Nghiện tay – Chương 4
Chuyển ngữ: Ning
Thể loại: Đam mỹ | Ngọt sủng | Đoản văn | HE
"Anh có thể" Hoắc Loan dừng lại một chút, "đừng nhìn tôi như vậy không."
Hoắc Loan hơi nghiêng đầu, làm bộ đang lựa chọn bút chì, dùng việc này tránh né ánh mắt nóng bỏng của Giản Ngải.
"Cậu cũng nói vậy đối với những người mẫu khác?" Giản Ngải tuỳ ý hỏi, anh điều chỉnh tư thế dựa về phía sau, anh mắt lần nữa quay về trên mặt Hoắc Loan.
"Người mẫu khác sẽ không như anh thế này..."
"Sắc tình." Giản Ngải nói.
"...to gan." Hoắc Loan dừng lại một chút rồi nói nhỏ.
Giản Ngải chẳng ý kiến nữa, cũng không cho là lời nói của mình có gì không thoả đáng.
Nhưng anh thật sự dời ánh mắt đi, chăm chú dừng lại sau lưng Hoắc Loan, từng tấc một đánh giá phòng khách của cậu, hành động này càng khiến Hoắc Loan căng thẳng hơn, cơ hồ như ngồi trên bàn chông.
"Cậu chuẩn bị chuyển nhà?" Giản Ngải thoáng nhìn qua đống thùng giấy Hoắc Loan đã thu dọn xong.
Đó đều là đồ vật của Chu Toàn, hắn luôn nói mình không có thời gian tới lấy, muốn Hoắc Loan thư thả thêm mấy ngày.
Nhưng Hoắc Loan hiểu rõ, đây là mánh khoé Chu Toàn vẫn luôn dùng, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) phạm lỗi xong sẽ trốn tránh trách nhiệm, đợi qua vài ngày Hoắc Loan hết giận rồi sẽ tha thứ cho hắn.
Nhưng hắn đúng là nằm mơ.
Hoắc Loan chỉ tính cho hắn thêm một ngày.
Thùng đồ của hắn đã kéo ra tới phòng khách, còn dùng vải trắng che kín, đề phòng nhìn thấy trong lòng lại khó chịu.
Nhưng cũng không che đâỵ được toàn bộ, lộ ra nửa thùng giấy nhỏ bên dưới, để Giản Ngải nhìn thấy.
Hoắc Loan không muốn nhiều lời: "Không, chỉ là chút rác rưởi muốn ném đi."
Cậu rất thản nhiên, giọng điệu cũng bình tĩnh, giống như thật sự chỉ là một đống đồ bỏ không cần thiết.
Giản Ngải nhìn chằm chằm Hoắc Loan, đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, "Cậu đối với tôi hài lòng không?"
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Hoắc Loan nhất thời còn chưa bắt kịp.
Cậu ngừng vẽ phác thảo, sau từ giá vẽ ló đầu ra, "Hả?"
"Tôi." Giản Ngải nhắc lại rất rõ ràng.
Ban đầu Giản Ngải ngồi dựa trên mặt bàn, vì ở nhà Hoắc Loan, nên anh chỉ cởi bỏ áo.
Nửa người trên của Giản Ngải rất sạch sẽ, đường cong cơ bắp rõ ràng, kiểu người ở phòng tập thể hình lúc ra lực thật dễ khiến người khác thấy hổ thẹn tự ti.
Giờ để Hoắc Loan tiện quan sát, anh hơi ngửa ra sau, hai cánh tay đỡ sau người, hầu kết tràn ngập mị lực lại phảng phất tản ra hormone.
(truyện được đăng tải tại herdrafts.com) Rõ ràng anh đang đứng dưới ánh mắt của Hoắc Loan, nhưng lại giống như chính anh đang dùng ánh mắt càn rỡ mà phác hoạ Hoắc Loan vậy.
Tính xâm lược.
Đây là từ ngữ đầu tiên toát ra trong đầu Hoắc Loan.
"Đường cong, sức lực..." Hoắc Loan có chút không tự nhiên, "...đều rất tốt..."
"Cậu biết tôi không phải hỏi chuyện này." Giản Ngải ngắt lời cậu, "Tôi hỏi, muốn làm bạn trai em được không."
Hoắc Loan sửng sốt, "...chúng ta vừa mới quen biết."
Tính toán rõ ràng, đây mới là lần thứ ba hai người gặp mặt, chưa nói tới Giản Ngải còn không nhớ rõ lần đầu tiên.
"Em tìm bạn trai đều dựa vào thời gian quen dài ngắn hả?" Giản Ngải cười cười, khi anh cong khoé miệng có chút giống thiên thần, lại có chút ác ma.
"Đương nhiên không phải." Hoắc Loan nhăn mày, "Nhưng chúng ta cũng chưa quen thuộc."
"Quen thuộc không phải tiền đề tất yếu để ở bên nhau." Giản Ngải nói, "Em cũng vĩnh viễn không biết được một người "quen thuộc" sau này sẽ làm ra chuyện gì.
Giống con mèo của Schrödinger, quen thuộc hay không xắc suất có được mối quan hệ yêu đương thành công đều như nhau."
Đúng vậy.
Dù là người bạn trai Hoắc Loan cho là sạch sẽ tinh tươm, trung thành tuyệt đối, không phải mấy tháng trước cũng đi khắp nơi tìm người lên giường đấy ư?
"Chúng ta có thể thử," Giản Ngải cười tới thật đơn thuần (truyện được đăng tải tại herdrafts.com), dường như thật sự không có suy nghĩ khác, "chúng ta sao lại không thể thử chứ?"
Hoắc Loan loáng thoáng cảm thấy như mình bị mê hoặc tiến vào, cậu cau mày, sắc mặt do dự, "Nhưng...!tôi vừa mới chia tay."
"Thật vừa lúc." Giản Ngải nhếch miệng.
Không để Hoắc Loan nghe thấy lời này.
Anh mang chân trần, bước xuống bậc thang, một bước, hai bước, giống như thiên thần Hi Lạp, lại giống như vương tử Ấn Độ, từ nơi mặt bàn đầy ánh sáng, tới tấm thảm nhuốm phong tình.
Lại giống như một chú mèo, mỗi bước đi đều dùng đuôi mình gõ vang nội tâm Hoắc Loan.
Thình thịch, thình thịch.
Mãi đến khi cơ bụng sáng ngời sắp đến trước mặt Hoắc Loan.
Giản Ngải lúc này mới kiềm chế lại, trong lúc tim Hoắc Loan đập càng ngày càng mãnh liệt, anh dừng bước, cách giá vẽ, hai tay nhẹ nhàng khoác lên bên bàn vẽ, nhìn chằm chằm Hoắc Loan như có điều gì suy ngẫm.
Hoắc Loan bị nhìn tới trong lòng đều hoảng loạn.
Hoắc Loan giả bộ trấn định đưa ra kết luận, "Tôi, chưa thể bắt đầu một mối quan hệ mới."
"Bởi vì vừa chia tay?" (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) Giản Ngải không hiểu, anh thở dài, giống như đang nuối tiếc thay Hoắc Loan, "Vì một người đàn ông vượt quá giới hạn, bỏ qua người tốt như anh?"
Hoắc Loan trong tiềm thức cảm thấy không thích hợp, nhưng khi ánh mắt cậu chạm đến Giản Ngải, lý trí như bị một vòng xoáy không thể ngừng kéo xuống vực sâu, trái tim chuyển động bất quy tắc dẫn theo đầu óc cùng toàn thân cậu đều nóng lên.
Giản Ngải rất hiểu thấu lòng người cười lên một tiếng, "A Loan, đừng nghiêm khắc như vậy, cho anh cơ hội thử một chút."
Anh duỗi ngón tay, trong đôi mắt cười mang chút cuồng nhiệt.
Hoắc Loan cho rằng anh muốn chạm tới mặt hoặc môi mình, vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng sau đó cảm giác như điện giật nhỏ bé, mềm mại lại chỉ rơi vào trên vai cậu.
Qua một chiếc áo thun bằng chất vải không tệ, đơn giản mà hữu hiệu truyền một phần tin tức tới hệ thần kinh.
Động tâm cùng thời gian không hề liên quan.
Hết Chương 4.