặt trời không nhanh không chậm chiếu từ cửa sổ, mạ cho lớp học thành tông màu vàng ấm áp.
Ngay cả lông tơ bé xíu trong suốt trên mặt cô cũng có thể thấy rõ.
Trong một thời gian ngắn, Lục Thành cũng có chút không phân biệt được giấc mơ và hiện thực.
Anh cất bước, cẩn thận đi tới trước mặt Lâm Tuế Tuế rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tầm mắt ngang bằng với chiều cao của bàn, cũng ngang bằng với khuôn mặt của cô.
Hai người đến gần, ngực cô nhẹ nhàng phập phồng, dường như hơi thở có thể lan tới khuôn mặt anh,
Hình ảnh này vừa dịu dàng vừa lưu luyến,
Cô gái giống như một nhân vật trong bức tranh sơn dầu, xuất hiện trong một giấc mơ.
Lục Thành lặng yên nhìn cô.
Ngón tay vô thức che lại vị trí trái tim.
“Thinh thịch, thình thịch…”
Mạnh mẽ và ổn định.
Nhịp điệu rõ ràng.
Anh mừng như điên giống như tâm nguyện trở thành sự thật, vội vội vàng vàng lui tay lại, nắm chặt tay như sợ phá cảm giác chân thật này.
Sau đó.
Không kiêng nể gì nữa.
Cả người Lục Thành kề sát về phía trước một đoạn, khuôn mặt sát lại gần.
Đôi môi chạm vào cánh môi cô.
Nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước.
Hình như Lâm Tuế Tuế bị đánh thức, ngây thơ mở mắt ra rồi nhìn thẳng vào mặt anh.
Chỉ một thoáng, Lục Thành mất kiểm soát.
Anh đè gáy cô gái rồi hôn sâu và mạnh mẽ.
Chiếc lưỡi vuốt ve, bỗng nhiên mút chặt môi cô, tham lam quấn quýt.
Hai bên triền miên.
Giữa môi và răng của Lâm Tuế Tuế đều tỏa hương thơm.
Giống như hương thơm của hoa, hương vị quen thuộc.
Lục Thành vừa dùng sức hôn cô, vừa mơ mơ màng màng phân tâm.
Đó là loại hoa gì?
Là hoa quế sao?
Trong khuôn viên trường Trung học số Tám đều thấy loài hoa này, cứ đến mùa thu vàng tháng mười, hương thơm có thể bay xa thật xa.
Lâm Tuế Tuế là bông hoa quế vàng chuyển lớp.
Không ai ngờ cốt truyện sẽ phát triển như vậy.
Cảnh cuối cùng trong mơ là.
Lục Thành buông cô gái ra, nhìn thấy đôi mắt cô ngân ngấn nước, tràn đầy dịu dàng.
Cô lưu luyến gọi: “Anh Lục Thành…”
…
Lục Thành hoàn toàn tỉnh dậy.
Tim anh đập nhanh, như thể giấy tiếp theo nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tuy nhiên, nó không đập nhanh như nhịp tim thông thường mà như là đập nhanh như tiếng sấm sét, tiếng của dục vọng bối rối hỗn loạn.
Giấc mơ này giống như muốn cướp mạng anh.
Anh ngồi bất động trên giường.
Hơn nửa ngày.
Cuối cùng thở ra một hơi dài.
-
Thứ hai.
Lâm Tuế Tuế bước vào lớp học, Trần Nhất Minh đã ngồi ở vị trí bên cạnh.
Chỗ ngồi cùng bàn đã có người ngồi, cô hơi thấy lạ.
Rồi ngẩn người nhận ra mình đã đổi chỗ ngồi khác.
Cô từ từ ngồi xuống chỗ của mình.
Bên cạnh.
Trần Nhất Minh đã nói chuyện với Phương Mạt.
Vẻ mặt khó xử: “... Để tớ thử tìm cách giúp cậu.”
Phương Mạt dựa vào lưng ghế trước mặt cô, cúi xuống, chắp tay trước ngực đi xin xỏ.
Dưới gọng kính, đôi mắt cô ấy sáng ngời: “Lớp trưởng, xin cậu đó.”
Trần Nhất Minh cười cười: “Không phải cậu chỉ đu idol Hàn Quốc thôi sao? Sao tự nhiên lại muốn đến buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân?”
Vừa hỏi câu đó, gương mặt Phương Mạt ửng đỏ.
Ánh mắt cô ấy nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Lâm Tuế Tuế.
Cô ấy hạ giong: “... Cũng không hứng thú lắm, đi tặng người khác thôi.”
Trần Nhất Minh đã hiểu gật đầu.
“Ok, về nhà tớ sẽ hỏi thử.”
Phương Mạt đã đạt mục đích, cảm thấy hài lòng trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc này Trần Nhất Minh mới xoay đầu, chào Lâm Tuế Tuế: “Chào buổi sáng.”
Lâm Tuế Tuế cười nhẹ nhàng: “Lớp trưởng, chào buổi sáng.”
Dừng một chút, cô không nhịn được mà hỏi: “... Hai cậu vừa mới nói gì vậy? Buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân sao?”
Trần Nhất Minh không che giấu, cũng không nghi ngờ trả lời cho cô biết.
“Không phải tháng ba sẽ tới Hải Thị mở buổi biểu diễn sao, mới có mấy ngày mà đã bán hết vé rồi. Nhưng nhà tớ có người làm việc trong công ty bán vé, cho nên Phương Mạt mới nhờ tớ tìm cách. Chỉ là… Cũng khó lắm.”
Cậu ta nhún nhún vai, bổ sung: “Không phải ai khác. Đoán chừng không còn tấm vé nào, nếu có thì cũng trong tay những kẻ đầu cơ.”
Đột nhiên Lâm Tuế Tuế hiểu ra.
Mọi người đều biết trong lớp có một người trong lớp thích Châu Kiệt Luân.
Có lẽ Phương Mạt nghĩ gần đây Lục Thành không có bạn gái nên chuẩn bị “ra tay” mua vé mời anh đi xem.
Trái tim thiếu nữ rung động.
Khó tránh khỏi làm vài việc ngớ ngẩn.
Phương Mạt là như vậy.
Đã từng nghe đi nghe lại từng bài hát Châu Kiệt Luân, sao không phải được?
Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng thở dài, nói cảm ơn với Trần Nhất Minh.
Mở cuốn sách ra, không nghĩ nhiều nữa.
Một tuần trôi qua.
Trong thời gian làm việc, Trương Mỹ Tuệ luôn bận rộn, không rảnh về nhà.
Cho nên, cũng không nhắc lại chuyện ra nước ngoài trị bệnh.
Trái tim Lâm Tuế Tuế vẫn treo lơ lửng, ngơ ngác như lạc vào cõi mơ.
Từ buổi liên hoan văn nghệ kia, đàn contrabass lại trở về trong góc “tích luỹ” bụi bặm. Lần này vì chuyện trên sân khấu đó cũng khiến cô như mất hết dũng khí mà tưởng chừng đã trở lại.
Cho nên tương lai sẽ đi về đâu?
Chính cô cũng không biết.
…
Thứ sáu.
Trước khi tan học.
Lớp phó thể thao thông báo thời gian họp đại hội thể thao liên trường.
“... Dù sao cũng giống như năm ngoái, khoảng cuối tháng ba, còn ngày cụ thể thì chưa định được. Nhưng mọi người có thể tìm tớ để đăng kí, mỗi người nhiều nhất hai hạng mục nhé. Đăng kí trước có thể chọn hạng mục trước, mấy cái như chạy vân vân không ai chọn chỉ có thể sắp xếp cho anh chị không có hạng mục nha!”
Vừa dứt lời.
Các bạn cùng lớp đồng loạt đi lên, vây quanh chỗ ngồi của lớp phó thể thao.
Lâm Tuế Tuế còn chưa từng thấy khung cảnh này, hơn nữa mấy lời của lớp phó thể thao cũng kinh khủng, không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
Suy nghĩ một chút, cô nhỏ giọng hỏi Trần Nhất Minh: “Đại hội thể thao này… Bắt buộc ai cũng phải tham gia sao?”
Trần Nhất Minh vốn nghiêm mặt chơi với khối Rubik trên tay.
Nghe câu hỏi mới bỏ nó xuống, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng kiên nhẫn trả lời cô.
“Là hù dọa mọi người thôi, bình thường không làm mạnh thì không ai tham gia cả, hơn nữa cũng không ép học sinh giỏi phải tham gia. Cậu không cần lo quá đâu.”
Lâm Tuế Tuế gật gật đầu.
Cúi đầu, tiện tay điều chỉnh máy trợ thính một chút.
Chỉ mất vài giây thôi.
“Ầm” một tiếng.
Có một chàng trai ngồi ở ghế trước.
Lâm Tuế Tuế ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện.
Đập vào mắt là chuỗi dây xích bạc lớn.
Chỉ là không phải đeo trên cổ, mà là dùng để ghim lên áo hoodie màu đen, sáng lấp lánh giống như một ghim áo thay thế, có chút trào lưu, cũng có chút Smart.
“...”
Lâm Tuế Tuế há miệng: “Tiết Cảnh, sao cậu vào được?”
Tiết Cảnh nhướng mày: “Không phải đã tan học rồi sao?”
Cô không nói nên lời, đành phải hỏi thẳng: “Có chuyện gì không?”
Tiết Cảnh: “Có việc. Nghệ sĩ này, lần trước cậu cho tôi leo cây, tôi cũng không so đo với cậu. Đến ngày mười bảy tháng ba này phải đi với tôi… À, ngày đó là thứ bảy, không có tiết.”
Ngày mười bảy tháng ba?
Ngày này…
Lâm Tuế Tuế hơi sửng sốt: “Vì sao vậy?”
Tiết Cảnh cười cười: “Là sinh nhật tôi. Tôi chán quá, cậu đi chơi với tôi đi. Sợ cậu không rảnh nên đến hẹn cậu trước nửa tháng, được chứ?”
Lâm Tuế Tuế hơi sốc.
“... Cũng là sinh nhật tôi.”
Điều này cũng ảo ma canada quá rồi đấy.
Cô học sớm một năm, nhỏ hơn các bạn cùng lớp một tuổi, đến ngày mười bảy tháng ba mới tròn mười sáu.
Nhưng Tiết Cảnh học thua cô một lớp, vậy nếu tính ra thì chẳng phải hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm sao?
Hai người kiểm gia ngày sinh ngay lập tức.
Tiết Cảnh chậc chậc khen ngợi:”Đây là duyên phận gì vậy! Vậy thì càng phải dành thời gian cho tôi rồi, nói không chờ tôi là em trai sinh đôi thất lạc nhiều năm của cậu đấy?”
Lâm Tuế Tuế cạn lời nửa ngày.
“Cậu đừng nói bậy…”
Trong chốc lát.
Các bạn cùng lớp ngồi phía trước đã đăng kí ở chỗ lớp phó thể thao rồi trở lại vị trí.
Tiết Cảnh không tiện chiếm chỗ ngồi của người ta, dứt khoát đứng lên giúp dọn sách dọn vở cùng Lâm Tuế Tuế, gom lại một chỗ rồi nhét toàn bộ vào cặp của cô.
Cậu ta xách cặp lên.
Nhẹ nhàng cầm đi mất.
Lâm Tuế Tuế chỉ có thể bước nhanh theo sau.
Hai người một trước một sau.
Rời khỏi lớp.
…
Hàng kế cuối.
Khương Đình liếc một cái.
Lục Thành tựa lưng vào ghế ngồi, không thấy biểu cảm nhưng lại siết chặt móc khoá trên tay.
Khương Đình thở dài: “Sao cậu lại trút giận lên móc khóa làm gì?”
“Cậu khỏi lo.”
“Được, anh Thành, cậu cứ tức giận tiếp đi, tớ đi về trước.”
Lục Thành mím chặt môi.
Cuối cùng cũng chẳng thể làm gì.
Dường như lời Bạch Nhược Kỳ nói hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai anh: “A Thành, phía trước bác sĩ có nói sức khoẻ con không tốt lắm, nếu muốn khoẻ lại thì phải làm phẫu thuật. Mấy ngày bố mẹ bàn qua bàn lại rồi quyết định chờ đến sang năm sau khi con thi Đại học xong, để không ảnh hưởng đến kỳ thi... Nhưng con cũng đừng cố gắng vất vả quá, tạm tạm là được rồi, đừng vất vả làm mệt người.”
“...”
Lục Thành tự giễu cười một tiếng.
Nói không chừng, anh chẳng thể bước xuống bàn phẫu thuật.
Đương nhiên cũng không cần cố gắng làm gì.
Thành tích.
Còn có Lâm Tuế Tuế.
Đều là.
Thứ xa vời không thể với tới.