“Mình cũng thích Châu Kiệt Luân.” - Nhật kí Lâm Tuế Tuế.
-
Thời gian cuối tuần luôn trôi qua nhanh chóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Suốt hai ngày, thỉnh thoảng Lâm Tuế Tuế sẽ phân tâm, nhìn về phía tờ giấy kia, trên đó viết một dãy số.
Hoàn toàn không biết nên làm gì mới tốt.
Thêm?
Hay là không thêm?
Từ nhỏ Lâm Tuế Tuế đã là đứa trẻ ngoan, học sinh giỏi trong mắt thầy cô. Ngay cả khi cô không thông minh như vậy, siêng năng cũng đủ để thêm điểm.
Đương nhiên, học sinh giỏi là ngoan ngoãn nghe lời, không làm những điều xấu, không chép bài tập về nhà, cũng không làm bài tập giùm cho người khác.
Đây là lần đầu tiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô có thể viết một trang hơn tám trăm chữ trong vòng bốn mươi phút.
Nhưng rốt cuộc có nên gửi cho Lục Thành hay không, lại đáng để cô bức rức rối rắm bốn mươi tiếng đồng hồ.
Giống như một câu hỏi kiểm tra, ngay cả câu trả lời cũng viết “hơi”, không có nơi nào để tham khảo.
Trong thời gian ngắn, Lâm Tuế Tuế không ngừng vẽ tới vẽ lui trong nhật ký.
Nỗi lòng phiền loạn.
Than ôi.
Cuối cùng, rốt cuộc là lén lấy điện thoại ra, mở WeChat, nhập dãy số này.
Sau khi tìm kiếm.
Trên màn hình hiện ra một người dùng, nick name cũng không hoa hoè loè loẹt gì cả, tên là [LC.], ngầu không chịu nổi.
Hình đại diện là nền màu đen, phía trên còn có một hình trái tim màu đỏ.
Nhìn từ xa, phong cách hơi giống với thiết kế của Rei Kawakubo.*
*Cái này mình cũng không chắc lắm. Rei Kawakubo là một nhà thiết kế thời trang người Nhật Bản.
Lâm Tuế Tuế đặt bút xuống, cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt trong chốc lát. Ngón tay run rẩy, nửa ngày, cuối cùng nhấn “Thêm bạn bè”, sau đó ngoan ngoãn nhập tên của mình trong tin nhắn ứng dụng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đối phương đã đồng ý kết bạn.
Lúc này, Lâm Tuế Tuế không có thời gian chuẩn bị tâm lý, trong khoảnh khắc cả người cô trở nên căng thẳng.
Ngay cả chính cô cũng không rõ, vì sao khi đối mặt với Lục Thành cô lại luống cuống tay chân như vậy.
Điều tra kỹ nguyên nhân, có lẽ là bởi vì, chim biển gặp cá.
Bản thân không phải là một thế giới, nếu muốn có gì giao nhau, chỉ có thể cẩn thận rình mò.
Bản thân không phải là một thế giới, nếu có bất gì ngã tư nào, chỉ có thể cẩn thận nhìn trộm.
Lâm Tuế Tuế do dự một lúc lâu, vẫn chậm chạp chưa chuẩn bị lời mở đầu.
Ngược lại Lục Thành trực tiếp gửi tin nhắn tới.
LC.: [Cậu viết văn xong rồi sao?]
Cô dừng một chút, gõ một chữ vào khung chat rồi gửi đi.
Niên Niên và Tuế Tuế: [Ừm.]
Niên Niên và Tuế Tuế: [Hình ảnh.jpg]
Sáng sớm thứ bảy cô đã viết xong, viết cho mình, còn cho cả Lục Thành nhưng bị cô kéo dài đến chiều chủ nhật mới gửi đi.
Sau khi nhận được hình ảnh, nick name trên cùng chuyển động thành “Đối phương đang nhập”.
LC.: [Không tệ. Cảm ơn.]
LC.:[Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]
Lục Thành hăng hái gửi cô mấy tấm hình.
Lâm Tuế Tuế lập tức mở ra.
Đó là bài tập về nhà cuối tuần này, bài kiểm tra môn toán, câu hỏi mở rộng của môn vật lý... Đầy đủ mọi thứ hết.
Giống như anh viết tuỳ tiện, chữ không được đẹp lắm, trông “rồng bay phượng múa” hơn lần trước rất nhiều. Giống như đi theo gió, lập tức bay múa vào trong lòng Lâm Tuế Tuế.
Có một sợi dây đàn, chậm rãi được gảy lên.
Mặt Lâm Tuế Tuế đỏ bừng, luống cuống tay chân trả lời câu “Cảm ơn”.
Đầu kia không trả lời nữa.
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh hồi lâu, ngón tay khẽ nhúc nhích, bấm vào trong ảnh đại diện của Lục Thành.
Vòng bạn bè của Lục Thành rất sạch sẽ, công khai nhưng hầu như không có nội dung gì. Bài đăng mới nhất là chia sẻ bài hát “Bí mật không thể nói”.
Lại lướt lướt thêm, còn có thể nhìn thấy hình ảnh anh chia sẻ.
Trong ảnh là album mới nhất của Châu Kiệt Luân.
Lâm Tuế Tuế cắn môi dưới, đăm chiêu mở nhật ký ra, viết một câu trên trang giấy: “Lục Thành thích Châu Kiệt Luân.”
Thoáng chốc, giống như thành công chia sẻ bí mật của anh.
Cô cười nhẹ.
…
Sáng sớm thứ hai, vẫn còn một thời gian dài mới tới thời gian tự học buổi sáng.
Ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống, cũng không còn nóng bức như mấy tuần trước nữa, có làn gió nhẹ, thậm chí còn có một chút ý thu sảng khoái.
Lâm Tuế Tuế chậm rì rì đi tới cổng trường.
Vừa nhìn lên, cô thấy Khương Đình bước xuống từ trên chiếc SUV.
Cô không biết logo của hãng xe nào nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài của chiếc xe cũng có thể cảm giác được giá cả đắt đỏ của nó.
Tuy nói học sinh trường Trung học số Tám không giàu thì quý, nếu không cũng là học sinh giỏi siêu giỏi, quen biết nhiều ngày như vậy, ngược lại cô cũng biết về gia đình của Khương Đình lắm.
Chỉ là Lâm Tuế Tuế cũng không phải kiểu người thích tọc mạch hỏi thăm chuyện riêng tư của người ta.
Cô không nghĩ nhiều, dừng lại ở cổng trường.
Chuẩn bị chờ Khương Đình lại đây để đi cùng với nhau.
Cách một con đường, Khương Đình không nhìn thấy cô.
Khi xuống xe, biểu cảm trên mặt cũng có phần thiếu kiên nhẫn.
Sau đó, một người đàn ông mang cặp sách trên tay, đi theo cô ấy và xuống xe với cô ấy.
Người đàn ông mặc âu phục mang giày da, khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặt mày nghiêm túc, cho dù trên tay ôm cặp sách nữ không hợp với mình cũng không thấy trẻ con chút nào. Nhưng khuôn mặt của anh ta lại cực kỳ tinh tế chói mắt, vừa xuất hiện đã thành công hấp dẫn ánh mắt của đông đảo các cô gái chung quanh.
Không nói hai lời, người đàn ông nắm chặt cổ tay Khương Đình.
Kéo cả người cô ấy về phía mình.
Bên kia đường, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Tuế Tuế: “...”
Cô không nghe Khương Đình nói là mình có bạn trai luôn đó?
Huống, huống hồ, nhìn còn lớn tuổi hơn các cô nhiều như vậy…
Lâm Tuế Tuế đoán, có thể là Khương Đình không muốn công khai chuyện này. Không do dự chút nào, cô quay người một mình bước nhanh vào trường.
Nếu cô ấy không muốn để cho người khác biết, vậy thì làm bộ như không nhìn thấy là được rồi.
Tuy nhiên, kế hoạch không thể theo kịp với sự thay đổi.
Bước vào lớp học.
Lâm Tuế Tuế mới ngồi vào ghế không bao lâu.
Hàng ghế phía trước, Dư Tinh Đa hô to về phía cửa một tiếng: “Khương Đình! Anh chàng đẹp trai mở Big G* là ai thế! Tớ thấy rồi hê hê hê!”
*Hình như là hãng xe Mercedes-Benz G-class, chắc mẫu xe của Khương Đình đi là hãng này nhưng là mẫu G65, hay còn gọi là SUV.
“...”
Mặt mày Khương Đình không kiên nhẫn tí nào, ném cặp sách lên bàn, nhào tới muốn đánh Dư Tinh Đa.
Dư Tinh Đa “Aw” một tiếng và chạy trốn rất nhanh.
Việc tự học buổi sáng chưa bắt đầu nên hai người cứ đùa giỡn trong lớp học.
Cho đến khi lớp trưởng cho việc thu thập bài tập về nhà thì mới dừng lại.
Khương Đình thở hồng hộc, chống eo, lườm Dư Tinh Đa một cái: “Anh trai tớ, được chưa? Ghen tị à?”
“Anh ruột à?”
“Thì sao? Không được à?”
Dư Tinh Đa không tin lắm, nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Chúng ta từng tuổi này rồi còn anh chị em ruột nữa sao? Xem ra chính sách kế hoạch hóa gia đình của Giang Thành không tốt như trong tin tức nói”
Khương Đình cạn lời: “... Cậu quản tớ à? Sao cái tên đàn ông con trai như cậu lại bà tám vậy hả?”
Hai kẻ dở hơi bắt đầu một vòng cãi vã mới.
Lâm Tuế Tuế ngồi ở hàng ghế sau hai người, tuy rằng nhìn cô cầm tờ từ vựng tên tay như học thuộc nhưng trên thực tế, khóe miệng cũng không tự giác cong thành ý cười.
Lúc này là thời gian học.
Lục Thành lặng yên không một tiếng động đi vào từ cửa sau.
Rốt cuộc lực chú ý của Dư Tinh Đa cũng bị dời đi, cậu ta nghiêng đầu: “Anh Thành, cuối tuần làm gì đi? Chị Tô có gọi điện thoại cho tớ, nói hai ngày cậu không để ý tới chị ta.”
Lâm Tuế Tuế rũ mắt.
Vô thức bấm đầu ngón tay.
Tinh thần Lục Thành không tốt lắm, trông vẻ mặt cũng có phần lãnh đạm xa cách: “Đừng để ý tới cô ấy.”
Dư Tinh Đa: “Ôi! Dù sao cũng là chị dâu mà, sao có thể không để ý tới chứ... Tớ nói cậu đang ngủ say, có thể không thấy tin nhắn, đến lúc đó cậu đừng nói lỡ miệng, hại tớ bị chị ta lẩm bẩm nữa.”
Lục Thành ngồi xuống.
Không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Lâm Tuế Tuế dùng khoé mắt len lén liếc anh một cái lại đột nhiên xoay chuyển.
Sao anh không trả lời tin nhắn của bạn gái?
Rõ ràng, lúc cô thêm bạn, anh trả lời rất nhanh.
Là cãi nhau sao?
Trên trang từ vựng, các chữ cái dần dần trở thành một mã lộn xộn, khó khăn hơn nữa.
Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
……
Tiết thứ hai của buổi chiều là học thể dục.
Cũng là khoảng thời gian giữa ngày, học sinh trường Trung học số Tám được thư giãn, từ lớp mười đến lớp mười hai, mỗi ngày sẽ có.
Sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, các bạn cùng lớp họp thành tốp năm tốp ba đi xuống cầu thang.
Khương Đình cởi áo khoác đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa, lắc lư sau đầu, làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt, hoàn toàn là dáng vẻ thanh xuân cháy bỏng.
Cô ấy nhướng mày với Lâm Tuế Tuế, hỏi: “Đi chưa?”
Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng rồi đứng lên theo.
Hai người sóng vai xuống lầu.
Trên thực tế, ngày nào giờ nào Lâm Tuế Tuế cũng mang máy trợ thính, không tiện vận động mạnh. Hơn nữa thân thể gầy yếu, chỉ chạy vài bước sắc mặt đã trắng bệch, thở hổn hển không ngừng.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều “thứ xin miễn cho kẻ bất tài này” đối với môn thể dục, tự nhiên cũng không trông mong gì.
Hận không thể ở lại trong lớp học, làm thêm vài đề, rút ngắn sự chênh lệch trong học tập.
Cho nên sau khi chạy bộ hai vòng xong, Khương Đình muốn đến phòng thiết bị để mượn vợt để chơi cầu lông, Lâm Tuế Tuế quyết đoán từ chối lời mời này, một mình trốn tới nơi không có người.
Sân thể dục ở trường Trung học số Tám rất lớn.
Lúc này, các bạn trong lớp chia ra nam và nữ, hoạt động riêng.
Các chàng trai chơi bóng rổ và bóng đá, các cô gái chơi cầu lông lung tung thế.
Đôi mắt của Lâm Tuế Tuế dạo quanh một vòng trên sân bóng. Nhìn thấy Dư Tinh Đa, còn thấy mấy chàng trai khác thường xuyên đi theo Lục Thành nhưng lại không thấy Lục Thành.
Đè nén sự mất mát trong lòng, cô lẳng lặng mò mẫm bên cạnh phòng thiết bị, giống như thường lệ muốn tìm một căn phòng trống.
Tránh ánh nắng mặt trời và yên tĩnh vượt qua tiết thể dục này.
Cô tiện tay mở một cánh cửa.
Thế mà lại là phòng bóng bàn.
Không ai sử dụng nó, hoàn hảo.
Lâm Tuế Tuế tiến một bước vào bên trong.
Bỗng chốc, cô trợn tròn hai mắt.
Phòng bóng không lớn, bên trong chỉ có một bàn bóng bàn. Lục Thành đang ngồi bên cạnh bàn bóng, vừa đúng lúc lúc nãy là góc chết chắn tầm mắt cô cho nên Lâm Tuế Tuế mới không nhìn thấy anh ở bên trong.
Anh nghe thấy tiếng động, dời mắt khỏi màn hình điện thoại và nhìn khuôn mặt của người đến.
Lâm Tuế Tuế bị anh nhìn đến da đầu tê dại, run rẩy lui về phía sau một chút, thấp giọng mở miệng: “Xin lỗi, tớ không cố ý…”
Lục Thành cười nhạo một tiếng: “Nơi công cộng, tớ có thể vào, cậu cũng có thể vào, có gì phải xin lỗi chứ?”
“...”
Lâm Tuế Tuế nhanh chóng chớp chớp mắt vài cái, lông mi giống như một chiếc quạt nhỏ, phe phẩy quạt lên quạt xuống.
Nhìn cực kỳ ngoan ngoãn, có kiểu đáng yêu dễ thương khó tả.
Lục Thành lại cười một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
“Tới đây nào.”
Anh nói.
Lâm Tuế Tuế không hiểu lý do, do dự tại chỗ một chút nhưng vẫn không kiên trì, từ từ đi tới chỗ anh.
Lục Thành: “Đóng cửa đi.”
Yêu cầu này hơi lạ.
Lâm Tuế Tuế không nhúc nhích.
“Đóng cửa lại, hỏi cậu vài câu thôi. Tớ có thể ăn thịt cậu sao?”
“À… à.” Cô đỏ mặt, gật gật đầu, trở tay nhẹ nhàng khép cửa lại.
Ánh sáng theo đó mờ dần.
Như vậy, lại có thể làm sắc mặt Lục Thành càng rõ ràng hơn.
Nhìn anh còn ốm yếu tái nhợt hơn cả Lâm Tuế Tuế.
Lâm Tuế Tuế giương mắt, ngẩn người.
Lục Thành lại không để ý, cầm một cây vợt ở bên cạnh, nhặt thêm một quả bóng, đặt lên vợt đánh vài cái.
Bóng bàn phát ra một tiếng “Bộp bộp” nhẹ.
Trong căn phòng này, có vẻ trong trẻo và xa xôi.
Lục Thành chậm rãi mở miệng: “... Lâm Tuế Tuế, lỗ tai của cậu, là chuyện như thế nào?”