Ai ngờ tới lúc đi tản bộ cũng có thể gặp phải Chu Toàn.
Khi ấy Chu Toàn nhìn thấy hai người, ban đầu sửng sốt một chút, sau đó liền nhanh chân hướng tới chỗ hai người bọn họ, sắc mặt mang theo vẻ phẫn nộ vì bị phản bội.
"Em...!cùng hắn!" ngón tay hắn run rẩy, từ trên mặt Hoắc Loan chỉ đến trên mặt Giản Ngải, "Hai người vốn đã thông đồng phải không hả?"
Hoắc Loan không hiểu, Giản Ngải ngược lại rất thản nhiên, hai tay đút túi, "Tôi quen biết anh?"
"Sao lại không biết?!" Chu Toàn tức giận đến nỗi mặt càng lúc càng đỏ, "Hai người có phải sớm đã cùng nhau hay không?"
"Anh đừng nói liều." Hoắc Loan nhíu mày, cậu không thích nghe người khác nói xấu Giản Ngải, nên tiến lên trước một bước ngăn giữa hai người, sắc mặt nghiêm nghị đối mặt với Chu Toàn, "Là anh vượt quá giới hạn trước."
"Con mẹ nó chứ người vượt quá giới hạn là hắn!"
Chu Toàn hét lên, nước bọt văng ra.
"Tao biết mà lúc đó sao mày lại bảo vệ bạn trai tao, không phải mày sớm đã nhìn trúng em ấy, còn có thể làm ra cái chuyện vớ vẩn này à."
Câu chuyện máu chó như vậy, người trong công viên đều dựng lỗ tai nghe lén.
"Mày nói không sai."
Hoắc Loan sửng sốt, cậu cảm thấy máu huyết toàn thân đều "vụt" một cái hướng lên đỉnh đầu, nháy mắt đem toàn bộ lý trí của cậu thiêu đốt.
(truyện được đăng tải tại herdrafts.com) Cậu như bị người điểm chú, không dám quay đầu nhìn Giản Ngải, giống như một người gỗ ngây ngốc nhìn Chu Toàn.
Giản Ngải tuỳ ý cười cười.
Ngay khi Chu Toàn vừa nói xong anh đã gắt gao nắm lấy tay Hoắc Loan, không cho Hoắc Loan có bất cứ cơ hội hất ra cùng phản kháng nào, cảm giác lạnh băng dán lấy lòng bàn tay Hoắc Loan.
"Đúng là tao trước đây đã xem trọng A Loan." Lời này vẻ ngoài là nói cho Chu Toàn nghe, nhưng thực chất mỗi câu đều chạm tới nội tâm Hoắc Loan, "Nhưng tao và mày chưa hề xảy ra chuyện gì, nhiều nhất là tao lãng phí thời gian nói với mày mấy câu thôi.
Bỏ qua không nhắc chuyện tình cảm, tao còn chê mày bẩn mà."
Chu Toàn tức giận mặt mũi đỏ như tương cà, cảm xúc đã tới ranh giới sắp nổi điên.
Hắn đột nhiên chuyển hướng Hoắc Loan, ánh mắt sắc bén, "Có mưu đồ đối với em như vậy, tính toán từng bước hãm hại anh, em con mẹ nó bị mù phải không hả!"
Tâm tình Hoắc Loan rất phức tạp, một bộ phận lý trí đã trở về, cậu biết chuyện này không đơn giản như Giản Ngải nói, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) nhưng trên phương diện khác, người đã từng "từng bước tính toán, vì thắng lập mưu" này, giờ phút này lại vội vã cuống cuồng cầm tay cậu, ngón tay cuốn quýt, không hề có một chút suy nghĩ muốn buông ra.
"Chu Toàn"
Hoắc Loan thở dài một hơi, dùng sức tránh khỏi tay của Giản Ngải.
Cậu cố tình không để ý đến ánh mắt bi thương của Giản Ngải, tiến một bước về phía trươc, "Đầu óc anh vô dụng phải không? Hai chúng ta chia tay vì anh vượt quá giới hạn, người cùng anh vượt qua giới hạn là ai đều không quan hệ gì..." Cậu dừng một chút, nhịn xuống sự chán ghét nói tiếp, "Dù cho anh thật sự cùng Giản Ngải lên giường..."
"Anh không có!" Giản Ngải phản bác cực nhanh.
Hoắc Loan bị ngắt lời, ngẩn người một chút mới nói tiếp: "Cũng không thay đổi được sự thật anh đã vượt quá giới hạn."
"Anh không cùng hắn lên giường!" Giản Ngải vẫn đang kháng nghị, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com)ánh mắt của anh thật giống như Hoắc Loan đưa ra một giả thiết thật ghê tởm.
"Đừng mong lại tìm lý do từ trên người người khác." Hoắc Loan lườm hắn một cái, "Tôi và anh chia tay chỉ vì một nguyên nhân, chính là người và động vật không phù hợp."
Chu Toàn bị nghẹn trong nháy mắt không thốt nên lời.
Hoắc Loan không tiếp tục để ý hai người, kéo lại áo khoác quay người đi về, lúc đi ngang qua Giản Ngải, lấy tay khoác lên eo anh.
"Đi thôi."
"Ừ!" Giản Ngải lên tiếng, cực nhanh đem tay mình nhét vào trong tay Hoắc Loan.
Đi được hai bước, quay người lại đối với Chu Toàn chỉ chỉ Hoắc Loan, dùng khẩu hình nói, "Vợ tao.".