Lục Thành phớt lờ cô ấy, nhìn đăm đăm vào bên trong.
Đàn em bĩu môi bất mãn.
Tuy nhiên, kể từ khi Lục Thành vào học ở Đại học F, anh luôn là nhân vật nổi tiếng trong trường và được rất nhiều cô gái để mắt đến như hổ rình mồi, bao gồm trong trường, ngoài trường và trường Đại học bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào năm một Đại học, trường Y đang làm một kênh truyền thông mới để tuyển sinh, khi ấy người ta chọn một vài sinh viên trong trường để chụp ảnh quảng cáo, tất cả người được chọn đều có mặt mày ưa nhìn, ngoại hình nổi bật. Kết quả là, chỉ có mỗi Lục Thành, ảnh đại diện chụp sườn mặt đang mặc áo khoác blouse trắng được chọn ra trong một loạt ảnh, đăng trên trang web của trường rồi bắt đầu lan truyền rộng rãi.
Anh vẫn như trước, đứng ở đâu thì toả sáng chỗ ấy.
Dụ dỗ người ta vướng sâu trong vũng lầy.
Mối quan hệ với những người khác giới cũng tốt đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Tuy nhiên, kể từ khi Chu Giai Mật mạnh bạo tỏ tình và bị từ chối thì rất nhiều cô gái đang ngo ngoe rục rịch đều chủ động rút lui.
Chu Giai Mật thuộc top mỹ nhân của trường Y.
Cao gầy, xinh đẹp và thông minh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả Chu Giai Mật mà Lục Thành còn chướng mắt thì huống hồ những người khác - đặc biệt là những cô gái rụt rè và nhút nhát, càng không có dũng khí và tự tin để đi đụng tường nam.
Trước bị từ chối một lần nên đàn em này rất cẩn thận, kìm chế lòng mình.
Vất vả lắm mới chờ được cơ hội ra khỏi trường cùng Lục Thành, cô ấy lấy hết can đảm để nói chuyện với anh, nhưng anh chỉ lạnh lùng phớt lờ. Vào lúc này, thậm chí còn nhìn kỹ một người qua đường hơn là nhìn cô ấy.
Chờ rồi lại chờ.
Cuối cùng cô ấy cũng không nhịn nổi, lại hỏi: “Đàn anh, nếu không chúng ta đi vào cùng nhau ăn cơm đi? Dù sao tài liệu cũng sắp xong rồi.”
Lục Thành mím môi, vô thức nhíu mày.
Im lặng một lúc.
Anh bình tĩnh nói: “Không cần.”
“Đàn anh…”
Bức tường pha lê ngăn cách.
Bên trong, Lâm Tuế Tuế và Tiết Cảnh đang ngồi đối mặt với mẹ cô, dường như hai người rất quen thuộc với nhau. Bầu không khí hài hòa.
Biểu cảm của cô cũng dịu dàng và ngọt ngào, với nụ cười xinh đẹp.
Trên má trái có một má lúm đồng tiền nhỏ, ngậm một ngụm rượu ngon, giống như có thể làm say lòng người.
Bên ngoài, gương mặt Lục Thành tái nhợt, dưới ánh đèn neon càng lộ ra một loại vẻ đẹp yếu ớt.
Giống như trên thế giới này chỉ có một mình anh.
Đối mặt với bức tường pha lê, nở nụ cười im lặng.
…
Tiết Cảnh và Trương Mỹ Tuệ trò chuyện rất hăng say.
Lâm Tuế Tuế bất ngờ gặp Tiết Cảnh khi cậu ta ra nước ngoài, kể từ đó, mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên thân thiết hơn, từ “Bạn học cấp ba” trở thành “Bạn bè đồng hương”, điều này cũng có thể khiến cuộc sống bớt cô đơn. Xét cho cùng, Tiết Cảnh là một chàng trai có sức mạnh, to gan, trong cuộc sống, cậu ta đã giúp đỡ Lâm Tuế Tuế nhút nhát rất nhiều.
Có một năm, Trương Mỹ Tuệ đến thăm Lâm Tuế Tuế và tình cờ gặp Tiết Cảnh. Biết cô có một người bạn nam ở nước ngoài chăm sóc, với tư cách là một người mẹ, đương nhiên bà có thể bớt lo hơn một chút.
Mặc dù nhìn Tiết Cảnh hơi hơi cẩu thả, còn có phần lưu manh, không kìm chế được nhưng đôi mắt của cậu ta lại rất chính trực.
Tóm lại không phải là người xấu.
Trương Mỹ Tuệ làm theo ý mình. Đương nhiên, Lâm Tuế Tuế luôn khoan dung.
Thậm chí bà còn tạo cơ hội cho Tiết Cảnh.
Dù cuối cùng nó không thành công thì mối quan hệ này không bao giờ xấu hổ.
Lúc này.
Trương Mỹ Tuệ đang hỏi về việc học của Tiết Cảnh.
“... Vậy là sau này cháu về nước học à?”
Tiết Cảnh gật đầu: “Dạ, bằng tốt nghiệp của các sinh viên trao đổi cũng giống như các trường trong nước, đều có thể nhận được bằng cấp, tất cả các doanh nghiệp và công ty trong nước đều công nhận. Cháu cũng không muốn ngốc ở bên ngoài nữa, phí tiền vô ích.”
“Vậy điều kiện thí nghiệm các thứ thì sao, chắc là không tốt bằng đúng không? Dì nghe Tuế Tuế nói, trường hai đứa rất chuyên nghiệp, Princeton được xem là Đại học hàng đầu thế giới.”
“Tên tuổi của trường là hư danh thôi, quan trọng nhất vẫn là thực lực của bản thân.”
Trương Mỹ Tuệ cười lên ngay lập tức.
“Tiểu Cảnh giỏi quá.” Rồi bà liếc Lâm Tuế Tuế một cái: “Lâm Tuế Tuế, con ngẩn người gì vậy? Học hỏi Tiểu Cảnh này.”
Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng quen nhìn dáng vẻ dạ dạ vâng vâng, tính tình cẩn thận của Lâm Tuế Tuế, bà luôn không có việc gì cũng muốn nói vài lời để khiến cô nhóc mềm lòng này quay trở lại.
Lâm Tuế Tuế tỉnh táo lại.
Nhẹ nhàng “Hả” một tiếng, ánh mắt cũng dần dần có điểm nhìn.
Trương Mỹ Tuệ: “Con nghĩ gì vậy? Cơm cũng không lo ăn.”
Lâm Tuế Tuế không phát ra âm thanh, chỉ khẽ lắc đầu.
Cô nhìn lầm phải không?
Khoé mắt cô mới thoáng nhìn qua, đột nhiên cảm thấy rằng mình đã bắt gặp ánh mắt của Lục Thành.
Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn kỹ, trên đường có người qua lại nhưng trong đó không có ai dừng lại cả.
Chỉ một khoảnh khắc thôi cũng khiến người ta ngẩn ngơ hồi lâu.
Trương Mỹ Tuệ khẽ nhướng mày.
Vừa định nói.
Đột nhiên, một giọng nói trầm ngắt lời bà.
“Tai nhỏ, trùng hợp quá.”
Cả ba người cùng ngước mắt lên và nhìn sang.
Vốn là người xuất hiện trong ảo giác của Lâm Tuế Tuế lại đột ngột xé ranh giới giữa ảo ảnh và thực tế và bước ra khỏi sự hỗn loạn.
Lục Thành mỉm cười, đi đến bàn của mọi người.
Dừng một chút, anh nói: “Chào dì.”
Trương Mỹ Tuệ sững sờ trong nửa giây, kinh ngạc nhìn mặt Lục Thành, cực kỳ bối rối: “Chúng ta đã gặp nhau?”
Lục Thành: “Cháu là Lục Thành, Lục trong lục địa, Thành trong thành phố, là bạn cấp ba với Lâm Tuế Tuế, từ trường Trung học số Tám. Năm lớp mười một dì có tới trường họp phụ huynh, khi đó cháu có gặp dì một lần.”
“...”
Rốt cuộc, tám năm đã trôi qua.
Trương Mỹ Tuệ không có trí nhớ tốt như vậy, sau khi cẩn thận nhớ lại thì bà cũng không thể nhớ lại những chi tiết nhỏ nhặt này.
Tuy nhiên, sau khi nhìn Lục Thành một lúc, bà cảm thấy dáng vẻ của cậu bé này thực sự rất quen thuộc.
Chắc là bà đã gặp anh ở gần đây.
Trương Mỹ Tuệ cau mày.
Chỉ có điều sau khi Lục Thành chào hỏi xong, lực chú ý của anh đều tập trung vào Lâm Tuế Tuế.
Lâm Tuế Tuế không ngờ lại gặp anh ở đây.
Bên cạnh, đôi mắt Tiết Cảnh sắc bén, khí chất của hai người cũng không hợp chút nào.
Hơn nữa, đây là lần đầu gặp nhau sau buổi hòa nhạc lần trước.
Nghĩ đến những lời chia tay hôm đó, cô cảm thấy rất xấu hổ, lúng túng.
Tự nhiên mặt mày cũng hơi cứng nhắc.
Lục Thành không có ý định làm cô khó xử, bèn nói: “Đúng lúc nhìn thấy em ở trong đây nên mới đến chào hỏi, tôi còn có việc ở trường, không quấy rầy em nữa, Tai nhỏ, tôi sẽ liên lạc với em sau.”
Nói xong.
Anh cười nhẹ.
Chỉ tiếc nụ cười chưa đạt tới đáy mắt.
Lâm Tuế Tuế hơi hơi hé miệng, siết chặt đầu ngón tay, kiểm soát giọng nói của mình, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Tạm biệt.”
“...”
Từ tạm biệt này cũng không phải là một lời tạm biệt bình thường.
Trong một tâm trạng nhất định, nó cũng có thể được hiểu là “Lời mời tiếp theo”.
Sắc mặt Lục Thành hơi lạnh nhưng chỉ trong chớp mắt đã từ mưa đen chuyển thành nắng đẹp.
Anh chớp mắt với cô.
“Được.”
Người đàn ông xoay người rời đi.
Nhưng tại bàn này, bầu không khí đã bị xáo trộn.
Lâm Tuế Tuế cầm cốc nước, ngẩng đầu lên và uống hơn một nửa cốc, nhưng vẫn không thể ngừng sự bồn chồn.
Tiết Cảnh đã ngừng cười.
Ngón tay mân mê chiếc chuông trên cổ tay, cậu ta mím môi như đang suy nghĩ điều gì đó.
Chỉ có Trương Mỹ Tuệ đang trong trạng thái suy nghĩ sâu sắc.
Tóm lại cũng không ai ăn cơm.
Lúc lâu sau.
Trương Mỹ Tuệ vỗ đùi: “Mẹ nhớ rồi!”
“...”
“Cậu bé này là con trai của tổng giám đốc Lục! Trùng hợp quá! Cậu ta vừa mới tự giới thiệu mình là Lục Thành đúng không? Chắc chắn là như vậy rồi.”
Vừa nói.
Trương Mỹ Tuệ vừa lấy điện thoại ra, dường như đang lướt ảnh.
Cuối cùng, tìm thấy một bức ảnh.
Bà ấy đưa điện thoại cho Lâm Tuế Tuế và xác nhận: “Đây có phải là bạn cùng lớp của con không?”
Lâm Tuế Tuế dán mắt vào màn hình.
Trong ảnh, Lục Thành còn trẻ hơn bây giờ, hay nói cách khác, còn nhỏ hơn năm lớp mười một, có lẽ là đang học cấp hai.
Rõ ràng là biểu cảm kiêu ngạo nổi loạn nhưng giữa lông mày vẫn thấy được sự ngây ngô.
Anh mặc áo hoodie, khoanh tay đứng dựa vào chiếc mô tô màu đen. Dáng người cao ráo và mảnh mai, với khí chất liều lĩnh và khoa trương, tràn đầy tinh thần trẻ trung.
Đó chính là Kawasaki H2.
Lâm Tuế Tuế rất quen thuộc với nó.
Cô gật đầu: “Dạ đúng rồi.”
Trương Mỹ Tuệ khóa và cất điện thoại, trông bà ấy rất vui vẻ và nói: “Hai đứa có muốn ăn thêm gì không? Mẹ gọi thêm vài món nữa.”
…
Bữa tối kết thúc.
Tiết Cảnh tạm biệt với Lâm Tuế Tuế và Trương Mỹ Tuệ, một mình đi bộ về nhà dưới ánh trăng.
Hai mẹ con còn lại đi chầm chậm về phía bãi đậu xe.
Tìm chỗ đậu xe, khởi động xe, cùng nhau lên xe.
Trương Mỹ Tuệ bật điều hòa trong xe.
Cơn gió mát thổi xào xạc, từ từ thổi đi cái không khí oi ả của buổi sớm mùa thu.
Trương Mỹ Tuệ cầm vô lăng và lái xe ra ngoài một cách không vội vàng.
Sau khi suy nghĩ, bà quay đầu lại và nhìn Lâm Tuế Tuế đang ngồi trên ghế phụ.
“... Tuế Tuế.”
Lâm Tuế Tuế ngẩng đầu lên: “Gì vậy?”
Đôi mắt của Trương Mỹ Tuệ rõ ràng và thẳng thắn: “Bạn cùng lớp của con đang theo đuổi con đúng không?”
Gương mặt của Lâm Tuế Tuế lập tức đỏ bừng.
Ngay cả bóng tối cũng không thể ngăn được sự nhút nhát e lệ này.
Dường như đã trở lại ngày họp phụ huynh, đối mặt với sự trêu chọc của Trương Mỹ Tuệ, cô lúng túng, trả lời ấp úng: “Không, không có đâu…”
Trương Mỹ Tuệ cười nhẹ.
“Đừng nói dối mẹ.”
“...”
“Mẹ đã từng yêu, nói chuyện với đàn ông còn nhiều hơn con, sao có thể không nhìn ra sự tính toán này trong mắt bạn con đâu.”
Lâm Tuế Tuế không nói nên lời.
Mẹ cô rất xinh đẹp, theo lời bà ngoại của cô nói, từ nhỏ đã có nhiều cậu bé đưa cho bà những mẩu giấy ghi chú nhỏ xinh, và khi bà lớn lên, cũng đảo lộn cả trời đất.
Ngược lại, bố ruột của cô lại có vẻ bình thường, thật thà, ít nói nhưng dịu dàng.
Nhưng Trương Mỹ Tuệ luôn nói rằng chỉ có ông Lâm mới là người bà yêu nhất trong cuộc đời này.
Chỉ là ông Lâm đã đi rồi.
Không ai chiều mẹ bằng bố nên mẹ chỉ biết tìm kiếm.
Đây là những gì bà ngoại cô nói.
Không hiểu vì sao đột nhiên Lâm Tuế Tuế nghĩ về những từ này.
Cuối cùng sau khi hoàn hồn, cô lặng lẽ nhìn Trương Mỹ Tuệ với đôi mắt chất chứa hơi nước, không hiểu ý nghĩa câu nói của bà.
Trương Mỹ Tuệ mỉm cười, ngón tay gõ vào vô lăng vài lần, dứt khoát bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Con giúp mẹ nghĩ cách, từ mối quan hệ của bạn học của con rồi nhờ bố cậu ta giúp mẹ đi.”
Vừa dứt lời.
Lâm Tuế Tuế đã rất ngạc nhiên.
“... Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy!”
Trương Mỹ Tuệ chỉ cảm thấy rằng cô đang làm ầm lên, không cho là đúng, nói: “Trong kinh doanh, mối quan hệ là tài nguyên quan trọng nhất. Nếu con trai của tổng giám đốc Lục có ấn tượng tốt với con, cũng là một cách bình thường mà. Nếu sống quá ngay thẳng, nhiều khi sẽ lâm vào tuyệt vọng.”
Dừng một chút, bà cười nhạo nói: “Đây cũng không phải là bán con gái. Lâm Tuế Tuế, mẹ không yêu cầu con làm gì cả, chỉ là nói vài câu thôi. Đừng sống ngay thẳng như vậy.”
Lâm Tuế Tuế không thể tin được.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng, có lẽ Trương Mỹ Tuệ đúng.
Cầu xin sự giúp đỡ của Lục Thành có thể là cách nhanh nhất để đối phó với cuộc khủng hoảng của nhà máy.
Cho dù bị Lục Thành hay bố Lục Thành từ chối, cũng chỉ là mất mặt chứ căn bản cũng không có gì to tát.
Cô chỉ không thể vượt qua điều đó trong trái tim mình.
Sao có thể lợi dụng Lục Thành đây?
Tất cả đều là những kỷ niệm đẹp đẽ, không thể bị bất kỳ lợi ích nào vấy bẩn biến chất tình cảm trong sáng này được.
Lâm Tuế Tuế cụp mắt xuống, cắn môi, thấp giọng đáp: “Xin lỗi, con không làm được.”
Trương Mỹ Tuệ bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái.