Nghiên tai

“Trong quá khứ, Lục Thành là mặt trời của Lâm Tuế Tuế.
 
Còn hôm nay, Lâm Tuế Tuế là liều thuốc cứu mạng của Lục Thành.”
 
-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Thành cũng không cố gắng để có được câu trả lời ngay lập tức.
 
Dừng một chút, anh vẫy tay với Lâm Tuế Tuế, nở một nụ cười kiêu ngạo khó thuần, chậm rãi nói: “Chúc ngủ ngon.”
 
Không nói gì thêm, anh quay trở lại xe.
 
Trong bóng tối.
 
Cadillac giống như một con thú ẩn nấp.
 
Anh bình tĩnh đứng đó.
 
Lâm Tuế Tuế không thể nhìn rõ bóng người trong xe, cũng không biết nên trả lời như thế nào vào lúc này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô do dự tại chỗ trong vài giây.
 
Rồi lặng lẽ quay người, di chuyển cả tay và chân vào tòa nhà giống như một người máy.
 

 
Đêm lạnh như nước.
 
Tắt đèn, ánh trăng mờ ảo, lặng lẽ lọt qua khe rèm.
 
Trong nửa sáng nửa tối, có vẻ bụi mịn trong không khí uyển chuyển nhẹ nhàng và rõ ràng hơn.
 
Lâm Tuế Tuế nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
 
Trên thực tế, sau khi ra nước ngoài, Trương Mỹ Tuệ không ở cùng cô quá lâu mà vội vã trở về Trung Quốc, mỗi năm chỉ có một khoảng thời gian ngắn để ở cùng cô. Hầu hết thời gian, Lâm Tuế Tuế ở một mình ở đất khách quê người.
 
Cô không có ai để tâm sự, để phàn nàn, để sưởi ấm cho nhau.
 
Hơn nữa bản thân cô có rất nhiều suy nghĩ, rất rất nhiều nên việc ngủ đúng giờ vào ban đêm trở thành việc khó khăn.
 
Trong khoảng thời gian này, gần như cô không thể tách rời cuốn nhật ký, mỗi ngày cô phải viết kín hai ba trang mới cảm thấy thoải mái hơn.
 
Nhưng theo thời gian.
 
Lâm Tuế Tuế lớn lên từng ngày, suy nghĩ của cô trở nên trưởng thành và dần quen với sự cô đơn.
 
Không còn phụ thuộc vào cuốn nhật ký như bị bệnh nữa.
 
Chỉ thỉnh thoảng ghi lại một số ký ức rời rạc, cũng coi như là một cách khiến người ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
 
Mãi cho đến bây giờ.
 
Cô không thể nghĩ về bất kỳ suy nghĩ nào khác nữa, chỉ có thể ngồi dậy và bật đèn bàn.
 
Những ngón tay trắng nõn gầy gò di chuyển trên tay cầm ngăn kéo một lúc, rồi đột nhiên dùng sức kéo nó ra, lấy cuốn nhật ký đã bám đầy bụi từ lâu ra, mở ra.
 
Nhật kí đã từng thay nhiều cuốn, cuốn này viết không nhiều, sờ vào vẫn còn cảm giác mịn màng như tờ giấy mới tinh, giống như một xấp bài thi trống mà giáo mang đến khi cô còn đi học.
 
Điểm khác biệt duy nhất là bài thi này chỉ cần giao cho mình. 

 
Là được.
 
Lâm Tuế Tuế cầm bút, đầu bút nhẹ nhàng rơi xuống đường kẻ ngang.
 
Cô viết: “Mình còn thích Lục Thành không? Nếu nói có thì hình như mình hơi bị cố chấp mê muội không tỉnh ngộ. Thật ra, nhiều năm nay mình cũng không nhớ tới cái tên này, chắc là không còn thích đúng không? Nhưng nói không, thì vì sao người ta chỉ nói mấy câu, làm một vài việc mà mình đã bị ảnh hưởng sâu như vậy?... Đặc biệt là hôm nay.”
 
Lâm Tuế Tuế thở dài thườn thượt, đứng dậy và tươi ít nước lên Tiên Nhân Cầu trên bậu cửa sổ.
 
Tối nay, bầu không khí không tệ lắm.  
 
Nhưng lời nói của Lục Thành lúc nãy lại là thủ phạm khiến cô mất ăn mất ngủ.
 
Ngay từ năm lớp mười một, không lâu sau khi cô vừa chuyển đến trường Trung học số Tám, Lâm Tuế Tuế đã vô tình nghe được về tình trạng của Lục Thành khi Khương Đình và Dư Tinh Đa đều không biết về nó.
 
Trong lòng cả hai đều hiểu mà không nói, ngầm giấu bí mật cho nhau.
 
Cho đến khi Lục Thành ngã bệnh và được đưa vào bệnh viện.
 
Cô chỉ để lại một hộp sôcôla ở cửa phòng, mặc dù không xuất hiện nhưng có lẽ Lục Thành cũng biết.
 
Nhưng vẫn không có biểu hiện gì bất thường, vẫn hòa thuận bình thường.
 
Lâm Tuế Tuế cảm thấy rằng vì cả hai đều bị bệnh nên cô có thể hiểu được suy nghĩ của Lục Thành.
 
Không muốn phơi bày sự mong manh yếu đuối của mình ra ánh sáng.
 
Không muốn bị người khác “quan tâm”.
 
Cho nên, tại sao tối nay? Tại sao anh lại nói những lời như vậy?
 
Tại sao muốn cô phải rung động?
 
Muốn cô phải trằn trọc?
 
Tại sao cứ một hai phải ép buộc cô, khiến cô không thể trốn tránh nội tâm mình?
 
-
 
Tuần làm việc đầu tiên của tháng chín.
 
Trong các cơ sở đào tạo, học sinh lần lượt bắt đầu khai giảng, thanh tịnh hơn kỳ nghỉ hè nhiều.
 
Căn cứ theo nhu cầu, hiệu trưởng sắp xếp lại giờ lên lớp, điều chỉnh ngày nghỉ của từng giáo viên.
 
Thứ tư.
 
Đến lượt Lâm Tuế Tuế nghỉ ngơi.
 
Hiếm khi cô dậy sớm, sau khi suy nghĩ, cô đi xuống lầu với một cảm giác biết ơn, đến đường Tê Hà mua bữa sáng cho mình.
 
Tình cờ là cửa hàng ăn sáng rất bận rộn.
 
Từ xa đã có thể nhìn thấy hơi nóng nghi ngút bốc lên trong nồi, khiến người ta vô thức thấy đói bụng. Càng đến gần, mùi thơm của bánh quẩy, bánh nướng càng lan tỏa theo làn gió cuối hè.
 
Lâm Tuế Tuế đã ở nước ngoài tám năm, cô đã quen với việc ăn bánh mì và cà phê, nhưng dạ dày cô vẫn là dạ dày Trung Quốc.  
 
Bước vào cửa hàng, cô mỉm cười, mua một cơm nắm, gọi một bát hoành thánh nhỏ, ngồi xuống ăn no bụng thoải mái khoan khoái.
 
Giờ phút này, ngoại trừ cửa hàng ăn sáng, toàn bộ con đường đều dần dần tỉnh lại.

 
Cửa quán nhỏ.
 
Khi ra ngoài, Lâm Tuế Tuế tình cờ gặp bạn gái của Trần Nhất Minh.
 
Hai người sửng sốt một chút, rất nhanh sau đó đều cười khẽ một tiếng.
 
“Chào buổi sáng. Trùng hợp quá.”
 
“Chào buổi sáng.”
 
Nếu đã gặp nhau, Lâm Tuế Tuế dứt khoát cùng đi với đối phương, nhàn nhã đi tới cửa hàng hoa, chuẩn bị chọn hoa tươi để trang trí bầu không khí.
 
Trên đường tán gẫu vài câu là điều khó tránh khỏi.
 
Đương nhiên các chủ đề cũng là xung quanh mối quan hệ đó.
 
Đột nhiên.
 
Mãn Mãn - tức là bạn gái của Trần Nhất Minh, đột nhiên giơ tay lên và xoa nhẹ vào đầu như thể nhớ ra điều gì đó.
 
Hành động rất dễ thương.
 
Cô ấy nói: “Hôm qua Nhất Minh cũng nói với tôi rằng trường cô sắp tổ chức lễ kỷ niệm, khả năng có thể liên hệ các bạn cùng lớp tụ họp với nhau.”
 
Lâm Tuế Tuế sửng sốt: “A…”
 
Từ khi ra nước ngoài, cô không hề để ý đến tin tức của trường Trung học số Tám.
 
Cô vốn học ở đây chưa đầy một năm, thực sự không biết đầy đủ về các thông tin của trường.
 
Là trường tư lập hàng đầu ở Giang Thành, trường Trung học số Tám ở Giang Thành được thành lập trước khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập, trải qua nhiều lần đổi tên, phân chia, sáp nhập, di dời và sửa chữa cuối cùng trở thành trường Trung học số Tám ở Giang Thành như hiện nay, đúng là có lịch sử lâu đời, danh tiếng vang xa.
 
Trường giàu có, tỷ lệ nhập học cao, có nhiều cựu sinh viên nổi tiếng từ các ngành và các trường hàng đầu trong và ngoài nước, quy mô lễ kỷ niệm của trường  rất hoành tráng.
 
Nhưng, đối với cô, năm nay là một năm tràn đầy những điểm nổi bật.
 
Ngoại trừ việc tình cờ gặp Lục Thành, tạm thời cô không có cách nào đối mặt với những người bạn cũ kia.
 
Ví dụ như... Khương Đình.
 
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Tuế Tuế, cô ấy ngạc nhiên chuyển mắt sang một bên: “Cô không định đi sao?”
 
Cô mím môi cười nhẹ.
 
Không đáp lại.

 
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi bộ đến cửa hàng hoa.
 
Mãn Mãn mở khóa kim loại, đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức, hương hoa thoang thoảng khắp khoang mũi.
 
Như thể nó đã thực thể hóa, lao về phía cô.
 
Tinh thần Lâm Tuế Tuế chấn động, tâm trạng khôi phục rất nhiều, chậm rãi đi vào, tùy ý chọn vài chùm hoa tươi, cắt vài cành rồi gói lại cùng nhau.
 

Cô lấy điện thoại ra, sẵn sàng trả tiền.
 
Sau khi mở khóa, thấy có một tin nhắn mới.
 
Đó là từ Trương Mỹ Tuệ.
 
[Buổi tối con rảnh không? Mẹ mời con ăn cơm.]
 
Lâm Tuế Tuế sững sờ.
 
Trước khi trở về Trung Quốc, cô đã nghe Trương Mỹ Tuệ nói một cách mơ hồ rằng môi trường chung không tốt, nhà máy ở quê nhà gặp một số khó khăn nên bà phải vội vã tìm đường thoát thân.
 
Vì vậy, ngoại trừ ngày đó, khi Trương Mỹ Tuệ đến thành phố, bà ở lại nhà máy Cao Kiều mọi lúc.
 
Hai mẹ con không kịp gặp lại nhau.
 
Sau một thời gian dài, hẳn là bận rộn xong rồi.
 
Lâm Tuế Tuế cười nhẹ và nhanh chóng trả lời “Dạ”.
 

 
Đêm hè, ngoài trời có tiếng ve kêu không ngớt.
 
Sau bảy giờ.
 
Lâm Tuế Tuế đến nhà hàng đúng giờ.
 
Trương Mỹ Tuệ đến sớm hơn, đang ngồi cạnh cửa sổ.
 
Bà đã gọi đồ ăn rồi, đang cau mày cầm điện thoại gọi điện, nói rất nhanh.
 
Lâm Tuế Tuế dừng lại và đứng cách đó mười bước, lặng lẽ đợi bà kết thúc cuộc gọi.
 
Nhân tiện, cô cũng có thời gian để nhìn mẹ mình cẩn thận hơn.
 
Rõ ràng Trương Mỹ Tuệ đã già hơn khi sự việc đó xảy ra vào chín năm trước.
 
Hàng lông mày vẫn nét, cách trang điểm vẫn tinh tế nhưng không giấu được dấu vết thời gian.
 
Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì làm việc vất vả trong nhà máy sau một thời gian dài, bà dần dần lõi đời, bớt phô trương hơn nhiều khi còn trẻ, cũng kiềm chế tính cách, trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
 
Lúc này, hai người đứng bên nhau, hẳn là rất giống mẹ con.
 
Không có chỗ cho sai sót.
 
Lâm Tuế Tuế yên lặng chờ đợi trong vài phút.
 
Từ khóe mắt ngước nhìn, cuối cùng Trương Mỹ Tuệ cũng nhìn thấy cô, nói vài câu rồi lập tức cúp điện thoại.
 
Sau đó, bà cười và nói: “... Còn không qua đây, đợi mẹ mời qua nữa hả.”
 
Lâm Tuế Tuế im ​​lặng ngồi trước mặt bà.
 
Trương Mỹ Tuệ rót nước ép dưa hấu vào ly của cô, hỏi câu hỏi cũ trước như thường lệ: “Tai thế nào rồi?”
 
“Tốt hơn trước nhiều rồi, thính giác hơi trùng lặp nhưng không cần máy trợ thính vẫn có thể nghe được một số âm thanh.”
 
Trương Mỹ Tuệ cười: “Vậy thì tốt. Mấy ngày trước mẹ đã gọi người đến thu dọn đàn của con rồi, khi nào xong sẽ đưa đến nhà con.”
 
“... Dạ, cảm ơn mẹ.”
 
Mặc dù cô đã không chạm vào cây đàn trong tám năm nhưng anh chàng to lớn đó đã lang thang khắp nơi với Lâm Tuế Tuế.
 
Cô đi đâu, đàn theo đó.
 
Kiên trì.
 
Hai người tuỳ ý trò chuyện thêm vài câu.
 

Người phục vụ nhẹ nhàng xuất hiện và mang từng món ăn lên.
 
Hai người cùng nhau động đũa.
 
Lâm Tuế Tuế ăn một chút, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhẹ nhàng hỏi: “Nhà máy thế nào? Đã trở lại bình thường chưa?”
 
Trương Mỹ Tuệ không ngước mắt lên, thản nhiên trả lời: “Chưa.”
 
“...”

 
“Tài chính bị chặt đứt, thực thể kinh tế trì trệ, không ai đồng ý chấp nhận mạo hiểm, làm sao có thể giải quyết dễ dàng như vậy được.”
 
Đôi mắt của Lâm Tuế Tuế đầy lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ…”
 
Trương Mỹ Tuệ: “Con lo lắng làm gì, mẹ lo con đủ ăn đủ uống mà. Yên tâm đi, mẹ đã liên lạc với Tổng giám đốc Lục rồi, hôm nào mẹ đến gặp một chút, liệu người ta có thể giúp mình vượt qua cơn sóng gió này không.”
 
Nói về những điều này, Lâm Tuế Tuế cũng không hiểu.
 
Nhưng nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Trương Mỹ Tuệ, cô cảm thấy nhẹ lòng hơn.
 
Cô cụp mắt xuống: “Ừm... Nếu mẹ cần con giúp…”
 
“Con nhanh chữa khỏi tai là giúp mẹ việc lớn lắm rồi.”
 
“...”
 
Đột nhiên hơi không nói nên lời.
 
Hai người chỉ có thể tiếp tục ăn cơm.
 
Ăn được một lúc, nghe ở lối đi bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.
 
Lâm Tuế Tuế ngước mắt lên.
 
Ánh mắt cô va chạm với Tiết Cảnh.
 
Hiếm khi Tiết Cảnh không ăn mặc kỳ quái, nhìn như một thanh niên ngoan, cậu ta cười với hai người, chào hỏi: “Tuế Tuế, dì Trương.”
 
Không ngạc nhiên, Trương Mỹ Tuệ vẫy tay với Tiết Cảnh: “Tiểu Cảnh tới đây, ngồi đây này, cháu xem chọn món đi.”
 
Lâm Tuế Tuế ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ còn hẹn với Tiết Cảnh à?”
 
“Làm sao? Lâu rồi không gặp, mẹ muốn ăn cơm cùng Tiểu Cảnh, con ý kiến gì?”
 
“...”
 
Tiết Cảnh ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuế Tuế.
 
Vị trí của ghế sô pha không lớn, trong chớp mắt khoảng cách giữa hai người rất gần.
 
Khi nói chuyện, giống như một lời thủ thỉ thân mật.
 

 
Bên ngoài ô cửa kính.
 
Lục Thành dừng lại.
 
Đôi mắt anh như dao, chăm chăm nhìn phía trước.
 
Bên cạnh anh, cô gái trẻ không biết vì sao nên nhìn theo ánh mắt anh, cũng liếc vào trong nhà hàng, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
 
Thấy anh nhìn không chớp mắt, cô gái lại cười duyên và lanh lảnh gọi anh thật to.
 
“Đàn anh? Là người anh quen biết sao?”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận