Nghiên tai

“Anh trai, tạm biệt nhé. Sau này nếu có thể gặp lại nhau, xin hãy nhớ trân trọng món quà của em.” - Nhật kí của Lâm Tuế Tuế.
 
-
 
Ngày hôm sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ý xuân dạt dào.
 
Thời tiết càng ngày càng ấm lên, làm mới nhiệt độ cao nhất mùa xuân lại một lần nữa, bắt đầu bằng con số hai.
 
Buổi sáng, Lâm Tuế Tuế cân nhắc một lát. Cuối cùng cũng không khoác áo ấm dày mà chọn một chiếc áo tay dài mỏng, mặc thêm đồng phục học sinh rồi thoải mái ra ngoài. 
 
Còn lâu mới tới thời gian tự học nên trong lớp chỉ có vài người ít ỏi.
 
Phần lớn là tới sớm để chép bài tập, mặt mày ai nấy đều gấp gáp cuống quýt, cúi đầu vội vàng chép bài, không có thời gian chào hỏi. 
 
Tự nhiên cũng sẽ không dùng ánh mắt rình mò vụng trộm nhìn cô.
 
Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng rón rén đi tới chỗ ngồi của mình. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cong người ngồi xuống. 
 
Tuy rằng đã lên kế hoạch ra nước ngoài nhưng từ nhỏ đã quen với việc là học sinh giỏi, cho dù là ngày cuối cùng đi học ở trong nước thì cũng phải hoàn thành tốt việc học tập. 
 
Ôn tập trước, mọi thứ không thể mất gốc.
 
Bằng không cả người cô sẽ khó chịu. 
 
Cô lật sách tiếng Anh và bắt đầu đọc thuộc lòng từ vựng.
 
Một lát sau. 
 
Các bạn cùng lớp lần lượt bước vào lớp. 
 
Nhiều người hơn, Lâm Tuế Tuế cũng bắt đầu khó chú ý tập trung, nghi thần nghi quỷ, tim đập thình thịch như đã hình thành phản ứng căng thẳng. 
 
Bên cạnh, Trần Nhất Minh ngồi xuống. 
 
Mỉm cười và chào hỏi cô: “Chào buổi sáng. Sao hôm nay tới sớm vậy?”
 
Lúc nào lớp trưởng cũng giống như gió xuân, không khác bình thường là mấy.
 
Lâm Tuế Tuế hít sâu một hơi, gật đầu. 
 
Lại sợ giọng mình quấy rầy người khác, khiến người ta nhìn chăm chú nên chỉ khẽ đáp: “Ừm, chào buổi sáng.”
 
Hai người trò chuyện vài câu.
 
Một bóng người lao vào lớp học và dừng lại ở bên cạnh bàn cô như một cơn gió.
 
Lâm Tuế Tuế ngẩng đầu lên, mở to mắt, nhẹ nhàng nhìn qua. 
 
Người chạy vào là Lục Thành. 
 
Mặc dù mùa xuân ấm áp như vậy nhưng cũng không khỏi có phần se lạnh, tuyệt đối không thể nói là nóng. Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, giọt mồ hôi trong suốt cũng khiến sắc mặt anh trong suốt hơn vài phần. 
 
Cho rằng có chuyện gì, Lâm Tuế Tuế không biết lý do, kinh ngạc nghi ngờ gọi tên anh: “... Lục Thành?”
 
Bàn tay Lục Thành đặt lên trái tim, dùng sức hít sâu vài hơi thật sâu, cố gắng làm cho hơi thở bình thường lại.
 
Trên thực tế, vì nhịp tim đập quá nhanh nên cả người giống như bị mất khống chế, rất khó chịu. 
 
Nhưng anh không hề chú đến nó.
 
Anh không thể chờ đợi và muốn nói gì đó với Lâm Tuế Tuế.
 
“Tai nhỏ…”
 

Giọng nói hơi nghẹn ngào.
 
Dừng một chút, bỗng dưng Lục Thành ngồi xổm xuống.
 
Lâm Tuế Tuế hoảng sợ.
 
Chiều cao hai người vốn chênh lệch, một đứng một ngồi càng chênh lệch lớn, ngay cả đối diện cũng hơi khó khăn. 
 
Nhưng sau khi Lục Thành ngồi xổm trước mặt cô, tầm mắt bằng phẳng trong nháy mắt.
 
Trong không khí, dường như có luồng khí nóng dao động.
 
Đây là ở trong lớp học, hai người cách nhau quá gần, có vẻ quá thân mật, trông vô cùng chói mắt. Lâm Tuế Tuế luống cuống tay chân, định đứng lên để kéo dài khoảng cách với anh mới tốt.
 
Nhưng Lục Thành vươn tay, vững vàng đè bả vai cô lại.
 
Kêu cô đứng yên trong chốc lát.
 
Tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh chợt hóa thành hư vô.
 
Lâm Tuế Tuế nhìn con ngươi anh, giống như bị đầm nước tối màu kia hút vào và chết đuối trong đó.
 
Lục Thành mím môi. 
 
Cuối cùng, nói từng chữ từng chữ một: “Tai nhỏ, thật sự xin lỗi cậu.”
 
“...”
 
“Là Tô Như Tuyết, tớ xin lỗi, xét đến cùng là do tớ không xử lý tốt chuyện này.”
 
… Mới làm cậu chịu ấm ức.
 
Dù bù đắp như thế nào thì cũng giống như mất bò mới lo làm chuồng, làm như thế nào cũng chẳng thể mang những con bò kia về.
 
Ngoài lời xin lỗi, anh không biết phải làm gì. 
 
Rõ ràng anh là nguyên nhân.
 
Lục Thành đau đớn.
 
Sắc mặt Lâm Tuế Tuế hơi trắng bệch, vô thức liều mạng xua tay, khẽ nói: “Không có gì, không sao hết. Lục Thành, cậu không cần xin lỗi tớ.”
 
“Tớ sẽ làm Tô Như Tuyết tới xin lỗi cậu. Cậu muốn trút giận như thế nào tớ sẽ làm như thế ấy.”
 
Muốn Tô Như Tuyết phải trả giá như thế nào?
 
Chỉ cần cô muốn.
 
Anh sẽ làm tất.
 
“...”
 
Trần Nhất Minh nhìn nhìn bằng ánh mắt hoài nghi.
 
Tuy ai người nói nhỏ nhưng dù sao cũng là ở trước mặt mọi người như vậy, tư thế này, thái độ này, đều làm cho người ta khó hiểu nghi ngờ.
 
Mắt thấy giờ tự học sáng sẽ bắt đầu sớm. 
 
Lâm Tuế Tuế cúi đầu thở dài, lắc đầu, nghiêm túc nói với Lục Thành: “Không sao cả. Tớ không còn tức giận nữa.”
 
Cũng không phải là lòng thánh mẫu mà cô thực sự không tức giận.
 
Chỉ đơn thuần là sợ hãi. 
 
Mà thôi.
 
Suy cho cùng vẫn là Trương Mỹ Tuệ làm sai, không phải sao? 
 
Giọng nói Lâm Tuế Tuế mềm mại, ngoan ngoãn nói với Lục Thành: “Lục Thành, cậu trở về chỗ ngồi đi. Tớ muốn đọc sách. Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ.”
 

Ý xa cách.
 
Rõ như ban ngày.
 

 
Chớp mắt, đã đến ngày mười tháng ba. 
 
Danh sách tham gia đại hội thể thao đã được nộp đầy đủ, cũng đại diện cho sự kiện lớn cấp trường này sắp bắt đầu tổ chức. Đối với học sinh trung học, miễn là có thể hợp lý và hợp pháp trốn tránh việc học, bất kỳ hoạt động nào cũng là hoạt động tốt. 
 
Lần đại hội thể thao này, ngoài các hạng mục cá nhân, có một số hạng mục tập thể lớp. 
 
Ví dụ, một trận đấu bóng rổ 3v3.*
 
*Bóng rổ 3×3 là một hình thức chơi bóng rổ trên sân với 1 cột rổ. Mỗi đội sẽ có 3 người thi đấu với nhau trong khoảng thời gian nhất định. Ngoài tên gọi 3v3 ra thì nó còn được nhắc tới là bóng rổ nửa sân.
Mỗi lớp đều có mấy chàng trai như vậy, bóng rổ chơi tốt, gom góp năm người cũng gom được. 
 
Do thời gian có hạn, mỗi lớp đều thi đấu công bằng nên chơi 3v3, chơi nửa trận cũng vui mà không ảnh hưởng đến các trận đấu khác. 
 
Lục Thành tự nhiên đăng kí.
 
Mấy ngày nay, anh và Dư Tinh Đa còn có ba người Trần Nhất Minh, tranh thủ thời gian rảnh sẽ đi sân thể dục tập luyện. 
 
Thời gian ở trường còn có thể gặp mặt đã ít, nay càng ít hơn.
 
“Tai nhỏ!”
 
Lâm Tuế Tuế tỉnh táo lại trong đống suy nghĩ, mỉm cười với Khương Đình: “Sao vậy?”
 
Khương Đình hào hứng nằm sấp trên bàn cô.
 
Trong ánh mắt lóe ánh sáng hào hứng háo hức: “Ngày mười bảy cậu rảnh không!”
 
Lâm Tuế Tuế sửng sốt. 
 
Còn chưa kịp trả lời, Khương Đình đã như cái loa, ầm ầm nói ra hết: “Lâu lắm rồi tụi mình chưa đi ra ngoài chơi đó, anh Thành có mấy tấm vé buổi biểu diễn, mời tụi mình đi xem! Thế nào? Tớ còn chưa bao giờ đi xem buổi biểu diễn trực tiếp đâu!”
 
“..”
 
Ngàn lần không nghĩ tới.
 
Buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân thật khiến ai ai cũng mong chờ.
 
Lâm Tuế Tuế nghĩ đến tấm vé trong nhà, tựa như khoai lang phỏng tay khiến người ta không biết nên làm cái gì mới tốt. 
 
Không nghĩ tới còn có thể một tấm vé nữa.
 
Cô giả vờ suy tư nửa giây, xin lỗi cười cười: “Xin lỗi, Khương Khương, ngày đó tớ bận việc rồi.”
 
“À…” Vẻ mặt Khương Đình thất vọng: “Cậu không đi được sao?”
 
“Ừm, các cậu đi chơi đi, chụp ảnh cho tớ xem là được rồi.”
 
Khương Đình thở dài, lười biếng uể oải nằm sấp người lại lần nữa, rầu rĩ mở miệng: “Ầy… Cậu tưởng anh Thành muốn mời ai chứ.”
 
“...”
 
“Tai nhỏ, hai người các cậu đừng vờn nhau nữa, tớ nhìn mà sốt ruột thay hai cậu. Rõ ràng đôi bên đều có ý với nhau mà, đúng không? Làm gì đi? Hai người đừng lạt mềm buộc chặt nữa được không?”
 
Lâm Tuế Tuế ngạc nhiên.
 
Nửa ngày sau. 
 
Mặt cô đỏ bừng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.”
 
Nói gì cũng đã muộn. 

 
Cả hai không cùng một thế giới.
 
Trời xui đất khiến chứng minh không đủ duyên phận.
 
Hoặc nói là, chưa đủ thích.
 
Huống chi, bây giờ cô chỉ muốn rời đi, không muốn nghĩ gì cả. Nói không chừng nghĩ càng nhiều càng khó rời đi.
 
Vậy thì mãi mãi không thể giải thoát, phải không?
 
Lâm Tuế Tuế rũ mắt xuống. 
 
Quyết tâm làm kẻ hèn nhát đến cùng.
 
Thái độ của cô như vậy, tự nhiên Khương Đình cũng không thể làm gì được: “Haizz, tớ phục hai cậu rồi đó.”
 

 
Thứ sáu tan học.
 
Lâm Tuế Tuế lấy hết dũng khí, đi khối mười tìm Tiết Cảnh. 
 
Trước đó Tiết Cảnh từng nói, cậu ta học lớp Vật lý thi đấu.
 
Không giống như các lớp song song, phần lớn lớp này đều là học sinh cực kỳ giỏi, có cá tính, tự thân vận động, số lượng cũng ít hơn lớp song song một chút.
 
Lâm Tuế Tuế lặng lẽ đứng ở cửa sau, ánh mắt lướt quanh phòng học một vòng.
 
Lớp học trống trải, gần như thấy hết trong nháy mắt. 
 
Nhưng cũng không nhìn thấy Tiết Cảnh. 
 
Đột nhiên. 
 
Cửa sau bị người ta kéo ra một khe hở từ phía trong.
 
Một cái đầu nhô ra khỏi khe cửa, nhìn cô với khuôn mặt vô cảm, hỏi: “Cậu tìm ai thế?”
 
Lâm Tuế Tuế khẩn trương muốn chết, ngón tay đè lên máy trợ thính, nói chuyện hơi lắp bắp: “... Xin, xin hỏi, à Tiết Cảnh có ở đây không?”
 
“Cậu ấy đi chơi bóng rồi. À, còn chưa lấy gặp, chắc lát nữa sẽ trở về. Cậu muốn vào ngồi chờ cậu ấy không?”
 
Không ngờ tới mặt mày chàng trai này lạnh lùng mà hành động lại nhiệt tình như vậy. 
 
Lâm Tuế Tuế vội vàng xua tay: “Không cần không cần!” 
 
Suy nghĩ một chút, cô lấy phong bì màu trắng ra khỏi túi và đưa nó cho cậu ta.
 
Hít một hơi thật sâu, nói nhỏ: “Phiền cậu đặt cái này dưới bàn cho cậu ấy. Cảm ơn cậu, bạn học.”
 
“Ok.”
 
Lâm Tuế Tuế lại nghiêm túc nói lời cảm ơn lần nữa. 
 
Lúc này mới cắn môi, yên lặng xoay người rời đi. 
 
Không lâu sau đó. 
 
Cả người Tiết Cảnh đầy mồ hôi, trở lại phòng học. 
 
Còn chưa bước đầu tiên thì đã bị một người vươn tay ngăn lại trước.
 
“Tiết Cảnh, có một em gái xinh đẹp mới tới tặng phong bì này cho cậu này.”
 
“Thư?”
 
Dường như chữ này rất nhạy cảm.
 
Trong lớp vốn chỉ còn lại mấy đứa con trai hiếu động, nghe được những lời này, không nói hai lời đã trực tiếp đồng loạt xông lên, nhao nhao bắt đầu ồn ào. 
 
“Cái gì cái gì? Thư tình hả? Gửi Tiết Cảnh hả?”
 
“Cái này cũng lỗi thời quá đi… Thời buổi này còn có người viết thư tình…”
 
“Là gái đẹp gửi sao!”
 
“Mau mau mở ra xem đi!”
 
Tiết Cảnh còn chưa đụng tới phong bì kia thì nó đã bị mấy đứa con trai khác “xẻ thịt.”
 

“Cái gì vậy?”
 
“Đậu xanh, buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân?! Em gái này lợi hại quá! Quá thành ý luôn này!”
 
Vẻ mặt Tiết Cảnh thay đổi.
 
Nhíu mày, giơ tay cướp lại tấm vé lẫn phong bì.
 
“... Đưa tớ nhìn xem.”
 
Thật ra cũng không có gì đẹp.
 
Chính là tấm vé cậu ta tặng, nguyên vẹn và bị người trả lại. 
 
Một mảnh giấy cũng được kẹp trong phong bì. 
 
Khi mở ra có thoang thoảng mùi thơm bạc hà. 
 
Phía trên là nét chữ mềm mảnh, viết một cậu: [Tiết Cảnh., xin lỗi cậu. Không thể cùng ăn sinh nhật cậu.]
 
“...”
 
Tiết Cảnh vò tờ giấy kia lại rồi hung hăng ném nó vào thùng rác!
 
-
 
Lâm Tuế Tuế về nhà một mình. 
 
Thật bất ngờ. 
 
Không ngờ Trương Mỹ Tuệ cũng có ở trong nhà, trên tay cầm phấn mắt TF và trang điểm.
 
Nghe tiếng động, bà mới thờ ơ hỏi: “Về rồi à?”
 
“Dạ.”
 
“Mẹ đặt vé máy bay rồi, sáng ba mươi. Đến lúc đó mẹ đi con đi.”
 
Lâm Tuế Tuế uể oải đáp một tiếng.
 
Trương Mỹ Tuệ không thèm để ý, nói tiếp: “Ngày mai rảnh rỗi, chúng ta đi thăm bà ngoại của con một chút. Dù gì sau này con cũng cách xa nhau, muốn gặp nhau cũng khó nên gặp nhau cho đàng hoàng.”
 
“Dạ được.”
 
Đặt bảng phấn mắt xuống và lấy bút kẻ mắt.
 
Bà nín thở để kẻ eyeliner.
 
Trương Mỹ Tuệ luôn quyến rũ, chớp mắt trong gương cũng cảm thấy bản thân bà xinh đẹp.
 
Đáng tiếc con gái không di truyền nét rực rỡ lấp lánh này, tuy rằng cũng đẹp nhưng tính cách lại giống bố mình, nhút nhát, mẫn cảm, suy nghĩ nhiều, thật sự bó tay.
 
Tâm trạng bà đang rất tốt nên không đành lòng, thế nên nói thêm vài câu.
 
“... Bà con chỉ được cái mạnh miệng thôi. Huống gì chuyện cũng không liên quan tới đứa trẻ như con, chẳng qua là giận cá chém thớt thôi, thật ra là chờ con tới dỗ dành đấy.”
 
Già biến nhỏ, bà ngoại cũng chỉ là đứa trẻ nóng tính thôi.
 
Trương Mỹ Tuệ hiểu rõ hơn ai hết.
 
Kết quả Lâm Tuế Tuế bị bà cụ nói vài câu, đã bắt đầu tự trách tự dày vò chính mình, không dám tới gần và gần gũi với bà ngoại nữa.
 
Dù sao cũng là đứa bé được bà ngoại nuôi từ bé tới lớn.
 
Chắc bà ngoại cũng buồn lòng lắm.
 
Cũng lỗi tại bà, bà chỉ muốn gửi con gái đi xa cho bớt đàm tiếu bớt thị phi, không cho hai bà cháu có thời gian nói chuyện tử tế.
 
Trương Mỹ Tuệ đặt những thứ trong tay xuống, quay đầu lại, nhìn Lâm Tuế Tuế và cười nói: “Mẹ cũng không tốt tình đi dỗ bà con. Ngày mai con phải dỗ dành bà con cho tốt đấy, làm bà ngoại vui mới thôi. Đừng một lớn một nhỏ, chuyện gì cũng giấu trong lòng.”
 
Nghe những lời này, đôi mắt của Lâm Tuế Tuế mở to, có phần khó tin: “Thật sao?”
 
Bà ngoại thật sự không ghét hay trách cô ư?
 
Trương Mỹ Tuệ trả lời “Ừm” một tiếng.
 
“Thật mà.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận